Khách sạn Thái Tử Đế Vương Sauna.
“Anh Dã!”
“Chào anh Dã!”
Trước cửa phòng bao, những tên đàn em đang cung kính chào hỏi Lục Li Dã.
“Anh Dã, anh Lưu đã đợi ở bên trong một lúc rồi.”
“Ừ.”
Lục Li Dã trầm giọng đáp lại một từ, sau đó đẩy cửa đi vào trong phòng bao.
“Anh Lưu!”
Trên sofa trong phòng bao, có một người đàn ông mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc đang ngồi.
Nhìn thấy Lục Li Dã đi vào, khuôn mặt nghiêm túc của anh ta mới hòa hoãn được mấy phần.
“Tới rồi à?”
Lưu Uy đứng dậy, chào hỏi với Lục Li Dã: “Nào, tới đây ngồi. Hôm qua có hàng mới về, để cậu đánh giá trước.”
Trong phòng bao, lần lượt có mười cô gái đang đứng đó.
Ánh đèn quá tối, thậm chí không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của các cô gái.
Lưu Uy đưa điếu xì gà qua: “Nhìn xem, thấy thế nào?”
Lục Li Dã nhận lấy, nhíu mày không hề để ý nói: “Anh Lưu, không phải anh cũng biết sao, từ trước đến nay tôi không có hứng thú đối với những cô gái này.”
“Không phải để dành cho cậu, mà chỉ để cho cậu xem một chút thôi!” Lưu Uy cười.
Lục Li Dã lười biếng ngồi xuống ghế sofa, đốt điếu thuốc, tùy ý hít hai hơi.
Vòng khói được phun ra từ đôi môi mỏng khiêu gợi, làm mờ đôi mắt tà mị của anh… Xuyên qua làn khói, đột nhiên đôi mắt kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
“Anh Lưu, cô gái kia làm sao vậy?”
Lục Li Dã hất cằm, chỉ vào một cô gái đang dần mất ý thức ở trong đó.
Cô ấy mơ mơ hồ hồ đứng dựa vào góc tường, cơ thể mềm mại yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Cô gái đó không giống với những cô gái khác, đôi tay cô vẫn bị trói bằng dây thừng ở phía sau, không thể cử động.
Nếu Lục Li Dã không nhìn nhầm, cô gái này không phải ai khác, chính là bạn thân của Vũ Quỳnh, Cao Hướng Tình!!
Nhưng vì sao cô ấy lại lưu lạc đến nơi này?
“Cô ta sao?”
Lưu Uy cười lạnh: “Tính khí có chút hoang dã, người bình thường không quản được, chỉ có thể chuốc cho cô ta một ít thuốc, để ngoan ngoãn một chút.”
“Chuốc thuốc?”
Lục Li Dã đứng dậy, đi tới gần Hướng Tình.
Khóe miệng nở một nụ cười tà mị, ngón tay thon dài nâng cằm của Hướng Tình lên, đối diện là một đôi mắt tràn đầy thù hận của cô.
“Thuốc lắc?”
Anh nhíu mày hỏi.
“Thuốc kí©ɧ ɖụ©! Lát nữa còn phải hầu hạ các vị khách tới đây! Không cho chút thuốc không được!”
Đàn em bên cạnh Lưu Uy vội vàng trả lời.
“Phi!!!”
Hướng Tình dùng toàn bộ sức lực còn sót lại trên người, thoát khỏi bàn tay của Lục Li Dã.
Không biết có phải vì nguyên nhân ánh sáng quá tối, hay vì lý do hai năm trước Hướng Tình và Lục Li Dã chỉ gặp mặt một lần, hoặc có lẽ là vì vào lúc này ý thức của cô quá mức hỗn loạn, nói tóm lại là vào lúc này, cô căn bản không nhận ra Lục Li Dã.
Hướng Tình không chịu khuất phục, hét về phía bọn họ: “Những người xấu các ngươi ép những người lương thiện thành gái điếm, sớm muộn gì cũng có một ngày các ngươi sẽ bị bắt, bị bắn chết!!”
“Chát!”
