Trang Tửu bình tĩnh nhìn hắn một lát, lắc đầu rồi xoay người rời đi.
“Không có gì nhiều để nói, tôi chỉ là đứng dưới danh nghĩa của ba mẹ mình mà lấy lại quyền được hưởng lợi từ việc khai thác khoáng sản xanh trong mấy năm qua mà thôi. Còn những vấn đề khác, anh có thể trực tiếp đến hỏi Lưu tổng, tôi đã làm xong tất cả các thủ tục chính quy. Đương nhiên, nếu liên minh cảm thấy không hợp lệ, vậy thì không giao hàng là được, cũng không ảnh hưởng gì tới tôi cả.”
Cửa văn phòng mở ra, Trang Tửu rời khỏi công ty mà đầu không ngoảnh lại.
Cho dù cô có lý do chính đáng, hơn nữa còn sử dụng một phần quyền hạn của ba mẹ về khai thác khoáng sản xanh, thế nhưng cô đã mua số lượng lớn lam khoáng thạch mà chưa thông qua liên minh, nếu như chuyện này bị khui ra thì đó chính là tội lớn, chắc chắn sẽ bị đưa vào tù.
Vẫn là chạy nhanh rời đi thì tốt hơn.
Mặc dù cô không nghĩ liên minh có thể theo dõi mình thế nhưng có một số điều tốt hơn hết là nên tránh đi để giảm bớt xung đột.
Mặc dù trước đó hàng hoá đều đầy ắp trước cửa núi Tần Sơn, nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là một ngôi làng nhỏ gần cửa vào núi Tần Sơn nhất. Bởi vì cô không yên tâm với lô hàng này, sợ có người sẽ cản đường, cho nên điền địa chỉ, là gần lối vào chân núi Tần Sơn.
Nếu bị phát hiện, liên minh có lẽ sẽ biết những việc cô ra tay, thậm chí có thể tra ra được địa chỉ cụ thể mà cô ở!
Xem ra cô còn phải nghĩ ra những kế sách phòng ngừa những người này truy lùng ra tung tích của mình.
Lúc rời đi như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô quay lại đưa tấm thẻ cho nhân viên lễ tân còn e sợ tưởng rằng cô lại đến bắt lỗi cô ta, “Phiền cô giúp tôi hủy tấm thẻ này cùng với xoá bỏ hồ sơ cũ của nó.”
Công ty đã thay đổi một tầng lãnh đạo mới, sau khi Lưu tổng từ chức, có lẽ ông ta cũng đã tiết lộ không ít chuyện với liên minh. Cô cũng không cần thiết phải giữ lại tấm thẻ đen này.
Hơn nữa, việc bỏ hồ sơ của tấm thẻ đen này, cũng là để đảm bảo công ty không giấu diếm gì trong đó, ít nhất là liên minh sẽ không thể phát hiện ra những động thái sau này của cô!!
Sau khi bẻ gãy tấm thẻ đen đã bị hủy, Trang Tửu tùy tay ném vào thùng rác, lên xe rồi phóng đi.
Ở sau lưng cô, một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt lóe lên trong góc khuất, cho đến khi bóng xe xa dần, ánh sáng đỏ ấy mới dần dần biến mất.
Trong văn phòng.
Cam Tấn Tinh mở tai nghe lên liền nghe thấy tiếng gầm tức giận cực điểm của người phụ trách liên minh truyền đến: “Vì sao vừa nãy lại tắt điện thoại! Lúc sau cậu với cô ta đã nói cái gì?”
“Cuộc nói chuyện của tôi và cô ấy lúc đầu, không phải các anh đều đã nghe được sao?” Khi đối mặt liên minh, Cam Tấn Tinh tựa hồ như đã thay đổi khác hẳn vẻ ôn nhu nhã nhặn khi đối diện với Trang Tửu, lạnh lùng nói: “Cô ấy nói là không phải cô ấy làm, các anh còn muốn thế nào? Đem người bắt giữ? Đừng quên lúc trước các anh đã đồng ý với tôi cái gì! Nếu cô ấy không thừa nhận, vậy chuyện này liền không phải cô ấy làm! Hoặc là các anh có thể đưa ra bằng chứng xác đáng, nếu không điều này chỉ làm tổn thương một công dân vô tội!”
“Rõ ràng chính cậu là người cung cấp tin tức của cô ta……”
Cam Tấn Tinh trực tiếp cúp điện thoại.
Hai tay bế An An đang rầu rĩ không vui vì Trang Tửu rời đi, Cam Tấn Tinh có chút cô đơn, cười khổ vuốt lấy lớp lông mịn màng: “Cuối cùng cũng gặp lại.. cô ấy giống như không quen biết con, cũng không nhận ra ba…… Nhưng mà không sao cả, một ngày nào đó cô ấy sẽ nhớ lại thôi.”
“Nhưng hiện tại, chúng ta tạm thời đang bị liên minh quản chế, còn không thể tự đi tìm cô ấy. Chúng ta còn rất nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”
Ôm lấy An An, hắn nâng bước rời khỏi văn phòng.