Trong mấy ngày Hướng Tình ở bệnh viện, Hoàng Ngân và Lý Vân Họa chưa từng rời khỏi bệnh viện, trong khoảng thời gian này, hai bà mẹ trực tiếp mang quần áo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày tới ở luôn trong bệnh viện.
Mỗi ngày dì Lý sẽ phụ trách những món canh bổ dưỡng cho Hướng Tình, món canh này là do Cao Dương Thành dựa theo tình trạng mỗi ngày của Hướng Tình để điều phối cho cô.
Mỗi ngày Cao Hướng Dương và bố vợ của mình cũng bận rộn công việc ở viện, vì vậy, thỉnh thoảng mỗi ngày cũng sẽ chạy đến phòng bệnh thăm Hướng Tình.
Nói chung, trong thời gian thăm, phòng bệnh của cô luôn luôn náo nhiệt.
Tuy nhiên, vừa hết thời gian thăm, trong phòng bệnh cô sẽ yên tĩnh không một chút tiếng động.
Hai bà mẹ Hoàng Ngân và Lý Vân Họa đều đạt được sự thống nhất, phụ nữ có thai cần phải có thời gian nghỉ ngơi tốt nhất, vì vậy không phải là thời gian thăm, bất kể là ai cho dù là Lục Li Dã chồng của Hướng Tình, cũng không được vào trong.
Quy định này đã làm cho Lục Li Dã vô cùng phiền muộn, mỗi ngày anh muốn đến thăm vợ mình cũng phải xem giờ mà đến.
Chỉ có điều, cũng bởi vì cả nhà bọn họ đã bảo vệ Hướng Tình rất tốt, cho nên cô mới an toàn vượt qua ba tháng căng thẳng nhất.
Đến tháng thứ tư, cuối cùng Hướng Tình cũng có thể xuất viện rồi.
Nhưng mọi người vẫn rất bảo vệ cô, luôn quan sát cô từng ly từng tý, mỗi một hành vi, mỗi một cử động cùng với số lượng thức ăn trong ba bữa cơm mỗi ngày của Hướng Tình, đều do hai bà mẹ theo dõi.
Để tiện chăm sóc cho Hướng Tình, Hoàng Ngân đã trực tiếp đưa con gái trở về căn biệt thự của mình, đương nhiên Lục Li Dã và Lý Vân Họa cũng đi theo, trong lúc nhất thời, nhà họ Cao náo nhiệt như một đại gia đình.
Người vui vẻ nhất đương nhiên chính là Hoàng Ngân rồi.
“Quả thật đã rất lâu rồi, trong nhà chúng ta chưa náo nhiệt như thế này! Hai đứa con đã trưởng thành rồi, đều thích chạy nhảy ở bên ngoài, cuối cùng bây giờ cũng có thể để cho bọn nhỏ trở về nhà!”
Mỗi ngày Hoàng Ngân nhìn cảnh náo nhiệt trong nhà liền cười đến không khép miệng lại được: “Chị thông gia này, tôi thấy nếu như sau này chị không có việc gì làm, có thể tới ở nhà chúng tôi, ngược lại đợi đến khi Hướng Tình sinh em bé, chị cũng không nỡ rời đi có đúng không?”
“Đúng đúng đúng! Đợi sau khi ba thằng bé sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở bên đó, chúng tôi sẽ nghĩ cách chuyển nhà tới thành phố A, mọi người sống cùng nhau sẽ rất náo nhiệt! Sau khi có em bé sẽ càng náo nhiệt hơn!”
Lúc này, Tiểu My và Tiểu Bách đang ngoan ngoãn ngồi trên một góc ghế sofa, hiếm khi thấy hai đứa nhỏ không ầm ĩ cũng không quậy phá.
Hai bé đã biết cô thân yêu của hai bé đang mang thai, vì vậy hai bé đã giao hẹn với nhau, chỉ cần sau khi bước vào cửa nhà bà nội, sẽ không la hét ầm ĩ, cũng không rượt đuổi gây lộn với nhau, ngộ nhỡ không cẩn thận va vào người cô, như vậy sẽ tổn thương đến em bé đang ở trong bụng cô.