Tiếng nói vừa dứt, một cái tát không hề nhẹ đánh vào má phải của cô.
Đau…
Cơn đau rát làm cho mắt Hướng Tình lập tức đỏ lên.
Mà người đánh cô, không phải người nào khác chính là Lục Li Dã.
“Cậu Lê, tính khí của con bé này đủ hoang dã chưa?”
Lưu Uy cười xấu xa nói với Lục Li Dã.
Lúc này Lục Li Dã không phải họ Lục, mà là họ Lê, gọi là Lê Dã! Gọi là cậu Lê, đàn em thích gọi là anh Dã!
“Ha!”
Lục Li Dã cười lạnh, bóp cằm Hướng Tình đang không chịu khuất phục: “Cậu đây chưa nhìn thấy con ngựa hoang nào là không thuần phục được cả!!”
Hướng Tình lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, keo kiệt thưởng cho anh một chữ: “Cút!!”
Trên trán, những giọt mồ hôi đang không ngừng tuôn ra…
Hiển nhiên, thuốc đó đang dần dần phát huy tác dụng rồi!
“Ha! Nhìn xem, còn có người phụ nữ nào cậu Lê không xử lý được kìa!!” Lưu Uy cười ha ha.
Lục Li Dã cũng cười theo: “Anh Lưu, cô gái hoang dã này anh lấy từ đâu vậy?”
“Đây là cô ta tự mình tìm tới cửa! Nghe nói cô ta là một phóng viên, muốn lẻn vào đây thăm dò ngọn nguồn của chúng ta, đây chẳng phải là không bắt được gà còn mất thêm nắm gạo là gì, nếu không phải nhìn thấy cô ta cũng xinh đẹp, tôi sớm đã bắn một phát súng gϊếŧ cô ta rồi!”
Lục Li Dã cười mê hồn, xấu xa nhả một vòng khói về phía Hướng Tình: “Anh Lưu, cô gái này có thể cho người anh em không!”
“?”
Lưu Uy nhìn Lục Li Dã khó hiểu: “Không phải cậu vẫn luôn không có hứng thú với phụ nữ sao?”
Lưu Uy từ trước tới nay tìm không ít phụ nữ cho Lục Li Dã, nhưng cuối cùng đều bị anh đuổi ra ngoài, thậm chí những tên đàn em đã bắt đầu nghi ngờ, người này căn bản là có xu hướng tìиɧ ɖu͙© không bình thường.
Lục Li Dã thở dài, mỉm cười nói: “Cậu đây chỉ là không có hứng thú với những người phụ nữ không sạch sẽ mà anh tìm cho tôi thôi!”
“Ha ha! Chẳng trách Tiểu Yến vẫn luôn không theo đuổi được cậu, cô ấy đã không ít lần tới tìm tôi khóc lóc rồi!”
Trong lòng Lục Li Dã cười lạnh.
Tiểu Yến, nói dễ nghe một chút chính là chủ khách sạn này, nói khó nghe một chút thực ra là một “tú bà”, chỉ mới khoảng hai mươi tuổi.
Còn tới tìm Lưu Uy khóc lóc, đại khái khóc lóc chính là khóc ở trên giường!
“Được, nếu đã không dễ dàng gì mới có một người con gái có thể làm cho cậu nổi lên hứng thú, đương nhiên người làm anh như tôi sẽ không nói gì, chỉ có điều sau khi thoải mái xong, ngày mai phải đưa về đây! Đây chính là món hàng để chúng tôi mở cửa làm ăn!”
“Cảm ơn!”
Lục Li Dã mỉm cười, dặn dò đàn em: “Tống, đưa cô ấy vào phòng tôi đi!”
“Vâng!”
Tống nhận lệnh, kéo Hướng Tình đi ra ngoài.
Lục Li Dã ngược lại không vội đi, hỏi Lưu Uy: “Những cô gái này đến từ đâu?”
“Tứ Xuyên, Quảng Đông, Hồ Nam, Trùng Khánh đều có hết! Thế nào? Chất lượng cũng không tồi chứ?”
