Cô có thể không mệt sao?
Hướng Tình đi vào phòng ngủ của mình, tiện tay khóa cửa lại.
Lục Li Dã tùy ý gác chân lên, lười biếng ngồi ở trên sofa, đầu cúi hơi thấp, trên tay đang lật xem tạp chí và báo ở bên cạnh.
Anh đã cởi bỏ chiếc áo khoác gió bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ đơn giản màu trắng xám, bên dưới là một chiếc quần Armani màu đen ôm gọn lấy hai chân anh.
Phối đồ rất tùy ý nhưng mặc trên người anh lại đem đến phong thái hoàn toàn khác.
Vô cùng đẹp trai, lại nho nhã lịch sự.
Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu rọi lên gương mặt tuyệt mỹ của anh, làm dịu đi đường nét ngũ quan sắc sảo ấy.
Hướng Tình nhìn đến độ thất thần, đến tận lúc Lục Li Dã ngẩng đầu lên hỏi cô: “Ăn xong rồi?”, cô mới hồi thần lại.
Cô gật đầu: “Ừm.”
Cô tiến lại gần anh.
Tiện tay bỏ áo khoác ngoài ra, treo lên móc quần áo ở góc phòng, quay người nhìn anh, nghĩ một lúc bèn nói: “Một lát nữa cô ấy ngủ rồi thì anh hãy đi.”
“Em uống rượu?”
Cô vừa uống rượu mặt đã đỏ bừng lên.
Thế cho nên dù chỉ uống một chút cũng dễ dàng bị bắt tại trận.
“Ừm.”
Cô gật đầu, còn nói thêm một câu: “Cô ấy còn uống nhiều hơn tôi.”
Lục Li Dã tiện tay ném cuốn tạp chí sang một bên, nhàn nhạt đáp: “Việc của cô ấy anh không quan tâm.”
“Quan hệ của cô ấy với Tam Nhi không tốt là do anh?”
Hướng Tình đột nhiên hiểu ra gì đó.
Lục Li Dã chau mày lại, giống như là thấy không vui: “Em muốn nói gì?”
Hướng Tình đi đến trước mặt anh: “Tôi cảm thấy cô ấy là một cô gái tốt, dù sao thì anh với Tam Nhi đã không có khả năng thành đôi rồi thì anh có thể thử tiếp nhận cô ấy, anh nhìn xem cô ấy là thật lòng thích anh! Hơn nữa, giống như là thích anh từ lâu lắm rồi!”
Lục Li Dã ngẩng đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm không rời mắt.
Từ đáy mắt anh phảng phất sự lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút ấm áp nào.
Một lúc sau, anh đột nhiên vươn tay ra, một tay ép giữ Hướng Tình ngồi trên đùi mình.
Hướng Tình kinh ngạc vô cùng, cố sức vùng vẫy nhưng lại bị anh một tay khóa trụ lại.
Bờ ngực rắn chắc vững chãi của anh dán vào tấm lưng mảnh dẻ của cô, hạ giọng trầm thấp: “Em muốn tôi tiếp nhận cô ấy sao?”
Hướng Tình chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau đớn, bề ngoài thì vẫn tỏ ra không có gì, nhìn anh hỏi: “Muốn anh tiếp nhận cô ấy khó khăn thế sao? Nếu như anh không có cảm giác với cô ấy, tại sao lúc nãy còn hôn cô ấy?”
Nói trắng ra, cô chính là vẫn đang để ý đến nụ hôn đó.
Lục Li Dã cười lạnh, thanh âm không có chút ấm áp nào: “Vậy lúc nãy tôi hôn em, có phải cũng có nghĩa là tôi có cảm giác với em không?”
Anh nói xong, bàn tay to lớn cố định cằm của cô, mạnh mẽ ép cô phải đối mặt với anh.
Hướng Tình bị anh hỏi một câu như vật, trong lòng lập tức có chút run rẩy, nhịp tim ngày càng nhanh hơn.
Tâm tình của cô bây giờ là cả một mảng hỗn loạn…
Ánh mắt của Hướng Tình đảo qua gương mặt tuyệt mỹ của anh, đối diện với ánh nhìn mê hoắc của anh, nhưng lại nhanh chóng đảo mắt đi: “Vậy…chỉ có thể chứng mình là anh là một người đa tình.”
Hơi thở của cô, rõ ràng là không ổn định.
Cô kéo tay anh, định sẽ đứng dậy: “Lục Li Dã, anh đừng có như vậy, nam nữ dù sao tiếp nhận không hôn, hành động như vậy đối với thiếu gia đào hoa đa tình có kinh nghiệm phong phú như anh thì có thể không là gì cả, hôn một cái, ôm một cái, có thể đối với các anh chỉ là một thú tiêu khiển của cuộc sống, cảm thấy vui vẻ, nhưng mà…”
“Các anh??”
