Cá Mặn Hệ Thực Vật, Nhưng Là Chủ Lĩnh Dị Thế

Chương 7

Tinh Hà 239, đây là chiếc xe địa hình đầu tiên của Trang Tửu. Chiếc xe này tuy có chút cũ, nhưng mà tính năng vẫn luôn rất tốt, hơn nữa sau khi được Trang Tửu nâng cấp, nó được cung cấp thêm nguồn năng lượng mặt trời cùng nguồn năng lượng hỗn hợp khoáng thạch, điều này có nghĩa chỉ cần luôn có mặt trời, hoặc là có thể tìm kiếm nguồn năng lượng khoáng thạch của tinh cầu, chiếc xe này vẫn có thể chạy ngon lành.

Năng lượng khoáng thạch đặt trong chiếc xe địa hình này hiện tại không đủ nữa, Trang Tửu chuẩn bị thay nó bằng một cái mới trước khi cô khởi hành. Vốn dĩ chuẩn bị ném đi, sau đó cô lại suy nghĩ một chút, vẫn là đem mấy viên khoáng thạch chưa sử dụng đặt trong cốp xe để có thể dùng khi khẩn cấp.

Khoáng thạch mới lọt vào khe cắm một cách trơn tru, đồng thời ngăn đựng thẻ cũng được xoay lại. Trang Tửu lái xe với tốc độ cũng không nhanh lắm, cô một bên lái xe, một bên còn đeo tai nghe gọi điện thoại cho Victor.

Chỉ cần có tín hiệu, Victor có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.

“Trong nhà còn có bao nhiêu viên khoáng thạch?” Trang Tửu hỏi.

【 Do lệnh hạn chế mua của liên minh, mặc dù Victor đã mua đến giới hạn cao nhất, nhưng trong kho chỉ có 300 viên. 】

“Ngẫm lại thì, viên khoáng thạch cũng đã nhiều đủ dùng. Sau khi mạt thế bắt đầu, khoáng thạch sẽ trở thành nguồn năng lượng chủ yếu cho việc đi lại và săn bắn, trong trường hợp khẩn cấp, nó cũng là nguồn năng lượng để khởi động máy.”

Mua sắm đồ ăn chưa chắc có thể tồn tại được 7 năm, cô cần thiết phải tích trữ những đồ vật còn thiếu, ra ngoài mua sắm để chuẩn bị thêm đồ. Mà viên khoáng thạch này, chính là nguồn năng lượng quan trọng nhất giúp cô đi ra ngoài.

【 Vâng. Đúng rồi chị ơi, năm phút trước Tiền Tả Ý đã tới đây, em đã từ chối thay chị rồi. 】

“Làm tốt lắm, tắt mọi quyền hạn của cô ta, và thông báo với robot bảo an mời cô ta trở về.”

【 Đã hoàn thành. 】

Nghe được tên quen thuộc, sắc mặt Trang Tửu có chút lãnh đạm nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, chân ga phía dưới đột nhiên tăng tốc.

Mộc thành phía bắc.

“Khách quý đến a! Trang tiểu thư, điều gì đã đem cô đến nơi này?”

Chào đón cô là giám đốc bán hàng chịu trách nhiệm mua những vật dụng lớn như chip cơ khí, pha lê, bởi vì cô ấy quá cứng rắn và nóng nảy nên những người phía dưới cung kính gọi là “Long tỷ”. Trang Tửu cũng không ngoại lệ, cười khanh khách tiếp nhận: “Long tỷ, đã lâu không gặp a!”

Long tỷ ha hả cười: “Tháng trước tới mua sắm đồ vật, còn nói sẽ cùng nhau uống rượu, sao tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thế? Có còn xem nhau là chị em tốt hay không chứ?”

Hai người quen biết nhau cũng chỉ là quan hệ xã giao, Long tỷ nói những lời này cũng cũng chỉ là vì muốn kéo gần quan hệ hai người mà thôi, nhưng sau những lời này của cô ấy, Trang Tửu cảm thấy sự xa lạ 7 năm không gặp giữa hai người đã biến mất đi không ít.

Trang Tửu cười nói nói xin lỗi, rồi sau đó nghiêm mặt nói: “ Lần này em tới đây, là có chuyện nhờ Long tỷ giúp.”

Long tỷ dẫn cô vào phòng tiếp khách, cười nói: “Em có chuyện gì phải khách sáo như vậy?”

Trang Tửu không có nói tiếp, từ trong ba lô lấy ra một xấp giấy dày cộm đặt trên tay Long tỷ . “ Toàn bộ những đồ ghi trên này, chị giúp em chuyển đến ngôi làng nhỏ ở Tần Sơn trước 16 giờ ngày 24 nhé.”

