Chương 3: Marseille - paris 1919-1939
Nàng sinh ra là một công chúa khuê các. Những hồi ức xa xưa đối nàng là ấn tượng về một chiếc nôi trắng phủ bằng một tấm màn đăng ten có trang trí những dải duy băng hồng, quanh nôi đầy những những con thú độn bông mềm mại với những con búp bê xinh đẹp và những đồ chơi vàng chóe phát tiếng kêu leng keng.Nàng nhanh chóng nhận ra rằng mỗi khi nàng mở miệng cất tiếng kêu thì lập tức có ai đó chạy vội đến để nâng nàng lên dỗ dành. Khi nàng được sáu tháng tuổi, cha nàng thường đưa nàng ra vườn trong chiếc xe nôi để cho nàng được chạm tay vào bông hoa. Ông thường bảo:
- Công chúa ơi, những đoá hoa này thật yêu kiều nhưng công chúa còn đẹp hơn nhiều.
Ở nhà nàng rất thích thú khi cha nàng nhấc bổng nàng lên trong đôi cánh tay khỏi và đưa nàng ra chỗ cửa sổ, từ đây nàng có thể nhìn ra ngoài, thấy rõ những mái nhà của các toà nhà cao. Cha nàng thường bảo:
- Vương quốc của con ở bên ngoài kia, công chúa ạ - rồi ông chỉ những cột buồm cao của những con tàu thả neo ở ngoài vịnh - Con có trông thấy những chiếc tàu lớn kia không? Nay mai chúng sẽ phải tuân theo mệnh lệnh của con.
Khách khứa thường đến lâu đài để thăm nàng song chỉ có đôi ba vị khách đặc biệt mới được phép bế ẵm nàng.
Những người khác, thường thì ngắm nhìn nàng nằm trong nôi và trầm trồ khen nét mặt thanh tú đến lạ lùng của nàng, khen mái tóc vàng hoe đáng yêu, khen nước da màu mật ong mềm mại. Bố nàng thường đắc ý mà rằng:
- Người lạ đến đây nhất định phải bảo là một công chúa? - Rồi ông lại cúi xuống bên nôi, thì thào. - Một ngày nào đó sẽ có một chàng hoàng tử đẹp trai đến đây hôn đôi bàn chân con.
Sau đó ông khe khẽ kéo tấm chăn hồng ấm áp đắp lên cho nàng, và nàng lại ngủ thϊếp đi, đầy vẻ hài òng. Cả thế giới của nàng chỉ toàn một giấc mộng rực rỡ với những con tầu cột buồm vυ't cao cao và những toà lâu đài, cho đến khi lên năm tuổi nàng mới hiểu ra nàng chẳng qua chỉ là con gái một anh lái buôn cá ở cảng Marseille, còn những toà lâu đài mà nàng thường nhìn thấy từ cửa sổ căn phòng nhỏ xíu ở sát nóc nhà chẳng qua là những nhà kho bao quanh khu chợ cá tanh tưởi, nơi đó cha nàng đang làm việc, còn hạm đội của nàng chính là những chiếc tàu đánh cá cũ rích, sáng sáng trước lúc rạng đông từ cảng Marseille ra khơi, rồi trở về vào đầu buổi chiều để tuôn những đống hàng tanh lợm lên các bến đậu.
Vương quốc của Noelle Page là như vậy.
Bạn bè của ông bố Noelle thường nhắc nhủ ông về những việc ông đang làm.
- Jacques, anh chớ nên tọng những ý nghĩ huyễn hoặc đó vào đầu óc con bé. Nó sẽ tưởng nó là đứa xuất chúng hơn mọi người.
Và những lời tiên đoán của họ đúng thiệt.
Bề ngoài Marseille là một thành phố của bạo lực đầy rẫy bọn thủy thủ đói khát chỉ biết tiêu tiền và bọn người ranh ma biết cách bòn rút họ. Song không giống như những người Pháp khác, dân Marseille có ý thức đoàn kết, xuất phát từ nhu cầu đấu tranh chung để sống còn, bởi vì nguồn sinh lực của thành phố này là từ biển cung cấp, và những người dân chài Marseille thuộc về đại gia đình dân chài trên toàn thế giới. Họ cùng nhau chia sẻ những cơn bão tố cũng như những ngày trời yên biển lặng, những tai hoạ bất ngờ cùng những vụ cá bội thu.
Vì thế hàng xóm của Jacques Page cũng thấy mừng thay cho ông, khi ông sinh được một đứa con gái quý báu như vậy. Họ cũng nhận thấy giữa một thành phố tục tằn, nhầy nhụa bẩn thỉu thế này mà lại xuất hiện một nàng công chúa đích thực thì quả là một điều kỳ ảo.
