“Nhưng mấy tình huống như vậy cũng không hiếm thấy, chúng tôi đã sớm tập mãi thành thói quen.” Tiêu Xuân Vũ nói, “Đặc biệt có rất nhiều người thích em gái nhà chúng tôi, cũng đúng, Ninh Kiều nhà chúng tôi xinh đẹp lại còn thông minh, lúc đi học còn thường xuyên được hạng nhất toàn khối.”
Ninh Kiều:……
Còn thổi phồng cô nữa.
Gương mặt Ninh Kiều nóng lên, cô cúi đầu.
Giang Hành bằng lòng nghe.
Đột nhiên có vị hôn thê, hơn nữa không mấy ngày nữa liền phải kết hôn, Giang Hành không hiểu biết cô, muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô.
Thật ra anh tán đồng ý nghĩ của Tiêu Xuân Vũ.
Thoạt nhìn, Ninh Kiều chính là người khiến người ta muốn che chở.
Lúc này, anh không quen biết con trai xưởng trưởng nhưng bởi vì lời của Tiêu Xuân Vũ mà dùng tầm mắt lạnh thấu xương đảo qua.
Lâm Quảng Dân còn ngơ ngác, đột nhiên bị ánh mắt lạnh băng đảo qua, hô hấp cứng lại.
Người trong khu nhà lập tức hưng phấn, đồng thời ngưng thở.
“Muốn đánh nhau?”
“Chắc chắn là Quảng Dân rất khó chịu, đều đến bước cầu hôn rồi, còn bị cự tuyệt, quá mất mặt nha!”
“Mẹ của Quảng Dân còn mất mặt hơn, cũng không biết cậu ta có nghe nói chưa.”
“Hình như là đồng chí quân nhân không thể đánh người lung tung ở bên ngoài?”
Lâm Quảng Dân tự cổ vũ bản thân, đủ dũng khí liền nhìn qua.
Mà khi khoảng cách giữa hai bên gần lại, Lâm Quảng Dân lại nhát gan, không dám đối mặt.
Vóc dáng Lâm Quảng Dân nhỏ nhắn, không chắc nịch, mà đối tượng của Ninh Kiều, mặc dù ăn mặc kín mít, cũng có thể tưởng tượng ra cơ bắp dưới lớp quân phục.
Nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn, người ta đánh mình, như đánh con gà con.
Mấy người trong khu nhà dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía hai đồng chí nam, khác xa nhau về mọi phương diện.
Cả trẻ con đang chơi đùa cũng dừng lại bước chân, nhìn không chớp mắt.
Cũng có người suy nghĩ, có phải hay không nên ra mặt khuyên nhủ, rốt cuộc Lâm Quảng Dân là con trai của xưởng trưởng, tặng ân tình cho cậu ta cũng tốt, làm cậu ta thuận thế xuống bậc thang.
Nhưng ai biết đúng lúc này, Lâm Quảng Dân xê dịch bước chân.
Rồi sau đó quay đầu, đi về một hướng khác.
“Đi đâu vậy?” Giang Hành sững sờ hỏi.
Ninh Kiều nói: “Chạy rồi.”
Đám người nhà công nhân viên chức:???
———————————
Tiểu Lương chính mắt thấy trận chiến không có khói thuốc súng này.
Nói đúng ra, cũng không xem như là chiến tranh, bởi vì có người rút lui.
Đồng chí lính cần vụ mắt trông mong nhìn một hồi náo nhiệt, chờ lấy lại tinh thần, lại lặng lẽ quan sát đối tượng của doanh trường Giang.
Xinh đẹp thì thật là xinh đẹp, so với binh văn nghệ mà cậu ta gặp qua còn xinh đẹp hơn. Chẳng qua nhìn nũng nịu, giọng nói mềm mại, bị hù doạ liền phải rớt nước mắt.
Tính tình mềm mại như vậy, tương lai sẽ bị ba người em của doanh trưởng ức hϊếp chết mất?
Tiểu Lương yên lặng mà nhìn một lúc lâu.
“Nhìn cái gì?” Một giọng nói trầm thấp đánh gãy Tiểu Lương.
Tiểu Lương vừa nhấc đầu, đối diện ánh mắt lạnh lùng của doanh trưởng Giang, lập tức rụt rụt cổ nói: “Không nhìn!”
“Phía trước chính là nhà tôi.”
Giang Hành được Ninh Kiều dẫn vào nhà, mùi hương bay ra từ phòng bếp.
Ninh Trí Bình tự mình xuống bếp nấu vài món, nghe tiếng vang, đôi tay chà xát trên tạp dề, đi ra đón tiếp.
Mỗi năm Ninh Trí Bình đều sẽ gửi điện tín cho nhà họ Giang, khá hiểu tình hình nhà họ Giang. Chỉ là nói ra thì thật là xấu hổ, ông nội Giang vẫn luôn ghi nhớ mối hôn ước của hai nhà, mà ông ấy lại định chờ con gái trưởng thành liền xin lỗi người ta, hoà bình hủy bỏ hôn ước. Rốt cuộc Giang Hành nhập ngũ, tiến vào trường quân đội, lại liên tục thăng chức, ngắn ngủn mấy năm đã có tư cách để cho người nhà tuỳ quân, ông ấy làm sao bỏ được gả con gái đi xa như vậy.