Lục Li Dã tùy ý quét mắt nhìn các cô ấy, cười mỉa mai không trả lời.
“Những ngày này, phía trên đang để ý đấy, một tháng mới có hàng mới, chất lượng cũng kém xa so với lúc trước! Chỉ có duy nhất một người có chất lượng tốt, đã bị tên nhóc cậu chọn mất rồi! Tiểu Yến nhất định sẽ không chịu để yên cho cậu!”
Lục Li Dã hút vài hơi thuốc thì không còn hứng thú nữa, nặng nề dúi tàn thuốc vào trong gạt tàn, đứng lên: “Được rồi, anh Lưu tôi đi trước đây, nếu không đi, cô gái kia có lẽ sẽ không trụ nổi!”
Lục Li Dã nói xong, lập tức đi ra ngoài phòng bao.
Anh vừa đi, cửa phòng bao đã bị một người phụ nữ phong trần trang điểm lẳиɠ ɭơ mở ra: “Anh Lưu, xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói anh Dã mang một cô gái đi? Rốt cuộc có phải là thật không?”
Người tới chính là tú bà Tiểu Yến mà bọn họ vừa nói tới.
“Ừ, là phóng viên mới tới đó.”
Lưu Uy hút điếu thuốc trong tay.
“Anh Lưu, anh cố ý có phải không? Rõ ràng anh biết Tiểu Yến đã thương nhớ anh Dã thời gian dài như vậy, còn để anh ấy đưa một cô gái đi! Cố ý chọc em có đúng không? Không phải anh vẫn còn trách tối hôm qua em không hầu hạ anh chứ?”
Tiểu Yến làm nũng cọ lên người Lưu Uy.
Lưu Uy nhéo cằm cô ta trêu chọc: “Cậu Lê là người như thế nào, em còn chưa rõ sao? Những người phụ nữ phong trần như các em không lọt vào mắt anh ta đâu, vì vậy đừng nhớ nhung gì nữa, vẫn nên ngoan ngoãn hầu hạ anh Lưu đây, chí ít anh không ghét bỏ các em, có đúng không?”
Tiểu Yến tức giận vỗ cánh tay của hắn: “Hừ! Nếu không phải những người đàn ông hư hỏng như các anh cần, chúng em sẽ lưu lạc thành những người phụ nữ phong trần sao? Em ngược lại nhìn xem cô gái anh ấy khiêng về sạch sẽ đến mức nào!”
Tiểu Yến nói xong, lắc lư vòng eo như con rắn nước, rời khỏi phòng bao.
Lục Li Dã mới đi tới căn biệt thự độc lập của khách sạn, Tống đã cung kính chào đón.
“Anh Dã!”
“Chị Tiểu Yến đã biết chuyện này rồi.”
Lục Li Dã nhíu mày.
“Còn có, cô gái ở bên trong… đã phát thuốc rồi!”
Trong đôi mắt nhuốm màu mực của Lục Li Dã lóe lên một tia sáng phức tạp, môi mỏng nhếch lên một đường thẳng, nhưng không nói gì, chỉ đi thẳng vào trong.
“Anh Dã, chỉ sợ chị Tiểu Yến…”
Dường như Tống muốn nói điều gì đó, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Li Dã bẽ gãy.
Anh ta biết điều ngậm miệng lại.
…
Quả nhiên, thuốc của cô gái này đã phát huy tác dụng.
Hơn nữa, dược tính rất mạnh.
Lục Li Dã bước vào phòng, nhìn thấy Hướng Tình không mặc quần áo, nằm trên tấm thảm Ba Tư màu trắng, chiếc váy trên người sớm đã bị cô cởi ra ném khắp sàn.
Cô khó chịu đến mức không ngừng lăn lộn trên tấm thảm, đôi tay nhỏ không có sức lực đang không ngừng vuốt ve từng tấc da thịt đã ửng hồng, giống như chỉ có như vậy mới có thể tiêu tan đi nỗi khó chịu đang giày vò cô vào lúc này.
“Nóng quá…”
Vào lúc này Hướng Tình chỉ cảm thấy có một ngọn lửa mãnh liệt đang thiêu đốt cô.