Ngay bố mẹ của Noelle cũng không hiểu nổi sao con gái họ lại có được vẻ đẹp thanh tú đến vậy. Mẹ của Noelle là người phục phịch, một phụ nữ quê mùa, dáng vẻ thô lỗ, bầu ngực xệ, đùi mông to bè. Còn cha của Noelle thì mập lùn, đôi vai rộng, với cặp mắt ti hí của người Breton đầy vẻ hoài nghi. Tóc của ông có sắc màu của bãi cát ướt trên bờ biển Normandie. Thoạt đầu ông có cảm giác rằng Tự nhiên sẽ mắc sai lầm, rằng con bé tóc vàng hoe thanh tú này không thể là con của vợ chồng ông được và rồi đây, khi Noelle lớn lên, nó sẽ trở thành một đứa con gái bình thường, xấu xí cũng như bao đứa con gái khác con của các ông bạn ông. Song sự kỳ ảo vẫn cứ tiếp tục nở rộ và Noelle vẫn cứ mỗi ngày một xinh đẹp thêm.
Mẹ của Noelle có phần bớt ngạc nhiên hơn chồng về sự xuất hiện của nàng tiên tóc vàng trong gia đình họ. Chín tháng trước khi Noelle chào đời, mẹ cô đã gặp một chàng thủy thủ người Na Uy đầy hấp dẫn vừa ở trên một chiếc tàu chở hàng ghé lên bờ. Y có thân hình vạm vỡ của người Viking với mái tóc vàng hoe và một nụ cười ấm áp đầy quyến rũ. Trong lúc Jacques đang tíu tít với công việc thì chàng thủy thủ cũng đang có mười lăm phút bận rộn trên giường của chị vợ trong căn phòng nhỏ bé của họ.
Mẹ của Noelle rất hoảng sợ khi bà trông thấy đứa con nhỏ có mái tóc vàng hoe và xinh đẹp. Chị đi đi lại lại quanh phòng, đợi chờ giây phút anh chồng sẽ chỉ vào mặt chị mà mạt sát và đòi chị khai ra xem ai là thằng cha đích thực của nó. Thế nhưng một điều khó tin được là, do quá tự cao, anh chồng đã nhận ngay nó là con mình mà không hề nghi ngờ chút gì.
- Nó đúng là giọt máu của Scandinavia để lại trong gia đình tôi - anh thường khoe khoang với các bạn - Các cậu thấy nó có nhiều điểm giống tôi đấy chứ.
Người vợ lắng nghe, gật đầu tán thành, nhưng bụng lại bảo dạ bọn đàn ông thật là lũ ngu xuẩn.
Noelle rất thích bên cạnh cha. Nàng mến cái tính vui vẻ hơi vụng về của cha, cũng như những thứ mùi là lạ, hấp dẫn cứ quyện lấy ông, thế nhưng đồng thời nàng cũng rất khϊếp hãi trước cái tính hung tợn của ông. Nhiều lần nàng tròn mắt chứng kiến cảnh cha quát mẹ ầm ầm và tát thẳng cánh vào mặt mẹ, lúc ông nổi cơn lôi đình, mạch máu cuộn lên cổ. Mẹ nàng chỉ biết rên la đau đớn, song có một trạng thái gì đó còn bộc lộ trong sự đau đớn đó chính là sự man dại, gợϊ ȶìиᏂ trong tiếng rên la, Noelle cảm thấy sự đau đớn vì ghen tuông và nàng rất muốn ở địa vị của mẹ nàng.
Song cha nàng bao giờ cũng nhẹ nhàng với nàng. Ông thích đưa nàng xuống các bến để khoe con gái với những gã đàn ông cục cằn, thô bạo cùng làm việc với ông. Khẳp các bến, ai cũng biết đến danh Công chúa của nàng, nàng cảm thấy hãnh diện về điều này, vì cha nàng cũng có mà vì cả chính bản thân nàng.
Nàng muốn cho cha nàng vui lòng. Cha nàng thích ăn ngon, Noelle học nấu nướng cho cha, chuẩn bị những món ăn mà cha thích nhất, rồi dần dần thay thế mẹ trong công việc bếp núc.
Đến lúc nàng mười bảy tuổi, vẻ đẹp sớm nở của nàng đã quá rực rỡ. Nàng đã thành một người phụ nữ thực thụ.
