Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 109: Tiết mục phấn khích trên du thuyền

Editor: thanh huyền

Lý Hổ nói, "Cấp trên công đạo, tất cả nghe cậu chỉ huy."

Hạ Thiên âm ngoan nói, "Chúng ta đi kêu một người."

Liễu An nói, "Trời ạ, nếu như nói cho Long lão đại, cậu là một đứa trẻ, khẳng định anh ấy sợ đến muốn cùng xuống với phụ thân ( cha), anh vẫn luôn nghĩ cậu giống bọn họ.”

Hạ Thiên nói, "Không muốn lấy tôi cũng sinh vật đơn bào so sánh, vậy sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi.”

Mọi người, "..."

Long lão đại xác thực một điểm, tiểu chủ nhân, cậu thực sự quá... Có kiến thức.

Xưng hô sinh vật đơn bào này rất phù hợp với lão đại.

Không đầy một lát tới, dừng ở một biệt thự, Hạ Thiên nói, "Đi đem Triệu Phong đến, không muốn kinh động bất luận kẻ nào."

"Dạ!" Liễu An dẫn người tiến biệt thự, Lý Hổ phụ trách bảo hộ Hạ Thiên.

Lý Hổ nói, "Tiểu chủ nhân, cậu muốn gọi ai, chúng ta đến kêu là được, bảo đảm để hắn thư thư phục phục ."

Hạ Thiên lạnh lùng cười, "Tôi muốn đích thân kêu!"

Một khắc kia, trên mặt bé biểu tình, Lý Hổ đánh đố, tuyệt đối là sát khí gϊếŧ chóc quả quyết, thật không dám tin, đây là một đứa nhỏ, quá đáng sợ.

Lúc Triệu Phong bị mang đi ra, cơ hồ toàn thân xích - lõa, xem ra là chính chơi đùa hăng say bị người kéo dậy, trên người khoác áo choàng tắm, Liễu An vốn định đẩy anh ta vào.

Hạ bảo bối ghét bỏ liếc anh ta một cái, "Phía sau xe đi vào."

Liễu An cũng không nói lời vô ích, đem anh ta ném vào xe phía sau, bốn cỗ xe cấp tốc rời khỏi.

Lý Hổ vì Triệu Phong mặc niệm, mặc dù chỉ là đơn giản đối mặt, Lý Hổ lại biết, vị tiểu chủ nhân này thủ đoạn độc ác, sát phạt quả quyết.

Triệu Phong mơ mơ màng màng khi tỉnh lại, co rúc ở trên du thuyền, trong khoang thuyền ánh đèn không rõ nửa nọ nửa kia, tiếng nước ùm ùm, càng lộ ra mấy phần âm trầm khủng bố, như là hiện trường phim kinh dị.

Triệu Phong sợ đến thét chói tai, anh chỉ nhớ rõ mình ở trong nhà đang cùng bạn gái, đột nhiên hôn mê, bị người kéo đi, là ai to gan như vậy, dám động.

Vừa mới nghĩ như vậy liền nhìn thấy có bóng người đứng ở trước mặt, hình thành một cực khí áp thấp.

Xơ xác tiêu điều.

"Các người thật to gan, có biết tôi là ai hay không, dám đem tôi bắt tới, mau thả tôi ra, nếu không muốn chết." Triệu Phong lợn chết không sợ nước sôi, vậy mà hi vọng mang bối cảnh ra hù dọa người.

Này vừa nhìn cũng không phải là người tốt lành gì.

Triệu Phong là phú nhị đại, quan nhị đại, chính là ăn chơi lêu lổng, nhưng cho tới bây giờ cũng không biết chút kiến thức gì về hắc đạo chân chính.

Đã biết chẳng qua là tiểu bang phái.

Nhưng mà, người như vậy, tuyệt đối là anh ta chưa từng thấy qua.

"Triệu Phong, đừng sợ, tôi rất ôn nhu."

Đang lúc Triệu Phong sợ đến muốn chết, tiếng nói non nớt của Hạ bảo bối vang lên, thậm chí là mang theo ý cười, làm người ta cảm thấy như mộc gió xuân.

Lý Hổ rùng mình một cái, nếu tiểu chủ nhân ôn nhu.

Thiên hạ sẽ không có bạo lực a a a.

Triệu Phong theo tiếng nói nhìn sang, chỉ thấy một đứa nhỏ ẩn giấu trong bóng đêm, anh thấy không rõ mặt mày, chỉ thấy là một đứa nhỏ, còn có ba gã đàn ông che chở.

"Các người là ai?"

"Tôi là ai không quan trọng." Hạ bảo bối cười mỉm nói.

"Các người nghĩ muốn cái gì, đòi tiền sao?"

"Tiền của tôi, có nhiều có thể đè chết anh." Hạ bảo bối phong độ nhẹ nhàng nói.

"Vậy cậu rốt cuộc muốn cái gì?" Triệu Phong sợ.

Hạ bảo bối càng là chậm như vậy, anh cảm thấy sợ hãi, giống như chính mình đang ở trong một cuộc chiến, anh sởn tóc gáy.