Quy Tắc Ký Túc Đêm

Chương 8

10.

Lúc chuông vừa reo, một giảng viên nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào cửa.

Cô ăn mặc rất đơn giản.

Chỉ vài giây trước thôi, cả tầng này chỉ có bốn chúng tôi ở hành lang, cô ấy

giống như đột nhiên xuất hiện vậy.

“Được rồi các em, giờ học đã đến, tôi điểm danh trước.”

Cô ấy mỉm cười thân thiện với chúng tôi.

Nhưng có cảm giác rất q.u.ỷ d.ị, chỉ có miệng hơi cong lên theo nụ cười, còn ánh mắt lại bất động nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Dương Tư Tư”

“Có”

“Ngô Thành”

“Có”

“Trịnh Hinh Nguyệt”

Trịnh Hinh Nguyệt ngồi bên cạnh tôi, bị biểu cảm qu.ái d.ị vừa nãy của giảng viên dọa cho không dám mở miệng.

“Bạn học Trịnh Hinh Nguyệt đã tới chưa? Nếu không tới…”

Khóe miệng nữ giảng viên nhếch cao lên, giống như việc tóm được một sinh viên không đến lớp là chuyện khiến cô ta vô cùng vui vẻ.

Tôi vội vàng giơ tay lên ngắt lời cô ta.

“Thưa cô, Trịnh Hinh Nguyệt đang ở đây, là bạn nữ ngồi bên trái em, tối

qua bạn ấy bị cảm lạnh, vì đau họng nên không thể nói được.”

“À, vậy được rồi, thật đáng tiếc.”

Lông mày của nữ giảng viên hạ xuống.

Chúng tôi đều biết rõ, điều đáng tiếc mà cô ta nói không phải là tiếc vì Trịnh Hinh Nguyệt bị cảm lạnh.

Sau khi bốn người cùng phòng ký túc xá được điểm danh xong, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Giang Tâm.”

Lớp học im lặng.

“Bạn học Giang Tâm đã tới chưa?”

Nữ giảng viên rất kiên nhẫn và hỏi lại.

Vẫn không ai trả lời.

Chúng tôi biết cô ấy, cô ấy học cùng chuyên ngành với chúng tôi, lớn tuổi hơn.

Bình thường Giang Tâm đều đến học đầy đủ. Nhưng kỳ lạ thay, ban nãy tôi nhớ rằng cô ấy vừa xếp hàng ở phía trước thang máy vừa nói chuyện với bạn cùng phòng, và vị trí cách thang máy rất gần, không thể bị trễ giờ được.

Chẳng lẽ họ cũng gặp phải tình huống tương tự? Không tìm thấy phòng học?

Nữ giảng viên đánh dấu lên danh sách.

Ngay sau đó lại điểm danh đến ba người bạn cùng phòng của cô ấy, nhưng đều không có ai trả lời.

Tất cả tên đều được điểm danh một lần, nữ giảng viên cảm thấy hài lòng, sau đó đóng cuốn sổ lại, bắt đầu giảng bài.

Tốc độ nói của cô ta rất chậm, giống như AI đang đọc bản thảo, ngữ điệu cứ bình bình, không cao không thấp.

Đối với những người gần như không ngủ cả đêm như chúng tôi, nó không khác thôi miên là bao.

Nhưng vì ngồi ở hai hàng đầu tiên, quá gần với giảng viên, hơn nữa dưới tình huống bị cô ta nhìn chằm chằm, cho dù có mệt, có buồn ngủ thế nào, tôi cũng phải dùng sức nhéo cánh tay mình cho tỉnh.

Khoảng 40 phút sau.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, ngay sau đó bốn người nhóm Giang Tâm bước vào lớp.

Sắc mặt của các cô ấy tái nhợt, thở hồng hộc, hẳn là vừa chạy tới.

Tay cầm phấn của nữ giảng viên dừng lại, quay đầu nhìn về phía họ.

“Sao các em lại đến trễ vậy? Một đứa trẻ ngoan sẽ không bao giờ đi học muộn đâu.”

Bạn cùng phòng của Giang Tâm vội vàng giải thích, “Xin lỗi cô, chúng

em không cố ý.”

“Đến muộn thì phải chấp nhận trừng phạt, đây là quy định của nhà trường.”

“Vậy. Hình phạt là gì ạ?”

Một nữ sinh vừa mới mở miệng hỏi xong, giây tiếp theo cô ấy lập tức giống như mất đi thị giác, đôi mắt trống rỗng đi về phía trước.