Nàng có những nét thanh tú, đôi mắt xanh sẫm linh hoạt với mái tóc vàng óng mềm mại. Nước da nàng mịn màng, óng ánh như được nhúng trong mật ong. Dáng vóc nàng thật mê hồn, đôi nhũ hoa non tơ chắc nịch, căng tròn, co nhỏ, cặp mông tròn, đôi chân dài, thon thả với hai mắt cá chân nhỏ nhắn. Giọng nàng nói rõ ràng, nhẹ nhàng, nghe như rót vào tai. Ở Noelle toát ra một sự hấp dẫn mãnh liệt, thiêu đốt, song đó không phải là ma lực ở nàng. Ma lực chính là ở chỗ ẩn sâu bên dưới sự hấp dẫn nồng nàn kia là sự ngây thơ như một hòn đảo hoang sơ chưa ai chạm tới và sự kết hợp hai điều đó thật không tài nào tách được.
Mỗi lần nàng đi xuống phố là một lần nàng được bọn đàn ông đi đường tán tỉnh đặt giá. Đây không phải là những sự đặt giá bình thường mà bọn gái làng chơi Marseille thường nhận được coi là thu nhập hằng ngày, bởi đến ngay những gã đàn ông trì độn nhất cũng cảm thấy ở Noelle có những đặc điểm mà họ chưa từng thấy trước đây và có lẽ cả sau này cũng vậy, vì thế gã đàn ông nào cũng sẵn sàng trả đến giá tối đa nhất có thể được để chiếm nàng làm của riêng, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cha của Noelle cũng ý thức được sắc đẹp của nàng.
Thực ra Jacques Page còn nghĩ xa hơn chút đỉnh. Ông nghĩ đến những khoái lạc mà Noelle gợi ra ở bọn đàn ông. Mặc dù cả ông lẫn vợ ông chưa bao giờ chuyện trò với Noelle về quan hệ nam nữ, ông tin chắc rằng nàng vẫn còn trinh trắng, nghĩa là giữ được chút vốn ít ỏi của đàn bà. Đầu óc tính toán nông dân của ông đã khiến ông suy nghĩ lao lung và nghiêm túc xem có cách nào lợi dụng được món của trời cho này một cách tốt nhất. Nghĩa vụ của ông là tìm cách đặt giá cho nhan sắc của Noelle sao cho thật là hời cho cả Noelle lẫn cho ông. Mà xét cho cùng, ông đã nâng niu nàng, cho nàng ăn diện, dạy dỗ cho nên người, tức là nàng đã nợ ông về mọi phương diện. Và bây giờ đến lúc ông được đền bù. Nếu như ông có thể xếp đặt cho nàng bắt nhân tình với một gã trọc phú nào đó thì việc này chỉ có lợi cho nàng và ông cũng được sống cuộc sống dễ thở mà ông đáng được hưởng. Càng ngày những người chân chất như ông càng thấy kiếm sống thật là trầy trật. Bóng đen của chiến tranh bắt đầu bao trùm lên khắp âu châu. Bọn Quốc xã chỉ sau một đòn chớp nhoáng đã tiến vào nước Áo làm cho cả châu Âu kinh hoàng. Vài tháng sau bọn Quốc xã đã chiếm được vùng Sudenten và sau đó tiến vào Slovakia.
Dù Hitler khẳng định rằng ông ta không có ý định chinh phục thêm nước nào, một cảm giác chung bao trùm dai dẳng là sắp nổ ra một cuộc chiến lớn.
Ở Pháp, người ta cũng ý thức được một cách sâu sắc ảnh hưởng của các sự kiện. Trong các cửa hàng, chợ búa, hàng hoá đã khan hiếm, chính phủ bắt đầu có những biện pháp quốc phòng to lớn. Jacques e rằng chẳng bao lâu nữa người ta sẽ ngừng cả ngành ngư nghiệp, sau đó ông không biết sống sao đây? Không, ông nhất quyết phải tìm cho cô con gái một anh nhân tình mới mong giải quyết được vấn đề. Điều băn khoăn là ông vẫn chưa biết ai là kẻ có máu mặt. Tất cả bọn bạn bè ông quen biết đều nghèo rớt như ông, mà ông đã quyết tâm không để cho thằng nào gần gụi con bé mà lại không phải trả giá gì.
Chính Noelle cũng vô tình góp phần giải quyết thế bí cho Jacques Page. Mấy tháng gần đây Noelle càng trở nên bồn chồn. Nàng học ở trường không đến nỗi nào, song bọn học sinh bắt đầu quấy rầy nàng. Nàng bảo với cha nàng rằng nàng muốn tìm một công việc. Ông bố vừa lắng nghe vừa cẩn thận cân nhắc mọi khả năng.
- Việc gì bây giờ? - Ông hỏi.
- Con không biết - Noelle đáp - Bố ạ, hay là con đi làm người mẫu, cũng được có thế thôi mà không nghĩ ra.