Mẹ đã nói rồi, bây giờ cô còn yếu hơn hai bé, vì vậy hai bé phải cố gắng bảo vệ, che chở cô thật cẩn thận.
Chỉ có điều, người bảo vệ khoa trương nhất, không ai khác đó chính là Lục Li Dã.
Tất cả sàn nhà trong nhà đều bị anh đổi thành thảm trải nền, với lý do là sàn nhà trơn trượt.
Tất cả dụng cụ có góc cạnh ở trong nhà, ví dụ như bàn, ghế, bàn trà đều được bọc bốn góc, ngay cả bàn cờ của Cao Hướng Dương cũng bị anh đổi thành hình tròn, không còn bất kỳ góc cạnh nào.
Đã như vậy mà anh còn cảm thấy chưa đủ, trên các mép bàn hình tròn anh đều phủ một lớp xốp mềm, còn nói là để như vậy, cho dù có vấp té cũng sẽ không nghiêm trọng.
Hướng Tình không còn gì để nói, nhưng điều làm cho cô không nói nên lời nhất chính là, tất cả mọi người ở trong nhà đều không phản đối về hành động khoa trương này của Lục Li Dã, thậm chí ngay cả ba cô là người tương đối khó tính, cũng yên lặng nhẫn nhịn.
Đương nhiên, hai mẹ thì dứt khoát tâng bốc hành động “ngớ ngẩn” này của anh đến mức bay lên trời, khen đầu óc anh nhanh nhẹn, suy nghĩ mọi chuyện chu đáo.
Hướng Tình cảm thấy mình sống còn quan trọng hơn bảo vật của quốc gia.
Cứ như vậy, dưới sự giám sát căng thẳng của một nhóm người, cô cứ yên ổn sống qua vài tháng.
Đứa bé trong bụng cô cũng ngày càng lớn…
Bây giờ, nếu Hướng Tình muốn ngồi xuống cần phải ưỡn bụng, mở rộng chân mới có thể ngồi được.
Lúc ngủ, còn phải trở mình nằm nghiêng, dùng gối lót dưới bụng mới có thể ngủ.
Đứa bé này ngày càng lớn, hoạt động của cô cũng ngày càng không thuận tiện.
Bây giờ cô mới thật sự hoàn toàn ý thức được, mỗi một người khi làm mẹ đều không hề dễ dàng.
Nhưng càng như vậy, cô lại càng mong đợi sự chào đời của đứa bé này.
Mãi đến tận tháng thứ tám, cả gia đình mới bắt đầu tranh luận về vấn đề giới tính của đứa bé.
Thực ra, Hướng Tình luôn nghĩ rằng, chắc chắn ba cô sớm đã biết giới tính của đứa bé này, nói không chừng ông đã sớm lặng lẽ đi hỏi rồi, chỉ có điều ông không nói ra mà thôi.
Ông không nói, dù sao cũng không ai ép buộc phải đi hỏi.
Bọn họ đều có chung một suy nghĩ, bất kể là nam hay nữ, ngược lại đều tốt, đều rất tốt!
Hoàng tử cũng tốt, công chúa cũng tốt, dù sao thì đứa bé sinh ra chính là một bảo bối trong gia đình bọn họ.
Mấy tháng sau…
Trong sự mong đợi căng thẳng của tất cả mọi người, cuối cùng Hướng Tình cũng thuận lợi được đẩy vào phòng sinh.
Trong mười tháng nay, đối với mọi người mà nói giống như một cuộc chiến, một cuộc chiến bảo vệ.
Mãi đến tận giây phút Hướng Tình được đẩy vào phòng sinh, mọi người mới cảm thấy hơi nhẹ nhõm.
Nhưng đối với Lục Li Dã mà nói, sau khi Hướng Tình được đẩy vào phòng sinh thì mỗi một giây phút đều là giày vò.
Hoàng Ngân ở bên ngoài không ngừng động viên anh: “Tiểu Dã à, con đừng căng thẳng! Đây là việc mà mỗi một người phu nữ đều phải trải qua một lần, không sao đâu, bây giờ y thuật rất phát triển.”
