"Chiến lực kinh khủng đến mức này? Đây thật sự là Chân Linh cảnh đỉnh phong?" Một vị Linh Giả kêu lên đầy thảng thốt. Nguyễn Giang Long chiến lực thật sự quá khủng khϊếp, có thể nói đã đạt tới đỉnh cấp của Chân Linh cảnh! Dù ở Nam Việt quốc này, trong Chân Linh cảnh cũng khó có thể tìm thấy người đánh ngang tay với hắn, chứ đừng nói là đánh bại!
"Cậu ta tiến vào biển sâu như vậy không sợ Hải Yêu đời trước ra tay sao?"
"Hải Yêu đời trước? Bọn hắn nếu thật sự dám xông ra thì sẽ chết sạch sẽ." Một người hiểu biết hơn đáp lại, âm thanh hơi đè xuống.
"Cha tôi là một vị Trưởng lão, có tiết lộ rằng: Nguyễn Giang Long đã được Thanh Long Lão tổ ban cho mấy tờ Vương cấp Linh Phù, dù là Tôn Giả cũng không gϊếŧ nổi hắn!"
"Vương cấp Phù? Thứ đó quí giá bậc nào, vậy mà lại cho một đệ tử sử dụng? Xem ra Nguyễn Giang Long đã được chọn làm người kế nhiệm rồi."
"Bởi vậy, các vị, ta thành thật khuyên các ngươi, hãy đầu nhập vào cậu ta đi! Đợi đến lúc cậu ta tu thành Dung Linh, Tông Linh thì gia nhập cũng chẳng còn lợi ích quá nhiều nữa đâu."
"Có lí."
"Thiên tài như vậy, không đầu nhập vào thì còn chọn ai nữa. Bốn thiếu niên này tuy tốt, nhưng so với cậu ta....thật sự còn kém xa."
Thanh Long Giang tông cũng không phải kết chặt một khối, trong đó mạch nước ngầm rất cuồn cuộn, các gia tộc, thế lực tranh chấp tương đối gay gắt. Vũ Gia vốn là Gia tộc của Nguyên Lão, là công thần khai tông lập phải, đáng lẽ thực lực phải cực kì hùng mạnh. Nhưng bọn họ mấy trăm năm qua liên tục chịu sự chèn ép, tuy vẫn đứng vững nhưng xa xa mới cường đại được như năm xưa.
Tông Chủ hiện tại của Thanh Long Giang tông đức cao vọng trọng, được lòng người nhưng không đồng nghĩa hắn có thể ngồi yên vị. Nếu thế hệ con cháu của ông ta không đủ tài năng, không thể trấn áp thiên tài cùng thời đại thì cũng sẽ ảnh hưởng đến ông ta.
Bởi vậy việc lôi kéo nhân lực, vật lực là cực kì quan trọng. Mạch của Nguyễn Giang Long, nói thẳng ra là mạch của Tông Chủ, mạch của Thanh Long Lão tổ! Không đầu nhập vào hắn thì còn chọn ai?
Thanh Long Giang tông, Tông chủ giới, Tông Chủ Đại Điện.
Bảy vị Nguyên Lão, hơn ba mươi vị Trưởng lão ngồi vào vị trí của mình, mỗi người đều lộ ra thần thái nghiêm túc.
"Các vị, như mọi người đã biết, Tập Đoàn Phương Đông đã đổ bộ vào Nam Việt quốc chúng ta. Bọn hắn ngoài miệng nói là muốn giao hảo, buôn bán, tuy nhiên mục đích thì có lẽ ai cũng rõ."
"Các quốc gia phía Tây Linh Đạo Đại Lục ta có không ít đã bị tàn phá nặng nề, tài nguyên tu luyện cùng nhân lực đều bị cướp sạch sẽ."
Thanh Long Tông chủ nói đến đây thì hơi ngừng lại một chút mới nói tiếp:
"Bởi vậy, ta tổ chức buổi họp này, là muốn cùng các vị bàn luận, xem nên xử lí chuyện này thế nào."