Hướng Tình còn chưa kịp nói xong liền bị Lục Li Dã bá đạo chặn lại.
“Là chỉ những ai? Ngoài tôi ra, còn có ai tùy tiện ôm hôn em như này sao?”
Thanh âm của Lục Li Dã có chút lạnh lùng.
Bàn tay anh giữ chặt hai má của Hướng Tình, không nhịn được liền dùng thêm sức.
Mắt chằm chằm nhìn cô, lời nói của anh sắc bén vô cùng: “Morri?!”
Sự phẫn nộ tức giận ở đáy mắt anh rõ ràng vô cùng.
Hướng Tình bị anh nhìn như vậy trong lòng có chút run rẩy.
Không biết tại sao, rõ ràng cô cùng người đàn ông trước mặt này không có quan hệ gì, nhưng cứ bị anh truy hỏi như vậy, thì cô liền giống như bản thân đã làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.
“Lục Li Dã, anh không có tư cách hỏi tôi những cái này…”
Rõ ràng là một câu nói rất cứng rắn nhưng từ miệng của Hướng Tình phát ra lại yếu đuối đi mất mấy phần.
“Vậy em thì sao? Cùng với Morris dây dưa không rõ, em có tư cách gán lên đầu tôi cái mác ‘thiếu gia đào hoa đa tình’ sao? Em có tư cách chỉ đạo tôi ở bên người phụ nữ khác sao???”
Lục Li Dã thật sự đang tức giận vô cùng rồi.
“Tôi không nói là anh nhất định phải ở bên Tần Lịch Lịch!!”
Hướng Tình có cảm giác không cách nào nói rõ ràng được: “Ý của tôi là, nếu như anh cảm thấy cô ấy tốt thì anh có thể thử! Không phải trước đây hai người từng sống cùng nhau sao?!”
Nghe những lời này của Hướng Tình, Lục Li Dã liền cảm giác trái tim như bị cái gì đó nặng nề đâm một cái, loại cảm giác này khó chịu vô cùng.
“Việc của tôi, không cần em lo!”
Lục Li Dã lạnh lùng buông một câu, đẩy Hướng Tình đang ngồi trong lòng mình ra, đứng dậy, định bước ra ngoài.
Hướng Tình thấy vậy liền vội vàng đưa tay ra kéo anh lại: “Anh định đi đâu?”
Lục Li Dã quay đầu lại, chau mày nhìn cô.
Sắc mặt của Hướng Tình gấp gáp vô cùng: “Bây giờ cô ấy đang ở ngoài phòng khách ăn cơm! Anh mà ra ngoài sẽ bị cô ấy bắt gặp!”
“Em sợ cô ấy biết chúng ta ở cùng nhau như vậy sao?”
Sắc mặt của Lục Li Dã lạnh như tảng băng.
“Sợ!”
Hướng Tình gật đầu: “Tôi vừa mới đi làm không lâu, tôi không hy vọng sẽ có quan hệ không tốt với đồng nghiệp.”
Lục Li Dã lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
L*иg ngực của anh có chút kích động vô cùng.
Cho nên, trong mắt của người phụ nữ này, quan hệ của anh với cô còn không bằng của cô với một đồng nghiệp xa lạ?!
Lục Li Dã thuận tay gỡ tay Hướng Tình ra, dựng người thẳng dậy, một lúc sau mới hỏi cô: “Phải trốn bao lâu?”
“Đợi cô ấy ngủ là được.”
“…”
“Có điều…cô ấy có thói quen ngủ muộn.”
Ánh mắt của Lục Li Dã nhìn cô sắc lẹm thêm vài phần.
“Hôm nay cô ấy tâm trạng không tốt, có thể còn ngủ muộn hơn cả bình thường.”
Hướng Tình nói thật với anh.
Lục Li Dã trừng mắt nhìn cô.
Hướng Tình cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng thở dài bất lực của anh, anh thấp giọng nói: “Sau này đừng có khuyên anh ở bên bất cứ người phụ nữ nào!!”
Hướng Tình vẫn tiếp tục cúi đầu, không đáp lại.
Lục Li Dã ngăn chặn thủ đoạn của cô, kéo cô lại gần hơn một chút, cúi đầu xuống hỏi: “Nghe thấy chưa? Hả?”
Âm thanh nhẹ nhàng từ cổ họng anh, từ tính phong phú, giống như âm thanh trầm thấp của đàn piano, từ từ thấp dần thấp dần, trêu đùa những phím đàn tâm trạng trong lòng Hướng Tình.
