Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Bệnh Thần Kinh Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 13

Vào đêm.

Tổng giám đốc nằm trên chiếc giường lớn của mình, nằm thẳng, hai tay đặt trước bụng.

Đại não của anh đã hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì cho dù nội dung ảo giác là gì, anh đều có thể tự bào chữa, lý giải tại sao đại não của mình lại phóng chiếu như vậy, không thể tạo thành đả kích đối với thế giới tinh thần của anh nữa.

Bóng đêm dày đặc.

— A~~~!

Tổng Giám Đốc mở to mắt: Còn có cao thủ?

— Không cần mà! Anh trai tổng giám đốc, không cần!

Kỳ Xán: "...?"

Thời Thính nhốt ở trong chăn, đang tình cảm dạt dào mà lật xem tiểu thuyết, tim đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tìm đọc những cuộc đối thoại này thì con số góc trên bên phải tăng vọt gấp 10 lần.

Có ngàn vạn loại thuốc màu, màu vàng lại là vĩnh hằng!

Đáng lẽ cô nên sớm dùng phương pháp này, tốc độ đòn bẩy mạnh mẽ. Mlem mlem.

— Thế nào? Thích không? Nói cho tôi biết có thoải mái hay không!

Kỳ Xán: "......"

Kỳ Xán ngồi dậy, đưa tay che trán lại.

Anh giữ mình trong sạch hai mươi tám năm.

Anh không phải là người như vậy.

— Không cần nhịn, tôi thích nghe em kêu lên!

Đủ rồi, kết thúc trò hề này đi!

— Có thích tổng giám đốc của Tấn Giang không? Hả?

— Ưm ~ anh trai tổng giám đốc, trời sắp sáng rồi!

— Hãy để tất cả bọn họ chờ, cưng à, em mới là công việc quan trọng nhất của anh!

Ảo giác kịch liệt không dứt bên tai.

Kỳ Xán ngồi ngay ngắn trên giường, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Anh, một người thanh tâm quả dục lạnh nhạt cuồng công việc, làm sao có thể ảo tưởng ra loại lời này?

Đầu óc của anh tuyệt đối không có khả năng.

Kỳ Xán đứng lên, đi vào phòng tắm, chống tay trên bồn rửa mặt dưới mặt kính thật lớn, nhìn mình trong gương.

Người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn, tóc đen cùng màu da trắng lạnh chiếu rọi, mắt hẹp dài sắc bén, lúc sắc mặt không chút thay đổi vẫn như đá điêu khắc, cánh tay chống lên hơi nổi gân xanh.

Bộ não.

Đến lúc mày dừng lại rồi.

— Căn bản tôi không dừng lại được! Em tiểu yêu tinh này!

Kỳ Xán: "......"



Sáng sớm hôm sau, Kỳ đại thiếu và Thời Thính đồng thời mở cửa phòng.

Sắc mặt Thời Thính hồng hào.

Kỳ Xán cầm vòng Phật châu trong tay.

Thời Thính nhìn thấy con số ở góc trên bên phải nhảy đến [253100/100000000], quả thực rất vui vẻ.

— Tiểu thuyết màu sắc! Vĩnh viễn thần thánh!

Ngày hôm qua trước khi ngủ, cô đọc tiểu thuyết vô cùng tinh tế tỉ mỉ, tình cảm hấp dẫn, cô kí©ɧ ŧìиɧ đọc bảy tám ngàn câu, các loại đối thoại tình cảm dạt dào anh tới tôi đi, làm cho người ta mặt đỏ tim đập, ý nghĩ kỳ quái, tâm ý viên mãn — cuối cùng tăng thêm bảy tám vạn câu tiếng lòng!

Chiếu theo tốc độ này, chỉ cần cô tỉ mỉ đọc thêm mười cuốn, đánh giá xong các loại play, trăm vạn câu cũng không thành vấn đề! Càng nói chi là cô còn có rất nhiều con đường cùng phương pháp khác làm cho tiếng lòng sinh động!