"Tông Chủ, ta có lời muốn nói."
Giang Giới Chủ đứng dậy, cao giọng nói:
"Bọn hắn đến đây với ý đồ mục đích gì, ai cũng rõ. Tuy nhiên không phải vì vậy mà chúng ta cấm cửa, không cho chúng tiến vào."
Nói xong ông ta búng nhẹ tay, theo đó một vật chậm rãi lơ lửng trên không trung.
"Đây là vũ khí mới của bọn hắn, gọi là Súng."
"Súng, không phải là đồ vật của phàm nhân sao? Có gì đáng chú ý?"
Một Vị Trưởng Lão vuốt chòm râu bạc trắng, cười ha hả.
"Nguyễn Thanh Trưởng Lão, ông chắc không?"
Giang Giới Chủ vươn tay ra, theo đó một luồng Linh lực chậm rãi tiến vào khẩu súng. Mà theo đó khẩu súng sáng rực lên, rồi một cột sáng từ nòng súng bắn ra, nện ầm lên mặt bàn. Mặt bàn này làm bằng Linh mộc, dù là cường giả Chân Linh cảnh cũng khó mà đánh vỡ, nay lại bị đυ.c một lỗ! Tuy chỉ là lỗ nhỏ, nhưng cũng khiến không ít người nheo mắt mà nhìn.
"Ta làm ra hành động này, các vị đã hiểu rồi chứ?
"Đây chưa phải là thứ vũ khí mạnh nhất mà đám người kia sở hữu đâu! Theo ta điều tra, bọn hắn còn có những thứ có thể....bắn chết Tông Giả cấp bậc."
Nhất thời mười mấy người hít sâu, gật đầu liên tục.
"Tây Phương đang xuất hiện Đại Cách mạng, vô số Vương quốc Hoàng triều đã bị lật đổ. Thật chí Đế quốc cường đại nhất tây Phương hiện tại cũng đang sứt đầu mẻ trán, bởi đối thủ của bọn hắn là các Tập Đoàn Tài Nguyên! Bọn hắn lũng đoạn hệ thống, giữ lấy quặng mỏ, đồng thời sáng chế ra các loại vũ khí mới. Những thứ này, chỉ là mở đầu!"
"Các vị thử nghĩ xem, Thanh Long Vệ chúng ta yêu cầu tối thiểu phải là Chuyển Linh cảnh, tuy nhiên đám người kia thì không! Ta mấy năm trước đã thấy, chúng thậm chí tuyển chọn cả những võ giả Ngoại Cương, Khai Huyệt! Mà đám đó, nắm trong tay mớ vũ khí này, lại có thể đồ sát Linh Giả!"
"Đây thật sự không phải chuyện đùa, trong số các vị, nhiều người đã quá hạn! Thời đại này không còn như trước, không còn là chiến tranh như mấy trăm năm trước nữa! Giờ đây, kẻ thù đã thay đổi. Chúng không trực tiếp hủy diệt một cái tông môn, một cái gia tộc, mà chúng làm lũng đoạn nguồn tài nguyên tu luyện, khiến cho vùng đất đó hỗn loạn, tự chém gϊếŧ nhau!"
Nhiều người nghe vậy cũng đã hiểu ra vấn đề, liên tục đồng ý. Tuy nhiên vẫn có không ít người phản đối, bọn họ tuy chỉ là Trưởng lão, nhưng bối phận cực cao. Bởi bọn hắn đều đã sống tới hơn hai trăm năm, tư duy vẫn còn giữ ở thời điểm cả trăm năm trước. Bọn hắn cho rằng những thứ vũ khí này chỉ là trò vặt, chỉ có thực lực mới là điều đáng chú ý.
"Thôi đủ rồi."
Thanh Long Tông Chủ gõ lên mặt bàn, nghiêm giọng nói:
"Dựa theo ý kiến của các vị, ta quyết định: Mở cửa, cho Tập Đoàn Phương Đông vào buôn bán, tuy nhiên...."
