Một Nhành U Lan

Chương 7

Sao Thái Tử lại tới nữa rồi?

Phụ thân ta tuy là Quốc công do Hoàng Thượng thân phong, nhưng mấy năm gần đây an phận thủ thường, không dính dáng gì đến chuyện tranh đấu giữa các hoàng tử.

Ta cùng Thái Tử cũng không có quan hệ thân tình gì…

Lục Nhân vội vàng trang điểm cho ta, khác với phong cách nhẹ nhàng thanh nhã thường ngày, hôm nay Lục Nhân trang điểm cho ta đậm hơn nhiều, che đi đôi mắt sưng lớn.

Trong chính sảnh.

Từ xa đã nghe thấy tiếng cười ha hả của phụ thân ta.

Thái Tử nhìn thấy ta, rõ ràng có chút bất ngờ: “Lục cô nương?”

“Thái Tử điện hạ kim an.”

“Sắp đến ngày mừng thọ mẫu hậu, Cô muốn nhờ Lục cô nương thay Cô chọn lễ vật cho mẫu hậu.”

Phụ thân ta vội vàng hành lễ: “Điện hạ nói thế nào thì là thế ấy, có thể chọn lựa lễ vật cho Hoàng Hậu nương nương là phúc khí của tiểu nữ.”

Thái Tử quay đầu ho nhẹ một tiếng: “Làm phiền cô nương rồi.”

Ta không có lý do gì để từ chối, dưới ánh mắt ra hiệu của phụ thân, cùng Thái Tử ra ngoài.

Chỉ là… sao tai Thái Tử đỏ vậy chứ, không lẽ bị ốm rồi?

Trên xe ngựa, ta cùng Thái Tử một đường không nói chuyện.

Chờ đến lúc xuống xe ngựa mới phát hiện, xe ngựa lại dừng ở sơn trang Kim Kiều.

Thái Tử nói: “Ăn tạm chút gì đã rồi đi.”

Lại là một bàn đồ ăn đầy ắp, toàn là những món ta thích.

Lục Nhân đứng một bên gắp thức ăn cho ta, hận không thể nhét hết giò trên bàn vào bát của ta.

Thái Tử cũng gắp cho ta vài miếng thịt, chẳng mấy chốc mà bát ta đã thành một ngọn núi nhỏ.

“Cô thấy Lục cô nương gầy đi không ít, ăn nhiều chút đi.”

Thái Tử đã lên tiếng, ta dù có no căng cũng phải cố ăn.

Nhưng vừa ăn được mấy miếng, Mạnh Diên Khanh mà lúc này ta không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện trước mặt.

Hắn mỉm cười, ánh mắt nhìn ta không khác gì trước đây.

Tràn đầy yêu chiều.

Mạnh Diên Khanh hành lễ với Thái Tử xong, quay sang cười nói với ta: “Tiểu Lan Nhi thật là khó tìm.”

Ta nhìn đi chỗ khác: “Huynh đến đây làm gì?”

Không để ý đến sự lạnh lùng trong giọng nói của ta, Mạnh Diên Khanh nhìn lướt qua bàn thức ăn đầy ắp, cầm cây quạt khẽ gõ gõ lên trán ta: “Không phải nói chờ ta về rồi cùng ăn giò kho sao?”

“Mèo nhỏ thèm ăn này, còn không đợi ta về.” Mạnh Diễn Khanh khẽ vuốt vuốt tóc ta đầy thân thiết.

Cách nói chuyện thân mật vẫn như trước đây, nhưng giờ phút này lại khiến ta thấy thật ghê tởm.

Không phải ta ghê tởm chuyện Mạnh Diên Khanh có ngoại thất.

Mà ghê tởm chuyện hắn đang lừa dối ta.

Hắn từng đứng trước mặt ta phát lời thề vĩnh viễn không nạp thϊếp.

Hắn từng tha thiết nói với ta: “Lan nhi, ta không giống bọn họ.”

Nếu ngay từ đầu hắn không thề thốt hứa hẹn, có lẽ ta cũng sẽ giống như những tiểu thư quý nữ khác, an an tĩnh tĩnh tiếp nhận an bài dành cho mình.

Sau khi cập kê gả vào một hào môn thế gia làm đương gia chủ mẫu, giúp trượng phu sinh con đẻ cái, quản lý hậu trạch.

Tìm cách đe nẹt thị thϊếp thông phòng để củng cố địa vị bản thân.

Ta vốn cũng có thể làm được như vậy.

Nhưng chính hắn ngay từ đầu đã dệt cho ta một giấc mộng, nói với ta, ta sẽ không phải sống như những tiểu thư quý nữ khác.

Cuối cùng khi ta chuẩn bị cập kê, cũng chính hắn đã phá tan giấc mộng ấy.