Một tuần sau đó, chiều nào Jacques Page đi làm về cũng tắm rửa kỳ cọ cho hết mùi tanh tưởi bám trên đôi tay và mái tóc, sau đó ăn vận chỉnh tề đi xuống phố chính Canebiere dẫn từ cảng cũ ra đến các khu vực sang trọng của thành phố này, ngắm nghía các tiệm may. Một anh chàng nông dân cục mịch đi giữa một thế giới đầy nhung lụa, mà không thèm ý thức ra điều đó cũng như nhận ra sự lạc lõng của mình. Ông chỉ có một mục tiêu và khi đến Bon Marché, ông đã tìm ra được cái mục tiêu đó.
Đó chính là tiệm may đẹp nhất ở Marseille, song không phải đó là lý do ông chọn nó. Sở dĩ ông chọn tiệm may này là vì chủ nhân của nó là ông Auguste Lanchon.
Lanchon đã ở vào tuổi ngũ tuần, một gã xấu trai, hói đầu chân ngắn lũn cũn, miệng thì lúc nào cũng chóp chép, hau háu. Vợ lão là một phụ nữ nhỏ bé, trông nghiêng như một chiếc rìu lưỡi mảnh, làm ở phòng may gườm gườm giám sát đám thợ may, Jacquen Page liếc nhìn vợ chồng ông Lanchon và phát hiện ra ngay lời giải đáp cho bài toán của ông đây rồi.
Lanchon tỏ vẻ ghê tởm khi ngắm nhìn người lạ ăn mặc xuyềnh xoàng bước vào cửa tiệm của ông. Lanchon thô lỗ cất tiếng hỏi:
- Hả? Anh cần gì?
Jacques Page nháy mắt, cười nửa miệng, lấy ngón tay mập chỏ vào ngực Lanchon.
- Tôi làm việc này là cho ông đấy. Tôi dẫn đứa con gái tôi đến làm việc cho ông đây.
Auguste Lanchon nhìn trừng trừng người đàn ông thô lỗ đứng sừng sững trước mặt, vẻ hoài nghi lộ rõ trên nét mặt ông.
- Ông sẽ để cho…
- Chín giờ sáng mai nó sẽ tới đây.
- Tôi không…
Jaeques Page đã rút lui. Vài phút sau, Auguste Lanchon hầu như không còn nhớ chút gì sự kiện vừa rồi.
Nhưng chín giờ sáng hôm sau, Lanchon vừa ngẩng lên lại thấy Jacques Page bước vào tiệm may. Ông vừa định gọi viên quản lý tống cổ gã đàn ông ra ngoài thì ông thấy Noelle đi sau người này. Họ tiến thẳng lại phía ông, người cha cùng với cô con gái kiều diễm đến kỳ lạ. Người cha cười nhăn nhở:
- Nó đây, sẵn sàng đến làm việc cho ông.
Auguste Lanchon chằm chằm nhìn cô gái, vừa liếʍ môi.
- Chào ông - Noelle mỉm cười - Bố tôi bảo rằng ông có một công việc cho tôi.
Auguste Lanchon gật đầu, không còn tin vào giọng nói của mình nữa.
- Phải tôi… nghĩ chúng ta có thể thu xếp một công việc - Ông lắp bắp đáp. Ông ngắm nhìn bộ mặt và thân hình cô gái, ông không tin vào mắt mình. Ông lại còn tưởng tượng ra cái thân hình trẻ trung tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia sẽ như thế nào dưới cánh tay ông.
Jacques Page nói:
- Thôi, tôi để cho hai người làm quen với nhau - Ông vỗ mạnh vào vai Lanchon và nháy mắt với vô vàn ý nghĩa khác nhau, nhưng rõ ràng là ông đã đọc được những ý đồ đang nung nấu trong đầu óc Lanchon rồi.
Trong vài ba tuần đầu làm việc, Noelle cảm thấy cô đã lạc sang một thế giới khác. Những người phụ nữ tới tiệm may này đều ăn mặc đẹp đẽ và có những cử chỉ yêu kiều, còn những đàn ông đi cùng với họ thì khác xa đám dân chài thô lỗ, huyênh hoang mà cô đã từng lớn lên giữa họ.
Noelle có cảm giác như lần đầu tiên trong đời nàng, mùi cá tanh tưởi đã rời xa khỏi hai cánh mũi nàng. Trước đây nàng chưa bao giờ ý thức ra điều này bởi nó luôn luôn là một phần xương thịt của nàng. Nhưng bây giờ bất ngờ mọi thứ thay đổi hết thảy. Đó là nhờ cha nàng cả. Nàng lấy làm hãnh diện vì ông đã có cách làm quen với Lanchon.
