Mạnh Vãn Thu:…
Nàng nói sai rồi sao? Như thế nào nữ quỷ này lại khóc lớn hơn thế này?
“Được rồi, đừng khóc đừng khóc nữa, chẳng phải bây giờ ta đã thấy ngươi rồi sao, chờ thêm chút thời gian nữa, ta sẽ thắp nhang cho ngươi, đốt thêm cả giấy.”
Nghe thế, nữ quỷ đang khóc đến rối tinh rối mù ngước mặt lên, yếu ớt hỏi một tiếng: “Có thật vậy không?”
Cuối cùng cũng ngừng khóc, Mạnh Vãn Thu thở nhẹ nhõm.
Nàng gật gật đầu: “Ta nói được làm được.”
“Nhưng hiện giờ cơ thể ta không chịu được âm khí trên người ngươi.”
Thời điểm nữ quỷ khóc, âm khí luôn là thịnh nhất.
Nghe nàng nói như vậy, nữ quỷ vèo một tiếng, thu lại hơi thở của mình.
Nàng ấy bất giác nhích cơ thể của mình lại gần Mạnh Vãn Thu, dường như quanh thân Mạnh Vãn Thu có một luồng ánh sáng nhàn nhạt, loại ánh sáng đó khiến linh thể của nàng ấy có cảm giác rất thoải mái.
Mạnh Vãn Thu vốn còn muốn hỏi nàng ấy tên gì, trong sân đã vang lên tiếng bước chân.
Ngay sau đó tiến vào khuê phòng của nàng.
Mạnh Vãn Thu ngước mắt nhìn Liễu thị, bà ta bảo dưỡng rất tốt, dù đã sinh ba đứa con nhưng dáng người vẫn còn rất thướt tha.
Thế mà vẻ cay nghiệt trên mặt rất rõ ràng, có che cũng không giấu được.
Bà ta vừa bước vào phòng liền chú ý tới ba cái rương, trong lòng kích động không thôi.
Không ngờ hôm nay không ở nhà, lại bỏ lỡ nhiều chuyện tốt như vậy.
Không bàn đến việc tam hoàng tử từ hôn, còn cho phủ tướng quân bọn họ nhiều vàng bồi thường như vậy.
Bà ấy không thèm để ý tới Mạnh Vãn Thu, chỉ vào ba cái rương, phân phó gã sai vặt phía sau: “Nâng đi.”
Mạnh Vãn Thu không ngờ vị đương gia chủ mẫu này không biết xấu hổ như vậy, đồ của nàng mà muốn nói nâng đi là nâng đi sao.
Nếu là Mạnh Vãn Thu trước kia, chắc chắn sẽ mặc cho bà ấy quyết.
“Phu nhân đây là đang hành nghề ăn cướp à?”
Nghe lời nói của Mạnh Vãn Thu, Liễu thị mới nhìn về phía nàng.
Thấy ánh mắt của nàng trong veo, lời nói không hề lắp, khiến bà ta sợ hãi một chút.
Hơi không chắc chắn, đây là Mạnh Vãn Thu?
Nàng ta? Đây là không ngốc nữa?
Thế nhưng bà ta rất mau đã trấn định lại tinh thần nói: “Số hoàng kim này là tam hoàng tử đưa cho phủ tướng quân, ta có trách nhiệm đưa đi kiểm kê nhập vào khố phòng.”
Mạnh Vãn Thu mỉm cười: “Đưa cho phủ tướng quân?”
Mặt dày ghê!
“Sợ là phu nhân hiểu lầm, đây là đồ bồi thường từ hôn mà tam hoàng tử đưa cho ta, như thế nào lại thành của phủ tướng quân rồi?”
Liễu thị cười: “Đồ vào phủ tướng quân, thì đều thuộc vào tài sản chung của phủ tướng quân.”
“Nga? Nói như vậy những đồ vật trong của hồi môn của phu nhân cũng là nâng vào phủ tướng quân, vậy hẳn cũng thuộc tài sản chung của phủ tướng quân luôn sao.”
“Nếu không ngại, phu nhân dẫn ta đến nhà kho xem thử người gộp toàn bộ của hồi môn của mình vào làm tài sản chung đi.”
Liễu thị lập tức cãi lại: “Đồ hồi môn của phủ thượng thư ta đưa vào đều có danh sách, tất cả những thứ đó đều thuộc quyền sở hữu cá nhân của ta, sao có thể sung nhập vào tài sản chung?”
