Nghe tiếng Hoàng Diễn Đình, Mạnh Vãn Thu trên giường ngồi dậy, thiết lập một tầng cấm chế quanh người Lục nhi, ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Nàng cảm thấy bàn tay vàng của Diêm vương tặng hoạt động rất tốt, tốt đến mức khiến nàng có cảm giác mình trời sinh đã có thuật pháp này, chế tạo các loại cấm chế rất mượt mà.
Nàng vung tay lên: “Vào đi.”
Hoàng Diễn Đình cảm nhận được tấm chắn vô hình áp bách trước mặt tựa như biến mất, lòng càng thêm mong đợi, bước vào phòng.
Nhìn thấy Mạnh Vãn Thu, hắn lập tức quỳ xuống: “Mạnh tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.”
Cuối cùng hắn không còn bị vây hãm trong nước giếng lạnh băng kia nữa, nương sẽ truy tìm hung thủ thay hắn báo thù.
Mạnh Vãn Thu nâng hắn dậy: “Sao ngươi còn đến chỗ ta?”
“Mạnh tỷ tỷ, tỷ là một người có bản lĩnh, tỷ có thể giúp đệ thêm một lần nữa được không? Mấy hôm nay mẫu thân không chịu ăn một hạt cơm nào, đã qua nhiều ngày rồi, thậm chí đầu mọc cả tóc bạc. Đệ thật sự rất đau lòng, đệ vô cùng khao khát được gặp lại mẫu thân lần cuối.”
“Tỷ có thể giúp đệ một lần nữa không?” Nói xong hắn lại quỳ xuống.
Mạnh Vãn Thu thấy hắn như vậy, lập tức nói: “Ngươi đừng có động một cái là quỳ xuống nữa, ngồi nói chuyện đi.”
Hoàng Diễn Đình nghe lời đứng lên, sau đó ngồi trước bàn: “Đệ muốn nói lời cáo biệt với nương, tỷ có cách nào giúp nương nhìn thấy đệ không?”
Mạnh Vãn Thu cũng không đành lòng, nàng vung tay vài đường với Hoàng Diễn Đình, một luồng ánh sáng màu vàng đi vào cơ thể hắn, sau đó nói: “Đi đi, những ai bị bàn tay của ngươi chạm đến đều có thể nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi chỉ có thời gian hai canh giờ, qua thời gian đó bọn họ sẽ không nhìn thấy ngươi nữa.”
Hoàng Diễn Đình hơi do dự: “Nói vậy, nương của đệ có thể nhìn thấy đệ rồi sao?”
Mạnh Vãn Thu gật đầu.
Hoàng Diễn Đình liên tục nói cảm ơn, sau đó biến mất ngay trước mặt nàng.
Âu Dương Ngọc Tình không kìm được máu nhiều chuyện, nói với Mạnh Vãn Thu: “Ngươi ngủ đi, ta đi xem tí.”
Nàng ta muốn nhìn thử, Mạnh Vãn Thu tùy tiện vẽ vẽ mấy cái, thật sự có thể khiến con người nhìn thấy ma quỷ?
Trên ngọn cây, Lăng Ngọ thấy cửa phòng của Mạnh Vãn Thu tự động khép mở hai lần, lại nhìn nhìn xung quanh, ủa trời đâu có gió đâu.
…
Phủ Trung Dũng bá, Hạ thị canh giữ ở linh đường suốt một ngày nên bị quá sức, té xỉu bên cạnh quan tài của Hoàng Diễn Đình, được hạ nhân luống cuống nâng về sân riêng.
Hoàng Diễn Minh trông nôm Hạ thị được một hồi rồi rời đi, để cho hạ nhân thay hắn chăm sóc Hạ thị.
Hoàng Diễn Đình quỳ gối bên cạnh nương, giơ ngón tay vén tóc mái đang rũ trên khuôn mặt bà sang bên: “Nương, nương gầy đi rồi.”
Giọng nói hắn chất chứa nghẹn ngào, Hạ thị bị kiệt sức nghe thấy tiếng nói của Hoàng Diễn Đình, bà ra sức nâng mí mắt lên, nước mắt tức khắc trào ra.
Bà gặp được Đình nhi của bà, bà chắc chắn là đang nằm mơ.
“Đình nhi, Đình nhi…”
Nghe Hạ thị gọi, Hoàng Diễn Đình cầm tay Hạ thị.
“Nương, con ở đây.”
Hạ thị đau lòng vuốt ve tay của hắn: “Tay con lạnh như băng rồi này, để nương đi đốt thêm lửa cho con.”
“Nương, con không thấy lạnh.” Hoàng Diễn Đình cũng khóc: “Nương, đây là lần cuối cùng con được gặp người.”
Lần cuối ư? Nước mắt của Hạ thị lúc nào cũng không nghe lời mà rơi xuống.
Hoàng Diễn Đình kéo kéo tay của nương hắn: “Nương, tóc con rối rồi, nương có thể chải tóc cho Đình nhi lần nữa được không?”
Hạ thị gật đầu, Hoàng Diễn Đình đến trước gương lấy lược sừng trâu, để Hạ thị ngồi trên giường chải tóc cho hắn.
“Mẫu thân, sau khi hạ táng cho con xong, xin hãy thay con chuẩn bị một phần tạ lễ cho Mạnh tỷ tỷ ở phủ tướng quân.” Nếu không nhờ có Mạnh tỷ tỷ, rất có thể hắn vẫn còn đang ở đáy giếng, nơi không thể nhìn thấy ánh mặt trời kia.
“Được!” Hạ thị đang chải tóc cho hắn chợt dừng lại một chốc.