Hàng tuần cha nàng thường tới tiệm may hai, ba lần, cùng với ông Lanchon chuồn ra ngoài uống bia hay cognac và khi họ trở về, hai người tỏ ra rất thân thiện. Thoạt đầu, Noelle không ưa gì ông Lanchon, nhưng thái độ của ông đối với nàng luôn đúng mực. Qua một cô gái, nàng được biết đã có lần vợ Lanchon bắt gặp ông ở trong kho với một cô người mẫu, bà chộp lấy một chiếc kéo suýt nữa thì thiến luôn ông. Noelle biết rõ mỗi khi nàng đi đâu là đôi mắt Lanchon dõi theo đến đó, song lúc nào ông cũng tỏ ra hết sức tế nhị. "Có lẽ ông ta gờm bố mình". Nàng hài lòng tự nhủ như vậy.
Không khí ở nhà nàng đột nhiên trở nên sáng sủa hẳn lên. Cha Noelle không đánh vợ nữa và những cuộc cãi lộn liên miên cũng chấm dứt. Họ đã có thịt ăn thường xuyên và sau bữa ăn cha nàng còn lấy ra một chiếc tẩu mới và nhồi vào đó loại thuốc lá thơm ngào ngạt đựng trong một chiếc túi da. Ông còn mua cho mình một bộ com lê mới tinh. Tình hình thế giới ngày một xấu hơn, Noelle thường nghe thấy bố nàng trao đổi với bạn bè ông như vậy. Mọi người ai cũng tỏ ra hốt hoảng trước nguy cơ đang đe doạ đến cuộc sống của họ, chỉ trừ Jacques Page là tỏ ra bất cần.
Ngày mùng một tháng chín năm 1939, quân đội Hitler xâm lược Ba Lan, hai ngày sau Anh và Pháp tuyên chiến với Đức.
Lệnh tổng động viên bắt đầu ban bố, chẳng mấy chốc phố xá đầy những quân nhân. Khắp nơi phổ biến một tâm trạng, lạnh nhạt trước những sự kiện đang diễn ra, nó giống như thái độ déjà vu (thấy rồi – tiếng Pháp) trước một bộ phim cũ rích người ta từng xem trước đây, song cũng chẳng thấy có sự sợ hãi ở đâu cả. Các nước khác có thể có lý do để run sợ trước sức mạnh của những đạo quân Đức, nhưng nước Pháp là một nước vô địch. Người ta có phòng tuyến Magino rồi, đó là một pháo đài bất khả xâm phạm có khả năng bảo vệ cho Pháp chống lại cuộc xâm lược trong vòng một vài năm. Rồi lệnh giới nghiêm ban bố, chế độ khẩu phần bắt đầu được thực thi, song những chuyện này không hề khiến cho Jacques Page phải bận tâm. Tuồng như ông cũng đã chuyển biến sang hướng bình thản hơn. Chỉ có một lần duy nhất Noelle thấy ông điên tiết lên, đó là vào một đêm nàng đang chúi vào trong bếp tối tăm hôn hít một gã con trai mà thỉnh thoảng nàng có hẹn hò. Đèn bỗng vụt sáng, Jacques Page đang đứng ở cửa run lên vì giận dữ.
- Xéo ngay - Ông hét vào gã con trai đang hết cả hồn vía Tao cấm mày không được đυ.ng đến con gái tao, đồ lợn bẩn thỉu kia?
Gã kia hốt hoảng, chuồn ngay. Noelle cố giải thích để cha nàng hay rằng hai đứa chưa hề làm chuyện gì xằng bậy, song cha nàng đang giận uất người, nhất định không chịu nghe nàng nói.
- Tao không muốn mày bán rẻ thân mày như vậy - ông gầm lên - Nó là thằng vô danh tiểu tốt, không xứng với đứa con Công chúa của tao.
Đêm đó Noelle nằm thao thức nghĩ về chuyện cha nàng chằm bặp nàng đến nhường nào và nàng thầm nhủ là sẽ không bao giờ làm gì khiến ông phải phiền não một lần nữa.
Một buổi tối ngay trước lúc đóng cửa tiệm có một khách hàng bước vào, ông Lanchon gọi Noelle ra mặc làm mẫu một số bộ váy. Noelle làm xong phận sự, mọi người ra về chỉ còn Lanchon và vợ ông ta đang bận rộn kiểm tra lại sổ sách trong văn phòng. Noelle bước vào phòng trang điểm để thay quần áo. Nàng đang vận xu chiêng và qυầи ɭóŧ thì Lanchon bước vào phòng. Ông ta chòng chọc nhìn nàng, môi bắt đầu chép chép. Noelle chạy lại chộp vội lấy xống váy, nhưng chưa kịp thì Lanchon đã nhanh như chớp xấn đến gần, giơ tay xoa vào bụng dưới của nàng. Noelle giật thót người, sởn cả gai ốc. Nàng cố tìm cách vùng thoát, song vòng tay của Lanchon rất rắn chắn, lão ghì nàng đau điếng.