“Vậy số hoàng kim này nâng vào Thu Lan uyển của ta cũng nên thuộc về Mạnh Vãn Thu ta chứ.” Mạnh Vãn Thu trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mạnh Vãn Thu đã từng ngây ngây dại dại, bây giờ lại đột nhiên tốt lên, ngay cả khí thế cũng tăng lên rất nhiều.
Bà ta bị Mạnh Vãn Thu chọc tức đến bật cười: “Đồ của ta có danh sách của hồi môn, còn ngươi làm sao chứng minh được số hoàng kim này là đồ của ngươi? Chẳng lẽ bên trên nó có khắc tên Mạnh Vãn Thu ngươi sao?”
Hôm nay nương của bà ta vừa mới khóc than, nói nếu bà ta không cầm một khoản bạc về nhà, sau này sẽ cắt đứt với bà ấy.
Bà ta có thể diện mặt mũi đi lại giữa các phu nhân khác như hiện giờ, ngoại trừ vì có tướng quân ở biên cương xa xôi, còn có vì huynh đệ ở mẫu tộc nữa.
Bà ấy rất quan tâm đến quan hệ giữa mình và mẫu tộc.
Nhưng cộng vào tất cả tiền lời từ những cửa hàng trong của hồi môn lại, làm sao có thể đủ tiền thừa đi trợ cấp mẫu tộc?
Lần này tốt rồi, quả thật vừa buồn ngủ liền có người đưa đến gối đầu.
Liễu thị đang đắc ý trong lòng, lại nghe Mạnh Vãn Thu nói: “Phu nhân quả nhiên thần cơ diệu toán, tới việc nó có khắc tên ta cũng đoán ra được.”
Sao có thể?
Chẳng lẽ tam hoàng tử điên rồi, lại đi khắc tên Mạnh Vãn Thu lên hoàng kim?
Bà ta không tin, đi qua cầm một thỏi vàng lên kiểm tra, thấy trên mặt nó trống không.
“Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là ai? Tam hoàng tử mà lại khắc tên ngươi ư.”
Bà ta không còn kiên nhẫn tán dốc với Mạnh Vãn Thu, lại hô với ngươi đằng sau: “Nâng hết.”
Mạnh Vãn Thu tùy tiện ngồi lên một cái rương, khiến những gã sai vặt đang tiến lên đều phải ngừng bước.
“Ta xem ai dám!” Đột nhiên nàng giương cao khí thế, đoàn người tức khắc không dám động đậy.
“Nga, đúng rồi.” Nàng móc tờ văn tự tam hoàng tử lập cho nàng ra khỏi cổ tay áo: “Có lẽ tam hoàng tử điện hạ sợ bạc của ta bị người ta nhớ thương, nên cố ý đưa cho ta một bản văn tự, người có muốn nhìn qua không?”
Văn tự gì? Liễu thị có loại dự cảm không lành.
Bà ta nhận bản văn tự, đọc lướt qua nội dung bên trong, biểu tình trên mặt rất khó coi.
Trên văn tự viết rất rõ ràng hoàng kim thuộc quyền sở hữu cá nhân Mạnh Vãn Thu, từ nay về sau nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau.
Thậm chí bên trong còn có đánh dấu, mọi người trong phủ tướng quân, bao gồm cả tướng quân đại nhân và phu nhân đều không được dùng đến hoàng kim của nàng.
Đương nhiên câu đó là do bên phía Mạnh Vãn Thu yêu cầu bổ sung, bên trên dòng chữ đó còn được phủ lên con dấu của tam hoàng tử.
Liễu thị nhìn đến những con chữ đó, tay có chút run rẩy, nếu tờ giấy bằng chứng này không còn nữa, ai có thể chứng minh quyền sở hữu hoàng kim?
Nếu truy cứu, dựa vào giao tình giữa tam hoàng tử và gia đình bà, bà ta tin rằng tam hoàng tử chắc chắn sẽ đứng về phía bà ta.
Cùng lắm đến lúc đó bà dùng một phần hoàng kim này đưa Yên nhi làm của hồi môn, tam hoàng tử hẳn sẽ rất vui lòng.
Nghĩ như thế, bà liền chuẩn bị xé văn tự.
Một luồng gió lạnh ập đến trước mặt, ánh mắt Liễu thị dần trở nên lạnh lẽo: “Có chữ viết chứng minh thì như thế nào?”