“Shit!!”
Lục Li Dã khẽ rủa một tiếng.
Anh nhíu mày càng sâu, đôi mắt đào hoa nhuốm màu mực càng trở nên u tối thêm mấy phần.
Đóng cửa phòng ngừa cũng không quên khóa cửa lại, bước một bước dài nhanh chóng đi về Hướng Tình, chớp mắt tiếp theo, anh xách Hướng Tình giống như xách một con gà con, sải bước đi vào phòng tắm.
“Khó chịu quá…”
Ý thức của Hướng Tình sớm đã không còn rõ ràng rồi.
Vào lúc này, đôi mắt như có dòng nước chuyển động của cô đã bị hơi nước làm cho mơ màng, càng tăng thêm cảm giác khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
Cơ thể nhỏ bé của cô giống như một con thú nhỏ đáng thương, trực tiếp cọ vào l*иg ngực rắn chắc của Lục Li Dã.
“Tôi sắp chết rồi…”
“Sắp khó chịu đến chết rồi… Hu hu…”
Cô bắt đầu khóc thút thít.
Cả người rất nóng.
Làn da trắng như tuyết đã nhuộm từng tầng ửng đỏ mê li, khiến cho đôi mắt sâu như hồ nước của Lục Li Dã trong phút chốc co rút lại.
Đáng chết!!
Thật đúng là muốn phạm tội mà!!
Người phụ nữ này…
Làn da như mật ong phủ thêm tầng ửng đỏ, không hề có chút che giấu hiện lên trước mắt anh… Điều này không khỏi khiêu chiến với lực kiểm soát hơn người của anh!!
Có một số người, không thể động vào cũng không động vào được!!
Đặc biệt là cô gái ở trước mặt anh!
Thật đúng là giày vò người khác!!
“Cao Hướng Tình, em yên phận lại cho tôi!!”
Lục Li Dã thấp giọng gầm lên một câu, muốn tách Hướng Tình đang ở trong ngực mình ra.
Trong đôi mắt sâu thẳm nhuốm màu mực của anh, nhiễm một tầng ánh sáng lung linh.
Đâu biết rằng vừa mới tách cô ra, trong nháy mắt cô lại không sợ chết dính trên người anh một lần nữa, khó chịu hung hăng cọ xát trong ngực anh… Mi tâm của Lục Li Dã đột nhiên nhíu chặt lên.
Nhưng đột nhiên, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp: “Chị Yến!!”
Tống ở bên ngoài hô to.
Mày kiếm của Lục Li Dã nhíu lại càng sâu, ném Hướng Tình đang treo trên người mình vào bồn tắm, tiện tay mở nước lạnh, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng bị Tiểu Yến mở ra từ bên ngoài.
“Cậu Lê!”
Một bóng dáng xinh đẹp màu đỏ tươi, đi về phía anh, thân hình mềm yếu không xương lắc lư như con rắn nước.
Lục Li Dã lười biếng ngồi trên ghế sô pha, giữa ngón tay có một điếu thuốc dài màu xanh nhạt, đầu thuốc có ánh lửa lấp lóe trong bóng tối như sáng như tối, giống như đôi mắt sâu thẳm đen tối không nhìn thấy rõ của Lục Li Dã.
Tiểu Yến lắc lư cơ thể dán lên người Lục Li Dã, mềm giọng nói: “Cậu Lê, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại chạy đến chỗ của em đưa người đó đi?”
Tiểu Yến hờn dỗi cọ xát lên người anh, đôi tay trêu chọc thăm dò l*иg ngực rắn chắc của anh.
Nhưng đôi tay ngọc vẫn chưa chạm vào cơ ngực của Lục Li Dã, đã bị anh lạnh lùng ngăn lại.
Anh mỉm cười, lãnh đạm mà xa cách…
“Tiểu Yến, tôi có bệnh thích sạch sẽ!!”
Một câu nói, vô cùng nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn… giống như dao!
Sau đó, buông tay cô ta ra.
Sắc mặt Tiểu Yến đột nhiên thay đổi.