- Em đẹp lắm - Lão thì thầm - Đẹp lắm. Tôi sẽ tạo cho em một cơ hội thoải mái.
Đúng lúc đó vợ Lanchon cất tiếng gọi, lão miễn cưỡng buông Noelle, rồi bước vội ra khỏi phòng.
Trên đường về nhà, Noelle phân vân không biết có nên cho cha nàng hay những chuyện xảy ra vừa rồi không. Có lẽ ông sẽ gϊếŧ chết Lanchon cũng nên. Nàng rất căm ghét lão, song nàng lại cần đến công việc này. Hơn nữa nếu như nàng bỏ việc, cha nàng có thể sẽ thất vọng. Nàng quyết định tạm thời nàng sẽ không nói gì cả và sẽ tìm cách tự mình thu xếp chuyện này. Ngày hôm sau thứ sáu bà Lanchon nhận được một cú điện thoại báo tin mẹ bà bị ốm ở Vichy. Lanchon lái xe đưa vợ ra ga xe lửa, sau đó phóng trở lại tiệm may. Lão gọi Noelle lên văn phòng, báo cho nàng biết rằng lão dự định đưa nàng đi nghỉ cuồi tuần. Noelle nhìn lão trừng trừng, thoạt đầu tưởng rằng lão nói giỡn.
- Chúng ta sẽ đi Vienne - Lão nói nhỏ nhẹ - Bên đó có nhà hàng La Puramide là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thế giới. Đắt lắm, song không thành vấn đề gì, tôi sẽ rất hào phóng đối với những ai tử tế với tôi. Bao lâu nữa em sẽ chuẩn bị xong?
Nàng nhìn lão trừng trừng và đáp gọn lỏn:
- Không. Không đời nào - Sau đó nàng bỏ chạy ra cửa trước.
Lanchon nhìn theo trong giây lát, mặt đỏ bừng vì giận dữ, sau đó lão chộp lấy điện thoại đặt trên bàn. Một giờ sau cha của Noelle bước vào tiệm may. Ông bước thẳng đến chỗ Noelle. Nàng thở phào, nét mặt nhẹ nhõm. Ông biết ngay là có chuyện gì không ổn và đến ngay để cứu nàng. Lanchon đang đứng ở cửa văn phòng. Cha nàng nắm lấy cánh tay nàng và đưa vội nàng vào văn phòng của Lanchon. Ông nhìn thẳng vào nàng.
- Bố đến, con mừng quá, bố ạ - Noelle nói - Con vừa…
- Ông Lanchon có cho ta biết ông ấy đã đề nghị cho mày một cơ hội tuyệt diệu, thế mà mày lại chối từ ông.
Nàng nhìn cha lúng túng.
- Đề nghị? Ông ấy bảo con đi nghỉ với ông vào cuối tuần.
- Mày từ chối chứ gì?
Noelle chưa kịp đáp, người cha đã giật tay lại, tát vào má nàng rất mạnh. Nàng đứng sững sờ không tin đó là sự thật, tai nàng ong ong, và qua màn sương mù mỏng nàng nghe thấy ông nói:
- Đồ ngu! Đồ ngu! Đồ lợn ích kỷ? Đến lúc này mày phải biết nghĩ tới tất cả những người khác, chứ đâu chỉ bản thân mày?.
Rồi ông lại đánh nàng.
Ba mươi phút sau, cha nàng đứng ở bên lề đường ngắm nhìn hai người phóng xe đi, Noelle và Lanchon cùng đi Vienne.
Căn phòng của khách sạn gồm có một chiếc giường đôi rộng, đồ đạc rẻ tiền, một chậu rửa mặt đứng và một bồn tắm ở góc phòng. Ông Lanchon không thuộc loại người quăng tiền qua cửa sổ. Ông cho gã hầu phòng một món puốcboa rất ít ỏi và khi gã rút lui, Lanchon quay ngay lại phía Noelle và bắt đầu lột hết váy, áo của nàng. Lão xòe đôi bàn tay nóng hổi, ẩm ướt ra chụp lấy đôi vυ' của nàng mà xoa bóp rất mạnh.
- Lạy Chúa, em đẹp tuyệt trần - Lão hổn hển, lão lột váy lót, qυầи ɭóŧ rồi đẩy nàng ra giường. Noelle nằm đó không nhúc nhích không phản ứng gì, tuồng như nàng đang chịu đựng một cơn choáng nào đó. Từ lúc lên xe hơi nàng không thốt ra một lời nào nữa. Lanchon tin rằng nàng không hề ốm đau gì. Lão sẽ không bao giờ giải thích điều này với cảnh sát hoặc vợ lão, tất nhiên rồi. Lão vội vàng cởϊ qυầи áo ra, ném xuống sàn, sau đó tiến lại giường, bên cạnh Noelle. Thân hình nàng còn tuyệt diệu hơn là lão tưởng.
