Làm Ruộng: Đại Lão Huyền Môn Xuyên Thành Mẹ Kế Mở Đầu Chủ Trì Ma Chay

Chương 35: Chẳng ai ưa đứa trẻ vô lễ (1)

Nơi hoang vắng, ít người qua lại, đến đây lén lút, chẳng phải vụиɠ ŧяộʍ cũng là hãm hại người.

Ôn Trúc Thanh lặng lẽ tới gần, nếu là vụиɠ ŧяộʍ thì thôi, không xen vào việc của người khác, tự rước phiền phức.

Con người ai chẳng có thất tình lục dục, lễ pháp chưa chắc đã ràng buộc được tình cảm.

Nhưng nếu là hãm hại nữ tử, Ôn Trúc Thanh sẽ thay trời hành đạo.

Vén bụi cỏ lên, liền thấy một nam tử cường tráng, bịt chặt miệng nữ tử bên dưới, nữ tử liều mạng giãy giụa, đây nào phải vụиɠ ŧяộʍ.

Ôn Trúc Thanh không do dự, nhặt hòn đá đập mạnh vào gáy nam nhân, một phát đánh ngất xỉu.

Nữ tử bị biến cố bất ngờ làm cho kinh hãi, vội vàng đẩy nam nhân trên người ra, nhìn thấy Ôn Trúc Thanh, hai người đều sững sờ.

“Lương Thư Di? Sao lại là ngươi?”

Lương Thư Di mếu máo, oa một tiếng khóc lớn, ôm chặt lấy Ôn Trúc Thanh, như người chết đuối vớ được cọc.

Dù sao cũng chỉ là một nữ hài mười hai tuổi, suýt chút nữa bị hủy hoại trong sạch, thật sự vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.

Cũng quên mất việc bất hòa với Ôn Trúc Thanh, chỉ biết nàng là người mình có thể tin tưởng, tìm kiếm sự an ủi.

“Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi chẳng phải là người cứng đầu, kiêu ngạo, lợi hại nhất sao? Thay vì khóc lóc, chi bằng đánh hắn một trận, xem hắn còn dám ức hϊếp nữ tử nữa không.”

Lương Thư Di nghĩ cũng phải, xoay người liền đấm đá nam nhân một trận, mệt đến mức thở không ra hơi.

“Tên này là ai? Sao lại ở đây ức hϊếp ngươi?”

Lương Thư Di vừa xấu hổ vừa tức giận:

“Ta cũng không quen hắn, là tên vô lại trong làng, còn không phải tại ngươi, cha ta mắng ta, ta mới chạy đến đây giải khuây, ai ngờ lại gặp hắn…”

Ôn Trúc Thanh cảm thấy cô nương này chẳng thay đổi được tật xấu, đến bây giờ, vẫn cho là lỗi của mình, vô phương cứu chữa.

Sắc mặt lạnh xuống: “Ồ, đều là lỗi của ta, ngươi không sai, vậy được rồi, Lương đại tiểu thư vĩnh viễn không sai, ngươi tự mình ở lại đây đi.”

Ôn Trúc Thanh xoay người bỏ đi, dù trong lòng biết nàng ta muốn một bậc thang để xuống, cũng sẽ không chiều theo nàng ta.

Không ai sẽ chiều theo tính khí nhỏ nhen của ngươi, sai thì nhận lỗi, khó lắm sao?

Được cứu một mạng mà không một lời cảm ơn, chẳng ai ưa đứa trẻ vô lễ.

“Ngươi, ngươi đợi ta với, ngươi bỏ mặc ta sao? Ngươi đứng lại…”

Ôn Trúc Thanh bước đi nhanh chóng, con dê cái phía sau liếc nàng một cái khinh bỉ, vội vàng đuổi theo.

Lương Thư Di tưởng mình hoa mắt, đến con dê cũng coi thường nàng.

Nam nhân phía sau đau đớn rêи ɾỉ một tiếng, hình như sắp tỉnh, Lương Thư Di sợ hãi vội vàng chạy, nếu gã thật sự tỉnh lại, mình không phải là đối thủ.

Ôn Trúc Thanh về đến nhà, Tiểu Ngũ và Tiểu Mãn đang chơi ở cửa, thỉnh thoảng nhìn về phía đầu làng, đợi nàng trở về.

“Mẹ, người cuối cùng cũng về rồi, Tiểu Ngũ ngoan lắm, không nghịch ngợm, cũng không chạy xa đâu.”

“Ngoan lắm, mẹ bắt được hai con gà rừng, tối nay chúng ta hầm gà ăn nhé.”

“Được ạ, có thịt gà ăn rồi, mẹ giỏi quá.”

Bị con cái khen như vậy, Ôn Trúc Thanh cũng dở khóc dở cười, “Mẹ đương nhiên là giỏi rồi, Tiểu Ngũ ăn cơm ngoan, mau lớn, giúp mẹ làm việc.”

“Con sẽ làm, mẹ, đây là gì?”

Tiểu Ngũ nhìn thấy dê cái, dê cái còn cao hơn hắn một cái đầu, ngẩng đầu rất kiêu ngạo, tiểu tử này, đến dê cũng không nhận ra sao?

“Đây là dê, sau này hai con cắt cỏ cho nó ăn nhé.”

Tiểu Mãn nói: “Con biết dê, thịt dê rất ngon, chúng ta có ăn thịt nó không?”

Tiểu Ngũ ôm chân dê, nói: “Không ăn dê, Tiểu Ngũ muốn nuôi nó.”

Dê cái cuối cùng cũng cúi đầu, cọ vào Tiểu Ngũ một cái, tiểu tử này cũng có chút lương tâm.

Ôn Trúc Thanh buồn cười, nói: “Không ăn nó, nuôi nó để nó sinh dê con, chúng ta uống sữa dê, cũng ngon lắm, tốt cho cơ thể của các con.”