“Vâng, không có gì, mẹ con chỉ lo cô ấy đang chịu khổ ở bên trong…”
Hoàng Ngân nở nụ cười: “Đây là nỗi khổ nhưng cũng là niềm hạnh phúc nhất! Con bé có thể chịu đựng được!”
Mấy tiếng sau…
Cửa phòng sinh được đẩy ra, một nữ bác sĩ ôm một em bé còn đỏ hỏn, vô cùng hưng phấn từ bên trong đi ra: “Chúc mừng chúc mừng, mẹ tròn con vuông, là một tiểu công chúa!”
Mọi người đều vô cùng phấn khích cùng nhau bước lên, đón em bé ở trong tay bác sĩ.
“Mau mau, để tôi nhìn xem…”
“Tôi muốn xem, tôi muốn xem!”
“Ây ya, lớn lên sẽ rất xinh đẹp, nhìn da dẻ mềm mại này…”
“Con gái thì tốt!! Bây giờ nuôi con gái chính là báu vật đấy…”
Một đám người năm mồm mười miệng thi nhau thảo luận, muốn cướp tiểu bảo bối.
“Ây ya! Giống y như Tiểu Tình vậy, thật xinh đẹp…”
Lý Vân Họa ôm em bé vào trong lòng, cười đến sắp không khép miệng lại được: “Bé gái này đáng yêu quá, sinh con gái là tốt!!”
“Đúng đúng! Chỉ có điều tôi thấy đứa bé này nhìn giống Tiểu Dã, mau nhìn xem! Cái miệng nhỏ này… ây ya! Quả thật là như đúc ra từ một khuôn vậy!”
Hoàng Ngân đón lấy bé cưng ôm vào trong ngực.
Lục Li Dã nhìn đứa bé chỉ to bằng một bàn tay của anh, có chút không dám tin, quả thật cảnh tượng hạnh phúc ở trước mắt giống như một giấc mơ… Mà bé con trước mắt này lại nhìn rất giống anh, giống như một màn ảo thuật thần kỳ vậy, đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh và Hướng Tình.
“Mẹ, cho con bế em bé một chút…”
“Được được, nào tới đây! Bế thử xem nào…”
“Vâng.”
Thật ra Lục Li Dã không dám vươn tay ra.
Nhớ năm đó, lúc Tiểu Bách và Tiểu My mới chào đời, anh căn bản không dám đưa tay ra ôm bọn trẻ, chỉ đợi đến đi bọn trẻ được hai tuổi, sau khi không còn là đứa bé mềm mại non nớt nữa, anh mới dám ôm bọn trẻ đi chơi.
Lục Li Dã ôm đứa bé vào trong l*иg ngực, cho dù cách một lớp chăn bông, anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của đứa bé, làm cho anh không dám sơ suất.
Nhìn em bé nhỏ ở trong tay, khuôn mặt nhăn nhúm lại, đôi mày thanh tú nhíu chặt, anh không nhịn được bật cười: “Cảm giác này… thật sự rất kỳ diệu!!”
Mùi vị làm ba thật sự không thể hình dung bằng mấy từ, mấy câu đơn giản là có thể diễn đạt rõ ràng được.
Lục Li Dã có một sự kích động muốn hôn con gái đang nằm trong ngực mình, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được.
Đứa bé còn quá nhỏ, sức đề kháng vẫn còn quá yếu, không thể tiếp nhận bất kỳ nụ hôn nào, có thể một hành động kích động như vậy sẽ làm hại cả đời đứa bé.
“À, đúng rồi!! Hướng Tình đâu? Con bé sao rồi?”
Lục Li Dã nhớ tới vợ mình đã đau đớn trong thời gian dài như vậy, liền vội vàng đưa em bé cho mẹ vợ, đi theo bác sĩ đi tìm mẹ của đứa bé.
Có lẽ vì Hướng Tình được chăm sóc tốt trong thời gian dài như vậy, cho nên sau khi sinh em bé, tinh thần của cô tốt đến kỳ lạ, sau khi được bác sĩ đẩy ra ngoài phòng sinh, vẻ mặt của cô vẫn hồng hào, cũng không giống như người vừa mới mất sức khi sinh con.
“Vợ à, em thật sự rất tuyệt vời!!”