- Cha em bảo với anh rằng em vẫn còn nguyên vẹn - lão cười nhăn nhở - Được, anh sẽ cho em thấy đàn ông là như thế nào - Lão lăn cái bụng mập lên người nàng.
Noelle chẳng có cảm giác gì. Trong óc nàng chỉ nghe văng vẳng có tiếng cha nàng rêи ɾỉ. Mày phải tỏ ra biết lễ nghĩa khi gặp được một người tử tế như ông Lanchon, quan tâm chăm sóc đến mày; mày có nhiệm vụ duy nhất là phải tỏ ra dễ thương với lão. Mày làm việc đó không phải là vì tao. Mà là chính vì mày đó! Toàn bộ cảnh tượng diễn ra như trong một cơn ác mộng. Nàng tin rằng cha nàng đã có phần nào hiểu nhưng nàng bắt đầu cất tiếng thanh minh thì ông lại đánh nàng túi bụi và ré lên: "Mày phải làm như tao dặn. Những đứa con gái khác đều tỏ ra biết điều khi được cơ hội như mày". Cơ hội của nàng ư? Nàng ngẩng lên nhìn Lanchon, con người có thân hình xấu xí lùn tịt, bộ mặt như một con thú với đôi mắt ti hí, mồm thở hồng hộc. Gã Hoàng tử mà cha nàng bán nàng cho hẳn là thế này đây, người cha mà nàng kính yêu đã từng chằm bặp nàng không muốn cho bất kỳ một gã đàn ông kém giá trị nào được đυ.ng đến nàng. Rồi nàng nhớ đến những miếng thịt đột nhiên xuất hiện trên bàn ăn, những tẩu thuốc mới tinh của người cha, cả bộ com lê mới nữa. Nàng thấy buồn nôn.
Đối với Noelle mấy ngày sau đó dường như nàng đã chết đi rồi lại được tái sinh. Nàng công chúa đã chết rồi, và nàng đầu thai trở lại thanh gái giang hồ. Dần dần nàng ý thức được khung cảnh xung quanh nàng và điều gì sẽ xẩy ra với nàng tưởng là không thể có trên đời này. Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho người cha về sự phản bội này.
Điều kỳ lạ là nàng không hề thù oán gì Lanchon, bởi vì nàng hiểu lão. Lão là người có một nhược điểm giống như mọi đàn ông. Từ nay trở đi, Noelle quyết tâm biến nhược điểm của lão thành sức mạnh của mình. Nàng sẽ tìm cách lợi dụng nó. Dù sao cha nàng cũng có lý. Nàng là một Công chúa và cả thế giới này sẽ thuộc về nàng. Bây giờ thì nàng biết cách đoạt được nó. Cách đó rất đơn giản. Đàn ông thống trị thế giới bởi họ có sức mạnh, có tiền và quyền lực, vậy thì cần phải thống trị giới đàn ông, hay chút ít cũng là một người. Song muốn làm được như vậy càng cần phải chuẩn bị. Nàng cần phải biết nhiều thứ. Và đây mới chỉ là bước khởi đầu.
Nàng quay sang chú ý đến chỗ lão Lanchon. Lão không để ý rằng Noelle đang nằm đó, song lão không hề quan tâm. Nhìn thấy nàng là lão sướиɠ rơn lên rồi, cái cảm giác này lão không có được trong nhiều năm trời. Lão đã quen với cái thân hình của mụ vợ tuổi trung niên, người mỏng dẹt cũng như đám gái làng chơi ở Marseille uể oải mệt mỏi, còn cô gái này thì trẻ trung tươi mát, chẳng khác gì một kỳ công tạo hóa rơi vào cuộc đời lão…
Song cái kỳ công này cũng mới chỉ bắt đầu đối với Lanchon. Họ sống ở đó ba ngày và không một lần nào đến nhà hàng La Pyramide.
Khi họ quay về Marseille, Lanchon trở thành người hạnh phúc nhất nước Pháp. Trước đây lão cũng có những phút chốc vụиɠ ŧяộʍ với các cô gái bán hàng trong một cabinet particulier(1), đó là một nhà hàng có phòng ăn riêng với một đi văng, cũng có lúc lão đã phải mặc cả với một lũ đĩ điếm, bủn xỉn từng chút quà với các bồ bịch và kiệt xỉ với vợ con lão. Lúc này lão lại hào phóng bảo rằng:
- Anh sẽ thu xếp cho em một căn phòng riêng, Noelle ạ. Em biết nấu nướng chứ?
- Vâng - Noelle đáp.