Giọng nói của ông ta đột nhiên lạnh lùng, mang theo sự sát phạt khủng bố:
"Nếu chúng có ý định phá hoại Nam Việt quốc ta, gϊếŧ bất luận tội!"
Mấy vị Trưởng Lão, Tông lão đồng thời nhận lệnh, mỗi người đều nhanh chóng rời đi.
"Giang Giới Giới chủ, mời ở lại."
Hai vị Tôn giả thả mình dạo bước bên trong Tông Chủ đại điện, sau đó tiến ra một vườn cây cảnh.
"Lê Tuấn, suy nghĩ thật sự của ngươi về đám người Tây Phương này là thế nào? Nói đi, nơi đây đã phong ấn lại."
Thanh Long Tông Chủ lên tiếng hỏi.
"Tông Chủ đã hỏi, ta cũng không dám dấu. Theo ta thấy mà nói, đây vừa là cơ hội, vừa là thách thức."
"Cơ hội, thách thức?"
"Đúng vậy."
Giang Giới Chủ mở lòng bàn tay ra, theo đó một đám chiếu ảnh hiện ra:
"Mời Tông Chủ nhìn xem."
Thanh Long Tông Chủ nhìn vào chiếu ảnh, một lúc sau liền thở ra một hơi, nói:
"Thật sự là cơ hội, cũng là thách thức. Đám người Tây Phương này đã phát triển vượt chúng ta rất xa rồi, nếu không hành động sớm thì chúng ta sẽ chắc chắn thất bại."
"Bắc Minh Đế quốc gần đây rục rịch, đã chuẩn bị tích trữ nhân lực vật lực, có lẽ không lâu nữa thôi, chậm là năm mươi năm, nhanh là hai mươi năm....bọn hắn sẽ xua quân sang đây."
"Thủy Ma Vực trước ăn quả đắng, bị Nam Việt quốc ta diệt sạch sẽ. Với tính cách đám Hải Yêu kia, chắc chắn sẽ không có chuyện nhịn nhục. Tây Hải Long Hoàng, sớm muộn sẽ lệnh cho Thủy Ma Vực tiến công."
Nói đến đây thì Thanh Long Tông Chủ cũng không khỏi thở dài. Ba mặt thụ địch, nếu không cẩn thận thì Thanh Long Giang Tông sẽ bị hủy trong tay hắn. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, hắn chính là tội nhân thiên cổ! Dù có chết đi cũng không dám liệt tổ liệt tông Thanh Long Giang Tông
Mặc cho thế hệ trước lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, những người trẻ tuổi thì vẫn là người trẻ tuổi, bọn họ không vì chuyện này mà phải lo lắng, trái lại vì được tiếp xúc với người Tây Phương nên càng vui vẻ, khắp nơi đều có thể thấy được những người này bàn chuyện, từ tu luyện, đời sống, quê quán, con người, tính cách,...cho đến một số chuyện như nam nữ, khụ khụ, chắc ta không cần nói ra.
Trần Phong, Ngọc Linh cùng hai người Nguyễn Lâm, Nguyễn Đức Hải vẫn chìm đắm trong lĩnh ngộ Linh căn Bí thuật. Với bọn hắn mà nói, Linh căn Bí thuật ẩn chứa những thứ ngoài sức mong đợi, đó chính là con đường tu luyện phía trước! Bọn hắn thậm chí thấy được, ở Huyễn Linh cảnh bản thân nên tu luyện như thế nào!
Việc tu luyện giống như xây một tòa nhà cao tầng vậy, trước hết phải có bản vẽ mới có thể xây dựng. Mà cái gọi là lĩnh ngộ, cảm ngộ cảnh giới chính là việc phác họa bản vẽ, còn tu vi, Linh lực chính là vật liệu xây dựng tòa nhà theo bản vẽ đó.