Lục Li Dã vừa nhìn thấy vợ của mình đã kích động chạy tới đó, không để ý tới đây là nơi nào, cũng không để ý những người đang có mặt tại đây, ôm vợ của mình, hôn lên gương mặt và môi của cô một lượt: “Em đã nhìn thấy tiểu baby của chúng ta chưa? Thật sự rất đáng yêu!! Rất giống em, cực kỳ xinh đẹp!!”
Hướng Tình bị anh hôn đến mơ hồ, sắp không thở được: “Đủ rồi Li Dã…”
“Anh rất vui!!”
Lục Li Dã buông Hướng Tình ra, bởi vì kích động mà ngực không ngừng phập phồng kịch liệt: “Em đúng là người phụ nữ vĩ đại nhất trên thế giới này!!”
“Anh thích bé con không?”
Viền mắt của Hướng Tình hơi ẩm ướt hỏi anh.
“Sao em có thể hỏi anh một vấn đề ngu ngốc đến như vậy? Anh đương nhiên là yêu rồi!! Cực kỳ yêu, yêu vô cùng!! Anh còn không dám ôm con bé, chỉ sợ con bé tan ra trong ngực anh, con bé thật sự rất xinh đẹp…”
Hướng Tình bị những lời nói khoa trương của anh làm cho tức cười: “Anh đang tự khen chính mình sao, em đã nhìn thấy con bé rồi, nhìn rất giống ba, quả thật giống như đúc ra một khuôn với anh!”
Nói xong, Hướng Tình cũng hơi ghen rồi!
Lục Li Dã ngồi trên giường của Hướng Tình, nắm lấy tay cô, nhưng không nhịn được bắt đầu mơ mộng về tương lai của đứa bé: “Sinh tiểu công chúa, sau này sao có thể cam lòng gả con bé đi đây!”
“Anh nghĩ quá xa rồi đó! Tiểu baby chỉ mới chào đời thôi đó!”
Nhưng cuối cùng, sự thật đã chứng minh, câu nói mà Lục Li Dã đã nói với Hướng Tình, không phải chỉ là lời nói suông.
Những ngày tháng hạnh phúc cứ trôi qua từng ngày.
Tiểu công chúa dần dần lớn lên.
Tất cả mọi người đều biết tiểu công chúa đến với thế giới này không hề dễ, lại là cháu gái duy nhất của nhà họ Lục, cộng thêm ông bà ngoại, còn có ba mẹ, quả thật nâng niu yêu chiều cô bé.
Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Dường như mỗi người đều dốc sức cho cô bé những thứ tốt nhất.
Cô bé càng lớn, Lục Li Dã càng thêm ưu sầu.
Nhìn con gái ngày càng xinh đẹp, anh bắt đầu lo lắng, một ngày nào đó con gái mình sẽ bị người đàn ông hư hỏng lừa gạt.
Phải biết rằng, đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu!
Tiểu công chúa của anh chính là bảo bối ngây thơ như vậy, người đàn ông nào dám làm tổn thương đến cô bé, anh sẽ đánh người đó đến ngay cả ba mẹ anh ta cũng nhận không ra!
Hôm nay chính là sinh nhật sáu tuổi của tiểu công chúa.
Mặc dù tiểu công chúa được tất cả người lớn trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay để yêu thương, nhưng cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cô bé không có tính vì chiều quá mà hư, ngược lại tính cách rất tao nhã, hơn nữa còn ngây thơ hồn nhiên.
Lục Li Dã và Hướng Tình đã chuẩn bị cho cô bé một bữa tiệc sinh nhật phong cách hoàn toàn mới.
Sáng sớm, lúc tám giờ sáng…
Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua tấm rèm mỏng màu hồng nhạt chiếu rọi vào phòng ngủ của tiểu công chúa ấm áp trắng mịn, chiếu vào chiếc giường hình xe bí đỏ của cô bé, dường như phủ thêm một lớp màu vàng mỏng chói mắt… Cô bé nhắm mắt, yên tĩnh nằm trong chiếc chăn nhỏ màu hồng nhạt, trông giống như một người đẹp ngây thơ đáng yêu đang ngủ say.