Một thôn trang ở ngoài kinh thành, đầu mùa xuân, ánh mặt trời ấm áp, lẳng lặng chiếu khắp hoa lê nở rộ đầy viện.
Hoa lê trong đình viện nở rất đẹp.
Trên đầu cành, đôi lúc có vài cánh hoa màu trắng trong gió lắc lư rồi bay xuống mặt đất.
Rõ ràng cả viện đều sức sống bừng bừng, lại bởi vì cánh hoa bay bay này mà thêm vài phần uyển chuyển, vài phần bi thương.
Giống như thiếu nữ đang hơi thở mỏng manh trong phòng.
“Ảnh Nhất, ta thấy tiểu thư rất khó có thể chịu đựng được lần này... Ngươi nói nhiều thế hệ ảnh vệ của chúng ta nguyện trung thành với một mạch Cố thị nên làm sao bây giờ?” Thiếu niên bị nôn ra một thân nước thuốc đặt chén xuống, thấp giọng dò hỏi, giọng nói có chút mờ mịt.
Trên xà nhà, nam tử mặc hắc y che mặt hơi nghiêng tai, chuyên chú nghe tiếng hơi thở mỏng manh của thiếu nữ trên giường.
Giọng nam tử bình tĩnh đến mức không có một tia phập phồng, “Nếu huyết mạch Cố thị đã chết hết, chúng ta thân là lưỡi dao sắc bén mà Cố gia bồi dưỡng cũng sẽ không thể tồn tại với hậu thế, tất nhiên là đi theo tiểu thư, làm tất cả bí mật của Cố gia về với cát bụi.”
“... Vậy cũng được, chỉ là đời này lần lượt đi theo Cố phu nhân cùng Tô tiểu thư, bị vây trong tranh đấu trạch phủ, chưa từng chân chính kiếm rút ra khỏi vỏ, nhớ lại vẫn có chút tiếc nuối.” Giọng thiếu niên có chút ảm đạm.
“Ảnh Lục, ngươi nói quá nhiều.” Giọng nói của nam tử trên xà nhà lãnh đạm.
Thiếu niên ảm đạm rũ mắt xuống, ảnh vệ từ nhỏ đã bảo vệ cậu rất tốt, tuy là ảnh vệ, nhưng trên người cậu lại không có hơi thở lạnh lùng sắc bén.
“Ta biết nên làm thế nào, chỉ là khó tránh cảm thấy tiếc nuối mà thôi, dù sao thì trước khi Cố lão tướng quân qua đời cũng...”
“Im miệng.” Nam tử hắc y ngắt lời.
Nhìn thấy thiếu niên tủi thân mím chặt môi, nam tử mới hờ hững nói, “Không có gì để đáng tiếc cả, cảm xúc dư thừa sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của chúng ta.”
Lúc hai người nói chuyện, không chú ý đến thiếu nữ trên giường với hơi thở mỏng manh đột nhiên hô hấp ngừng lại một lát, ngay sau đó mới bắt đầu có hô hấp trở lại.
“Khu khụ...” Tiếng ho khan của thiếu nữ vang lên.
Ảnh Lục quay đầu, ánh mắt đầy lo lắng.
Ảnh Nhất trên xà nhà lại nhăn mày: vì sao hơi thở của tiểu thư lại đột nhiên trở nên khỏe mạnh hơn không ít? Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?
“Khụ khụ, ha ha ha, khụ khụ...” Thiếu nữ trên giường che miệng ho, trong tiếng ho khan trộn lẫn với tiếng cười sung sướиɠ, cười đến mức khóe mắt cũng tràn ra nước mắt.