Nhận ra động tác của Liễu thị, Mạnh Vãn Thu cũng không nóng nảy, chỉ cười: “Ta khuyên người không nên xé nó, nó chính là văn tự ba bên, ngoại trừ ta và tam hoàng tử ra, một bên khác chính là nha môn phủ kinh triệu, đã nộp xong rồi.”
Động tác của Liễu thị đột nhiên ngừng lại.
Cái gì? Chỉ là một tờ văn tự từ hôn mà thôi, tại sao lại phải làm đến ba bên?
Liễu thị thầm tính toán trong lòng một chút, sau đó vừa cười vừa trả văn tự lại cho Mạnh Vãn Thu.
“Ai bảo ta muốn xé nó chứ, ta chẳng qua chỉ muốn xác nhận một chút mà thôi.”
Bà ta nhìn ngó xung quanh, sửa lại giọng điệu, dịu dàng nói: “Con xem chỗ của con này, cũng không phải là nơi thích hợp để cất tiền, vẫn là nên để ta thay con bảo quản, đợi đến lúc con cần sẽ đưa lại cho con.”
Nếu cứng không được, thì mềm.
Mạnh Vãn Thu gật đầu: “Quả đúng là không phải nơi có thể giữ đồ.”
“Trước đây đầu óc ta mơ hồ, không hiểu chuyện, còn bây giờ… ta đang muốn hỏi phu nhân chút vấn đề đây, sân của nhị muội muội và tam muội muội cũng trông giống như Thu Lan uyển của ta sao?”
Chúng hạ nhân xung quanh điên cuồng giao lưu bằng mắt, đại tiểu thư của phủ bọn họ không ngốc nữa rồi, nhìn bộ dạng này, không phải là đang muốn thanh toán với phu nhân đó chứ?
Cả đám im như ve sầu mùa đông.
Sân của nhị tiểu thư và tam tiểu thư sao có thể giống với đại tiểu thư?
Bạch y nữ quỷ trợn mắt: “Khuê phòng người ta ai cũng được nạm vàng nạm ngọc, còn ngươi… điều kiện và hậu viện so ra cũng phải tầm cỡ của mã phu chứ không vừa nha.”
Nàng ta đã từng là người chỉ biết yên lặng ăn dưa, nhưng hiện giờ đã có Mạnh Vãn Thu là người duy nhất có thể thấy được mình.
Ai dám khi dễ Mạnh Vãn Thu, nàng ta rất không cho phép.
Mạnh Vãn Thu thấy nữ quỷ kia đang ghé vào vai Liễu thị thổi khí lạnh, sau đó còn nhếch miệng cười với Mạnh Vãn Thu một cái.
Mạnh Vãn Thu có thể tưởng tượng được, nếu nữ quỷ mà là cương thi, khẳng định đã hé nanh kề lên cổ Liễu thị.
“Uy, Mạnh Vãn Thu, có muốn ta độ một hơi cho bà này không?”
“Bà ta chính là người dẫn lối cho cái phủ này khi dễ người của ngươi.”
“Ta đảm bảo có thể khiến bà ta nằm liệt giường ngay trong đêm nay, mười ngày nửa tháng sau là thành cứng đơ.”
Nữ quỷ nói lời thề son sắt, chỉ chờ Mạnh Vãn Thu đồng ý.
Mạnh Vãn Thu có phần dở khóc dở cười, không ngờ đây lại là một nữ quỷ ghét cái ác như kẻ thù.
Nàng lắc lắc đầu, Liễu thị có nàng thu thập là đủ rồi, không thể để nàng ta vì nàng mà dính phải nhân quả.
Liễu thị vốn thấy bình thường, nhưng hôm nay đứng trong khuê phòng của nàng, lại cảm thấy vô cùng lạnh.
Có lẽ là do trong phòng quá đỗi trống vắng đi.
“Mạnh Vãn Thu, ban đầu sân của con vốn hoàn hảo như của Yên nhi và Tuyết nhi, nhưng mà con cũng biết tình huống của con rồi đó, mấy món đồ trân quý trong phòng không phải nay con ném bể thì cũng là mai con đυ.ng ngã.”
“Ta chính là sợ con bị va đập nhiều, cho nên mới bảo người đem cất mấy món kia.”
“Con xem, từ khi ta giúp con dọn mấy món đồ vật vướng víu kia đi, con đã không còn bị thương nữa, thấy không.”