Thoáng cái Thời Thính lại trở nên ngây thơ vô lo vô nghĩ.

Sáng sớm cô thức dậy liền đi đến nhà ăn trong trang viên, ăn bữa sáng do bếp trưởng chuẩn bị, kỳ thật từ trên xuống dưới Kỳ thị đối xử với cô không tệ, bếp trưởng biết cô rất thích chăm sóc cổ họng, mỗi ngày đều chuẩn bị canh có những nguyên liệu nấu ăn như ngân nhĩ, bách hợp, tuyết lê cho cô.

Ở Kỳ gia, cơ bản cô chưa từng ăn cơm cùng Kỳ Xán, dù sao thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bệnh thần kinh không giống với người bình thường.

Ở trong nội dung cốt truyện ban đầu, Kỳ Xán thuộc về loại cuồng ma mỗi ngày làm việc chân không chạm đất, tuy rằng thần kinh suy nhược, nhưng tâm sự nghiệp và tinh lực làm việc rất mạnh, không giống với anh trai tổng tài một đêm quyết chiến bảy lần cho đến bình minh trong tiểu thuyết màu sắc.

Kỳ Xán chỉ biết một đêm mở bảy cuộc họp.

Ha ha!

Lúc Kỳ Xán đi ngang qua nhà ăn, nhìn thấy bóng dáng người câm hoàn toàn không biết gì cả, vô lo vô nghĩ.

"... " Kỳ Xán trầm mặc, trên cổ tay mang theo vòng phật châu thanh tâm giới dục mà bậc thầy chùa miếu trước kia tặng.

Tối hôm qua, Kỳ đại thiếu gia lễ Phật cả đêm để đối kháng với dục niệm trong lòng.

Nhưng mà trong đầu vẫn luôn phập phồng, khó lấp đầy du͙© vọиɠ!

Đến cuối cùng Kỳ Xán gần như hoài nghi chính mình — Chẳng lẽ anh thật sự là da^ʍ ma?

Rốt cuộc sâu trong nội tâm của anh tiềm tàng bao nhiêu mặt tối?

Vốn dĩ tính cách của Kỳ Xán tối tăm, nhưng mà trình độ u ám phức tạp của đại não anh, vẫn làm cho anh âm thầm kinh hãi.

Thời Thính thoáng nhìn bóng dáng anh, bởi vì tâm tình tốt, vì thế vô cùng vui vẻ mà nở nụ cười thuần khiết như ánh mặt trời với anh.

— Buổi sáng tốt lành! Chào buổi sáng xe phân!

Kỳ Xán lẳng lặng nhìn cô, người câm tắm mình dưới ánh mặt trời, sạch sẽ. Phảng phất như không hề liên quan với những thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bạo ngược, du͙© vọиɠ kịch liệt kia, làm cho người ta nhịn không được muốn kéo cô cùng trầm luân.

Anh hít vào một hơi, sau đó lại nắm vòng Phật châu, chậm rãi thở ra.

Quên chuyện đó đi.

Liên quan gì đến cô?

Dù sao cô cũng không biết, cũng không liên quan.

— Cái này là thù oán sâu nặng gì vậy? Mình rút lại, buổi sáng của xe phân hỏng rồi.

"…"

Sự độc đoán trong lòng Kỳ Xán ngoại trừ để cho anh có thể nhanh chóng đưa ra quyết sách chính xác trên rất nhiều chuyện quan trọng, có được tính cách cứng rắn tuyệt đối không thể bị đùa bỡn, nếu không sẽ dễ dàng bị cắn trả.

Đổi góc độ khác mà nghĩ, nếu như không phải Thời Thính xuất hiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não của anh, anh cũng sẽ không đánh bậy đánh bạ, tránh được lần đầu độc đầu tiên.

Nếu không, anh sẽ lập tức trở thành một tên bệnh thần kinh.

Không sao.

Sắc mặt Kỳ đại thiếu gia không chút thay đổi, tự an ủi mình.