Bởi vậy mới có chuyện một số người cắn đan dược, tu vi tiến mạnh, tuy nhiên căn cơ lại bất ổn, có nguy cơ thụt lùi bất cứ lúc nào. Bởi bọn hắn lĩnh ngộ không đủ, chưa có bản vẽ đã xây nhà, vì thế mà sụp đổ! Cũng có một số người thiên tài, sớm từ lúc làm nền móng đã biết tòa nhà cảnh giới của bản thân đến mức nào, nhờ đó bọn hắn mỗi một cảnh giới đều cực kì hùng mạnh, dù cắn đan dược cũng không có chuyện để lại họa ngầm.
Giờ bốn người bọn hắn cũng đã đạt đến trình độ này, chỉ cần cho bọn hắn thời gian, việc tu thành Linh Giả chính là dễ như trở bàn tay.
Bên trong nơi bế quan.
Trần Phong đứng dậy, thở ra một hơi rồi nói với Ngọc Linh:
"Nên rời khỏi đây thôi, một tháng là quá đủ."
Thiếu nữ gật đầu, cười nói:
"Một tháng ở trong đây ta cứ nơm nớp lo sợ, liệu có tên nào hóa thân dã thú hay không? Nhưng may mắn, bên cạnh ta lại là liệt dương công tử."
Nói đến đây cô nàng lại cười khúc khích, ánh mắt như thu thủy lưu chuyển, khiến Trần Phong giận đến ngứa răng. Một tháng qua bọn hắn cùng nhau lĩnh ngộ Linh căn Bí thuật, đôi lúc sẽ xảy ra chút chuyện thân mật, tuy nhiên lại không ai phá vỡ bức rào cản cuối cùng. Cái này có thể nói là....ngu ngốc a.
"Cô chắc chứ? Có muốn ở cùng tôi thêm một tháng?" Trần Phong cười lạnh, hai tay vươn ra làm động tác bóp bóp.
"Không thèm!" Thiếu nữ nhếch miệng cười, tung tăng chạy khỏi nơi bế quan.
"Khó hiểu thật sự." Trần Phong lắc đầu ngao ngán, vừa bước ra ngoài thì hắn đột nhiên cảm thấy từng ánh mắt khó chịu rơi lên người mình.
"Ánh Nguyệt, Linh Nhi, Hà My, lâu rồi không gặp."
Ánh Nguyệt chỉ hừ nhẹ rồi gật đầu, Linh Nhi phồng má lộ ra vẻ giận dỗi, Hà My thì vừa u oán lại vừa chờ mong.
"Hai người vui vẻ a." Ánh Nguyệt cười như có như không.
"Hai anh chị đã làm gì rồi, có phải chuyện đó không?" Linh Nhi ôm lấy cánh tay Ngọc linh, lắc qua lắc lại.
"Không có." Trần Phong làm bộ nghiêm trang đáp.
"Nói dối!"
"Đó là sự thật."
"Vậy đã có đυ.ng chạm gì không?"
"Không có!"
"Lại nói dối!"
......
Trần Phong rốt cục đành chịu thua, không đáp lại lời mấy cô nàng nữa, cố gắng đánh trống lảng sang chuyện khác.
"Ai kia?" Trần Phong nheo mắt nhìn, chỉ thấy có mấy người ngồi trên một tấm thảm, đang bay tới đây.
"Mấy người Tây Phương. Bọn hắn tìm cậu mấy ngày liền rồi đấy."
Ánh Nguyệt nói một cách bất đắc dĩ, thở dài:
"Mấy tuần nay ngày nào cũng có người đến tìm cậu, nói muốn được giao lưu học hỏi gì gì đó. Tôi đã cố nhưng đuổi không được."
"Không sao."
Trần Phong cười nhẹ, cổ họng đột nhiên rung động liên hồi, sau đó là một luồng sóng âm từ trong đó bùng phát mà ra.
"Người từ nơi xa đến, không biết có chuyện gì?"
Mấy người đang ngồi trên thảm lập tức cảm thấy toàn thân chấn động, pháp lực tán loạn, chút nữa đã ngã xuống.
"Mạnh đến như vậy?"
Một tên rên lên sợ hãi.
"Thực lực này, đã sánh ngang các Ma Pháp sư chân chính!"
Hết chương 297