Lúc này còn chưa khuya, công nhân viên chức và người nhà công nhân viên chức đang chuẩn bị nghỉ ngơi nghe thấy động tĩnh trong sân truyền đến, mở cửa nhìn một chút.
“Đây là làm sao vậy?”
“Không có việc gì, không có việc gì, làm phiền các người sao? Chúng tôi sẽ nhỏ giọng một chút.”
Ninh Kiều lẳng lặng nhìn vẻ mặt miễn cưỡng vui cười của cha mẹ và anh chị, rũ mắt xuống.
Đợi đến khi cha mẹ trở về, Ninh Kiều rón rén đóng cửa phòng.
Ngoài cửa, bọn họ còn đang tìm cách giải quyết.
Thường Phương Trạch oán hận chính mình không thể giữ được công việc ở đơn vị, nếu không hiện tại có thể để Ninh Kiều đảm nhiệm chức vụ.
“Phương Trạch, điều này không thể trách em. Năm đó anh bị phái ra nước ngoài, không có thời gian lo cho gia đình, một mình em phải chăm sóc hai đứa nhỏ. Con trai nghịch ngợm, con gái nhiều bệnh, em thật sự không thể phân thân, mới có thể nghe lời người nhà em, đem công việc cho Phương Nhã.”
Thường Phương Nhã là dì út của Ninh Kiều. Cha mẹ cũng không có nhắc tới chuyện trong nhà, mãi đến lúc này, cô mới biết thì ra công việc của dì út là do mẹ cô nhường cho mười mấy năm trước.
"Kỳ thật còn có một biện pháp..." Ninh Trí Bình nói, "Anh có thể nhường cho Kiều Kiều công việc hiện tại, nếu như làm giấy bị bệnh nghỉ hưu..."
Ninh Kiều từ trong phòng đi ra: "Không được."
“Cha là chủ nhiệm phân xưởng, mang theo cả một phân xưởng nhiều công nhân như vậy, trên vai gánh vác trọng trách. Cha cách lúc về hưu còn sớm, làm sao có thể nghĩ ra chủ ý giả bệnh nhường chức cho con?"
“Mẹ cũng vậy, cho dù bây giờ mẹ có công việc, con cũng không thể vì bản thân mà làm mẹ nghỉ việc sớm.”
Thường Phương Trạch trầm ngâm hồi lâu.
Không phải là không có cha mẹ làm thủ tục nghỉ hưu vì bệnh để con cái thay thế chức vị, mấy năm trước khi bắt đầu vận động xuống nông thôn, có người đã làm như vậy, vì thế giữa anh chị em nảy sinh hiềm khích cũng có khối người. Nhưng hôm nay khác với những năm trước, đơn vị quản lý nhân sự nghiêm ngặt, bệnh viện không phải tùy tiện có thể đưa ra giấy chứng nhận như vậy, làm lãnh đạo đơn vị, Ninh Trí Bình không bệnh không đau, làm giả giấy tờ bị bệnh lui ra cho con gái đảm nhiệm căn bản là phê chuẩn không được.
Huống chi, như Ninh Kiều nói, ông ấy ở phân xưởng mang theo nhiều học trò như vậy, trên người còn gánh vác trách nhiệm.
“Kiều Kiều, con không hiểu đâu." Ninh Trí Bình bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt Ninh Kiều trong trẻo: "Con hiểu, thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn tiếp nhận giáo dục lại nông dân nghèo, là một chuyện vinh quang!"
Ánh trăng chiếu vào nhà, mái tóc đen mềm mại của Ninh Kiều xõa trên vai.
Lông mi dài của cô khẽ run, hai tay khẽ nhéo góc áo, lúc này đây, không thể gây thêm phiền toái cho người nhà nữa.
Nếu không còn cách nào khác, cô nguyện ý xuống nông thôn.
……
Tiêu Xuân Vũ và Ninh Dương cúi đầu, bánh xe đạp lăn trên mặt đất, dạo bước trong đại viện, không ai nói muốn chạy.
Đi cùng nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau.
Tiêu Xuân Vũ cũng yêu thương em chồng, nhưng phần yêu thương này, hiển nhiên không đủ để đánh đồng với tình yêu của chồng, cha mẹ chồng đối với Ninh Kiều. Vừa rồi Ninh Dương theo bản năng nói lên không nên kết hôn sớm như vậy, trong lòng cô ấy nảy sinh ghen ghét, không khỏi vì chính mình tủi thân.
Ninh Dương bình tĩnh trở lại, rốt cuộc ôn tồn dỗ dành cô ấy.
“Cha mẹ mắng đúng, anh chính là nói chuyện không chú ý đúng mực.”
"Lúc trước nói muốn kết hôn, vẫn là anh nói ra trước. Em tốt như vậy, hai chúng ta tốt như vậy, anh làm sao có thể hối hận?"
Tiêu Xuân Vũ nhìn về phía trước, tiếp tục xụ mặt đi về phía trước.
"Thật sự, anh thề, nếu có nửa điểm hối hận, liền trời đánh ——" Ninh Dương dừng bước, kiên định nói.
“Đừng nói bậy." Tiêu Xuân Vũ vội kéo cánh tay của anh ấy, cẩn thận nhìn xung quanh,"Đây là truyền bá mê tín phong kiến!”
Ninh Dương lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của cô ấy, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề.
Tiêu Xuân Vũ bị anh ấy làm cho tức cười, thở dài nói: "Em biết anh là lo lắng cho em gái, nhưng vừa rồi thương lượng một đêm, cũng xác thực không có biện pháp khác, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
Tiêu Xuân Vũ trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: "Để em gái kết hôn.”
Ninh Dương như bị một đòn cảnh cáo, trong đầu có hai cái bóng nhỏ đang đánh nhau.
Đưa em gái xuống nông thôn? Đưa em gái lập gia đình?
Đều là chủ ý tồi!