“Các loại máy phát điện, hộp năng lượng…… Một trăm hộp? Tín hiệu tiếp thu khí, hơi chip, hàng rào điện, tín hiệu cơ trạm, nguồn năng lượng súng, nguồn năng lượng kiếm ánh sáng? Này…… Em muốn nhiều đồ kì quái như vậy để làm gì?” Tuy Long tỷ mở cửa hàng ở Mộc thành nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên gặp khách hàng mua nhiều thứ như vậy. Cô kh·iếp sợ gỡ kính da^ʍ trên mặt xuống, hai mắt cẩn thận đánh giá Trang Tửu: “Em không phải là…… Liên minh nói về chuyện kia của Duyên thị, không phải tin đồn sao? Trang tiểu thư, em còn tin mấy chuyện đó?”

Đó là cuộc thí nghiệm.

Nếu Trang Tửu thừa nhận nói, có lẽ cô phải ra tay thôi

“Tin tức ở Duyên thị phát ra không có tính xác thực, rất khó để xác định chuyện này có bao nhiêu phần trăm là sự thật. Nhưng mà em muốn mấy thứ này cũng không phải bởi vì chuyện này, mà em cần phải làm một cuộc thí nghiệm tương đối lớn.”

“Những trạm tín hiệu đó, là bởi vì em phải tiến hành thí nghiệm có tính nguy hiểm khá lớn, cho nên em quyết định chuyển vào sâu trong núi, nhưng ở đó không có người và trạm tín hiệu gốc, vì để dữ liệu được truyền về nhà đúng thời hạn cho nên em cần mấy thứ này.”

Để tránh cho Long tỷ từ chối nhận yêu cầu sau khi biết tin tức chính xác, và để lấy hàng về tay mình, Trang Tửu đã bịa lời nói dối.

Trước đây cô cũng đã mua sắm ở nơi này rất nhiều đồ, cũng là vì làm thí nghiệm, bất nhưng chưa có lần nào mua quá nhiều thứ như vậy, Long tỷ rất nhanh đã chấp nhận lời nói của cô.

Một lần nữa kiểm tra nội dung trên các mặt trang giấy, sắc mặt Long tỷ cũng lộ ra một tia ngượng nghịu: “Trước bốn giờ chiều ngày mai đem nhiều đồ như vậy vận chuyển đến, có vẻ hơi khó.”

“Rất nhiều đồ ở Mộc thành không có nguồn cung cấp, nếu yêu cầu, bọn chị phải nhập hàng từ thành phố khác, giá cả cũng tương đối……”

Trang Tửu gật gật đầu, “Không thành vấn đề, qua chỗ chị mua hàng nhiều như vậy, chị còn chưa yên tâm chuyện này sao? Lần này vẫn giống như trước đây, ứng trước một nửa tinh tệ, chờ đến khi đồ đạc chuyển tới em sẽ thanh toán phần còn lại.”

“Thành giao.”

Long tỷ đem trang giấy giao cho thủ hạ đi xử lý, ôm lấy bả vai cô hỏi: “Đi thôi? Đi uống rượu.”

“Xin lỗi a, mấy ngày nay công việc thật sự quá bận, còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị cho cuộc thí nghiệm này, mấy ngày nữa em đến tìm chị được chứ?”

Trang Tửu nhẹ nhàng gạt tay cô ấy ra, mỉm cười thân thiện rồi rời đi.

Long tỷ chỉ nói lần sau gặp lại, nhưng cô ấy cũng không sẽ biết, ba ngày sau, liền sẽ phát sinh một chuyện ngoài ý muốn khiến cả tinh cầu hoàn toàn kh·iếp sợ.

Mà chuyện ngoài ý muốn này, diễn ra liên tục rất nhiều năm, khiến toàn nhân loại lâm vào hoàn cảnh khốn cùng.

Trước khi rời đi, Trang Tửu nghĩ một chút.

Rốt cuộc cô ấy đã giúp cô nhiều chuyện như vậy, chờ khi hàng hóa đến đông đủ, vẫn nên đến mời Long tỷ đi uống một chầu.

Nhân loại đang phải đứng trước tai họa rất lớn, đều là thành viên trong cộng đồng, có thể cứu một cái, hy vọng tương lai chống lại thây ma sẽ nhiều thêm một phần.

Một lần nữa trở lại xe địa hình, Trang Tửu nhẹ nhàng liếʍ môi dưới.

Nói đến uống rượu…… cô thật đúng là thật nhiều năm không uống qua.

Sống lại một đời, đầu óc cô ban đầu chỉ nghĩ đến việc mua sắm những vật dụng cần thiết, lại đã quên mất nếu một người sống một mình trên núi sâu, sự yên ắng cùng cô đơn lâu dần sẽ khiến một người bình thường trở nên phát điên.

Cho dù có Victor tồn tại, cũng chưa chắc có thể xoa dịu đi nỗi cô đơn lâu ngày không tiếp xúc với con người, dẫn đến sự điên loạn.

Có lẽ, cô nên mua thêm ít rượu cùng công cụ giải trí?

Khi mệt mỏi, còn có thể dùng cồn gây tê chính mình?

Tự giễu mình như vậy, Trang Tửu lập tức quyết định lái xe đi vào trung tâm thành phố.