Hướng Tình vẫn như cũ không ngước mắt lên nhìn anh, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Nếu anh đã không thích cô ấy, thì đừng tùy tiện hôn cô ấy, con gái sẽ dễ hiểu lầm vì hành động thân mật như vậy.”
Hướng Tình nói xong, nặng nề cắn môi.
‘Cô ấy’ trong lời nói của Hướng Tình không chỉ đơn thuần là chỉ Tần Lịch Lịch mà còn cả bản thân cô nữa.
“Anh không hề chủ động hôn cô ta!”
Lục Li Dã cúi đầu giải thích với cô.
Trong lòng cô có chút tức giận, có chút tê dại.
Thân hình cường tráng của anh lại không tự chủ được dựa sát vào cô thêm mấy phần.
Hai người tuy rằng không tiếp xúc da thịt nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp của đối phương mang lại.
“Vậy sao anh lại không đẩy cô ấy ra?”
“Không biết nữa.”
Lục Li Dã lắc đầu.
Anh chau mày lại, ánh mắt trầm lại, thở dài: “Có thể là do một số chuyện xảy ra trước đó.”
Đúng lúc anh đang do dự có cần phải đẩy người phụ nữ trước mặt ra không thì lại bị cô bắt gặp.
Hướng Tình nghe câu trả lời của anh, mắt không tự chủ được phủ một màn nước mờ ảo, cố ý giả vờ cười nhẹ: “Vậy không phải là còn vương vấn sao?”
“Không muốn nhắc đến cô ta nữa.”
Lục Li Dã không muốn nhắc đến chuyện cũ quá nhiều.
“Được thôi.”
Hướng Tình gật đầu.
Anh đã nói không nhắc đến, vậy thì cô không nhắc nữa.
Hướng Tình bặm môi, do dự một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Vậy sau này anh có thể đừng tùy tiện hôn em được không?”
Lục Li Dã ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm cô.
Hướng Tình bị anh nhìn như vậy có cảm giác như có gì đó đâm vào sau mình, vội vàng giải thích: “Em chỉ là không thích loại cảm giác thân mật như vậy.”
Cô sợ rằng bản thân không bình tĩnh được, lại rơi vào sự ấm áp dịu dàng đó của anh.
Cái cảm giác mà không cách nào tự chủ được bản thân đó không tốt chút nào!
Nghe xong anh liền vân vê giữa môi và răng cô, thấp giọng nói: “Nhưng anh thích cảm giác thân mật với em như này…”
“Đừng có làm loạn…”
Hướng Tình mềm giọng trách móc anh.
Đầu lưỡi ẩm ướt và ấm áp của anh di chuyển đến sau mang tai cô, cô liền nghe thấy âm thanh của anh hạ thấp xuống, cảnh cáo cô rõ ràng: “Từ nay về sau không được để Morri động vào em!!”
Trái tim của Hướng Tình vì một câu nói mạnh mẽ này của anh mà như sắp nhảy ra ngoài.
Trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên không biết phải nói gì mới được.
Một lúc sau, cô mới như khúc gỗ hỏi anh: “Tại sao?”
“Anh không thích!”
Lục Li Dã thật sự quá bá đạo!
Hướng Tình nhìn chằm chằm người đàn ông điển trai trước mặt.
Ma xui quỷ khiến như nào cô lại mở miệng hỏi anh một câu: “Vậy anh có thích em không?”
Lời nói ra xong hai người lập tức đều lặng người đi.
Hướng Tình hồi thần trở lại, chỉ cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Muốn che giấu nhưng lại không biết phải nói gì.
Nhưng không ngờ rằng Lục Li Dã lại không hề né tránh câu hỏi của cô: “Thích! Cao Hướng Tình, anh thích cảm giác được ở bên cạnh em.”
Thái độ của anh, nghiêm túc vô cùng.
Câu trả lời cũng hoàn toàn không có chút do dự nào.
Thanh âm mê ly ấy đủ để tất cả người phụ nữ đều rung động.
Mà Hướng Tình cũng không phải trường hợp ngoại lệ.
“Nhưng anh không chắc chắn cảm giác thích này có thể kéo dài được bao lâu.”
Lục Li Dã nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Thái độ của anh, thành khẩn vô cùng.
Thành khẩn đến độ khiến trái tim đang ấm áp của Hướng Tình bỗng chốc nguội lạnh.
Tâm trạng đã trầm rồi lại càng trầm xuống…
Hướng Tình cảm thấy, biểu cảm lúc này của bản thân chắc là rất kỳ lạ!
“Lục Li Dã, đây không gọi là thích, anh như này là có hảo cảm mà thôi, cũng không phải là tình yêu chân chính…”