“Đình nhi, con cũng biết?...”
Nói đến đây, Hạ thị lại nghẹn ngào: “Là ai? Là ai hại con?”
Hoàng Diễn Đình lắc đầu: “Con đang đi trên đường thì bị người ta trùm bao từ phía sau, căn bản không thấy được người.”
Đó cũng chính là vấn đề Hoàng Diễn Đình buồn rầu, hắn đến chết cũng không biết được là ai hại hắn.
“Gì? Vậy thư đồng của con đâu?”
Hoàng Diễn Đình tiếp tục lắc đầu: “Có lẽ hắn cũng gặp chuyện không may rồi.”
“Con yên tâm, nương nhất định sẽ tìm ra kẻ hại con!” Hạ thị mắt lóe lên lạnh lẽo sắc bén, thù gϊếŧ con, không đội trời chung!
Hoàng Diễn Đình cũng hận kẻ hại hắn, nhưng hắn không muốn mẫu thân mãi sống trong thù hận.
“Nương, không có con ở bên cạnh, nương phải sống với đại ca cho thật tốt, sau này đại ca đón dâu, nương cứ an tâm làm tổ mẫu. Phụ thân…” Nhớ đến người nam nhân chưa từng cho hắn tình thương của một người phụ thân kia, hắn thở dài một hơi: “Đại ca mới chính là người nương có thể dựa vào.”
“Nhưng mà con trai à, nương muốn có cả con ở bên nữa?” Nước mắt bà lại tuôn mãnh liệt hơn.
Hoàng Diễn Đình đi vắt khăn, lau nước mắt cho bà: “Nương, có lẽ đây chính là số của con, người cưới thê cho đại ca đi, nói không chừng con có thể đầu thai làm con cái của đại ca, con vẫn muốn được trở về bầu bạn với nương đây.”
Hạ thị lòng thêm mong đợi: “Thật vậy sao?”
Hoàng Diễn Đình gật đầu thật mạnh, thật ra đến địa phủ, đầu thai ở đâu, một tên tiểu quỷ như hắn há có thể kén chọn? Nhưng để nương được trở nên phấn chấn hơn, hắn vẫn nói một cách chắc nịch: “Thật, cho nên nương nhất định phải bảo trọng thân thể, chờ con đầu thai trở về, con hy vọng lúc đó mình sẽ có được một vị tổ mẫu khỏe mạnh chăm con, đau con, yêu con.”
Nhận được sự bảo đảm của hắn, cả người Hạ thị lập tức tràn đầy sức sống: “Được!”
“Nương chờ con, chờ con quay trở về.” Hạ thị cười buồn: “Con có thể ở bên cạnh mẫu thân trong mơ thêm lát nữa được không?”
“Dạ được, nương, Đình nhi bên cạnh người.”
Hạ thị nói với hắn rất nhiều, Hoàng Diễn Đình im lặng lắng nghe, đêm càng lúc càng sâu.
Thời gian đã trôi qua hơn một canh giờ, Hoàng Diễn Đình vẫn chưa yên lòng về Hạ thị: “Nương, con phải đi rồi.”
Hạ thị bắt lấy tay hắn cầm chặt: “Ở lại thêm một lát nữa được không con?”
Hoàng Diễn Đình biết bà sẽ không để hắn đi, hắn như thế nào nỡ đi chứ?
Nhưng thời gian có hạn, vả lại người và quỷ khác biệt, cơ thể của nương không thể ở bên hắn trong thời gian dài.
“Nương, người nhất định phải bảo trọng thân thể, không được suy nghĩ tiêu cực quá độ, con phải đi rồi.”
Hạ thị không chịu buông: “Ở lại thêm một lát, chỉ một lát nữa thôi.”
Giọng bà ngập tràn ý van xin.
“Nương?” Một giọng nói vang lên, một người bước vào cửa phòng.
“Nương đang nói chuyện với ai vậy?” Hoàng Diễn Minh không yên tâm về Hạ thị, đứng canh trước linh cữu của đệ đệ một hồi, lại quay về chỗ Hạ thị.
Hạ thị nghe thấy tiếng nói của đại nhi tử mới bừng tỉnh, bà… bà không phải đang nằm mơ.
“Minh nhi! Minh nhi! Là Đình nhi quay về!”
Hoàng Diễn Minh chỉ cho rằng bà bị ưu thương quá độ, ngồi xuống mép giường: “Nương, đệ đệ đã đi rồi.”
Hạ thị lắc đầu: “Không, không! Đình nhi đang ở đây!”
Bà nói với Đình nhi: “Đình nhi, nương không phải đang nằm mơ, con thật sự đã quay về phải không?”
Hoàng Diễn Đình đang định đi tìm đại ca, không ngờ đại ca lại tới, miễn hắn phải đi thêm một chuyến.
Hoàng Diễn Minh nhìn mẫu thân nói chuyện với không khí, cầm tay bà nói: “Nương, đệ đệ thật sự đã đi rồi, không về được nữa!”
Khóe mắt của hắn ngập tơ máu, giọng nói khàn khàn.
Đệ đệ đi rồi, phụ thân lại không phải người đáng tin, hắn phải tự mình gánh vác tất cả.
Hoàng Diễn Đình nắm lấy tay Hoàng Diễn Minh.
Hoàng Diễn Minh chỉ cảm thấy tay mình lạnh lẽo, sau đó trước mặt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của đệ đệ Hoàng Diễn Đình, trên người còn đang mặc xiêm y mới thay vào ngày hôm nay.
Hắn hoa mắt?
Do mệt quá sao?
Tại sao hắn nhìn thấy đệ đệ?
Hắn ra sức xoa xoa mắt mình.