Bước chân của cô ấy rất chậm, thậm chí trên mặt còn lóe lên một tia

chống cự, nhưng có lẽ do tôi nhìn nhầm.

“Oánh Oánh, cậu làm sao vậy. Sao cậu lại đi…”

Cô bạn ấy như đã uống rượu say, lảo đảo đi về phía trước.

Đến cửa sổ và mở ra.

Sau đó không chút do dự mà n.h.ả.y xuống.

Uỳnh một tiếng —— âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.

Hóa ra đây là hình phạt cho việc đến muộn.

Tất cả mọi người bị một màn này dọa cho mặt mũi tái nhợt, có mấy bạn học ngồi bên cửa sổ hình như đã nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, che miệng nôn khan.

“Không… đừng mà, tôi không muốn c.h.ế.t, xin đừng tr.ừng ph.ạt tôi.”

Giang Tâm sợ hãi ngồi xổm xuống mặt đất, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa bất lực.

“Không phải lỗi của chúng em, là do thang máy bị hỏng, khiến chúng em lên tận tầng bảy, tại sao lại trừng phạt chúng em chứ?!”

Một cô gái khác lập tức biện minh.

Nữ giảng viên nghe nói như vậy, cổ không nhúc nhích, nhưng con ngươi lại cực kỳ q.u.ỷ d.ị, quay sang nhìn cô gái đó.

“Em nói thang máy đi lên tầng bảy nên các em mới bị trễ?”

Trái tim tôi như ngừng đập.

[Tòa nhà giảng dạy thí nghiệm không có tầng bảy.]

Tôi tin rằng cô gái đó đang nói sự thật, đó chắc chắn là nguyên nhân khiến cả

phòng họ đến muộn.

Nữ giảng viên cười khanh khách hai tiếng, phấn trong tay bị cô ta bóp nát thành bụi.

“Nói dối!”

“Tòa nhà giảng dạy làm gì có tầng bảy!”

“Sinh viên nói dối phải n.u.ố.t một ngàn cây kim đó.”

[Đừng chọc giảng viên tức giận, nếu giảng viên tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.]

Nữ giảng viên trông có vẻ… rất tức giận.

Sau đó, khuôn mặt của cô gái kia lập tức lộ ra vẻ đau đớn, đôi mắt trợn lên, giống như một con cá c.h.ế.t, cổ họng không ngừng hô hấp.

Bụng cô ấy càng ngày càng phình to, giống như thứ bị hút vào cổ họng không phải là không khí, mà là một cái gì khác.

Cô ấy nằm lăn lộn trên mặt đất vài vòng, không còn cơ hội để sống sót.

Có vài cây kim sắc bén đ.â.m ra từ cổ họng cô ấy, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến da đầu tê rần.

“Reng Reng Reng.”

Chuông reo hết tiết vang lên.

Nữ giảng viên thay đổi sắc mặt, khôi phục lại dáng vẻ trước đó, coi như không có chuyện gì xảy ra, đi tới bục giảng gõ hai cái.

“Các bạn, đã tan học rồi. Người cuối cùng rời khỏi lớp học nhớ khóa cửa lại nhé.”

Nói xong cô ta cầm giáo án cùng danh sách tên học sinh rời khỏi phòng học.

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu.

Chuông tan học đã vang lên, vì vậy Giang Tâm và một người bạn cùng phòng khác đã thoát nạn.

Nhưng nữ giảng viên kia trông có vẻ không dễ bỏ qua như vậy.

Chẳng lẽ, cô ta cũng cần phải tuân thủ quy tắc đúng giờ của lớp học hay sao?

Giang Tâm nhìn c.ơ t.hể lạnh lẽo của bạn cùng phòng trên mặt đất, không kìm được khóc rống lên, một nữ sinh còn sống sót khác ôm vai cô ấy an ủi.

Vu Sảng vỗ vỗ bả vai tôi, “Đi thôi, đã đến tiết học tiếp theo rồi.”

Các bạn khác trong lớp học vừa chứng kiến hậu quả của việc đến muộn, hận

không thể chạy ngay ra ngoài để kịp lớp học tiếp theo.

Chúng tôi cũng chạy ra khỏi lớp học trước.

Trước khi đi, tôi vẫn tốt bụng nhắc nhở cô bạn kia.

“Nếu cậu là người rời đi cuối cùng, hãy nhớ khóa cửa phòng học lại.”

Đó là cách duy nhất để cô ấy có thể sống sót.