- Tốt. Hàng ngày anh sẽ tới đó ăn trưa và chúng ta sẽ làʍ t̠ìиɦ. Mỗi tuần anh sẽ ghé qua chỗ em hai, ba lần để ăn tối - Lão đặt tay lên đầu gối nàng vỗ về - Em thấy thế nào?
- Tuyệt lắm - Noelle bảo.
- Thậm chí anh sẽ còn trợ cấp cho em nữa. Tuy cũng không nhiều nhặn gì - Lão vội nói thêm - nhưng cũng giúp em thỉnh thoảng đi chơi mua sắm chút đỉnh. Anh chỉ yêu cầu em một điều là em chỉ tiếp đón một mình anh thôi. Bây giờ em là của anh rồi.
- Tùy anh, Auguste à - Nàng đáp.
Lanchon thở phào khoan khoái, và khi lão nói tiếp, giọng lại dịu dàng:
- Trước đây anh chưa bao giờ có được cảm giác như vậy với ai cả. Em có biết tại sao không?
- Không.
- Bởi vì em đã tạo ra cho anh một cảm giác tươi trẻ. Hai đứa chúng mình sẽ có một cuộc sống tuyệt diệu cùng nhau.
Họ về tới Marseille lúc đêm đã khuya, họ ngồi trong xe, im lặng.
Lanchon và Noelle mỗi người theo đuổi một dự định của riêng mình.
- Sáng mai chín giờ anh sẽ gặp lại em ở tiệm - Lanchon dặn, rồi sau đó nghĩ lại - Nếu em thấy sáng mai vẫn còn mệt thì có thể ngủ thêm chút nữa. Chín giờ rưỡi cũng được.
- Cảm ơn anh Auguste.
Lão rút lấy một nắm tiền franc giơ ra cho nàng.
- Đây chiều mai em hãy đi tìm thuê một căn phòng đi. Đây là tiền đặt cọc để anh có thể đến xem nó ra sao.
Nàng chăm chú nhìn nắm giấy bạc trong tay lão.
- Sao vậy?- Lanchcon hỏi.
- Em muốn chúng ta phải có một chỗ ở thật đẹp - Noelle bảo - Cho xứng đáng với nơi chúng ta sống bên nhau.
- Anh không phải là trọc phú - Lão phản đối.
Noelle mỉm cười, tỏ vẻ thông cảm, rồi đặt tay lên đùi lão Lanchon ngắm nhìn nàng một hồi lâu, sau đó gật đầu.
- Em nói có lý - Lão bảo, rồi lần tay vào ví rút ra những tờ giấy bạc, vừa đếm vừa theo dõi nét mặt nàng.
Khi nàng tỏ ra thoả mãn, lão ngừng lại, mặt bừng lên vì cảm thấy mình đã quá hào phóng. Hơn nữa như vậy có sao đâu? Lanchon vốn là một nhà buôn thận trọng, lão biết có như vậy lão mới đảm bảo Noelle sẽ không bao giờ bỏ rơi lão.
Noelle nhìn theo khi lão phóng xe ra về một cách sung sướиɠ, sau đó nàng đi lên gác, thu xếp hành trang, lấy hết những món tiền dành dụm được ở chỗ nàng vẫn giấu kín. Mười giờ đêm đó, nàng đã ngồi trên một con tàu chạy lên Paris.
Khi đầu tàu tiến vào Paris sáng sớm hôm sau nhà ga đông nghịt những hành khách đang nôn nóng tới đây cũng như những hành khách khác đang háo hức bỏ chạy khỏi thành phố. Ga ồn ào náo nhiệt vì tiếng chúc tụng ầm ĩ hoặc chào tạm biệt nghẹn ngào, họ còn xô đẩy chen lấn rất thô bạo, nhưng Noelle không thèm để ý gì cả. Ngay giây phút đầu tiên nàng bước ra khỏi tàu, dù nàng chưa có được một cơ hội nào ngắm nhìn cái thành phố này, nàng vẫn thấy nàng như đang ở nhà mình. Chính Marseille mới là thành phố xa lạ, chứ Paris lại đúng là thành phố mà nàng đã thuộc về nó từ lâu. Có một cảm giác thật là lạ lùng, choáng váng, khiến cho Noelle thấy say mê, nàng như muốn tận hưởng những tiếng ồn ào, cảnh đông đúc và không khí náo nức. Tất cả những cái đó thuộc về nàng, nàng chỉ có một việc công khai thừa nhận nó mà thôi.
Nàng nhấc chiếc va ly lên và đi ra phía cửa. Bên ngoài, đường phố đang nắng chói chang, xe cộ tấp nập chạy như điên. Noelle lưỡng lự, đột nhiên nàng nhận ra rằng nàng không biết đi đâu bây giờ. Một nửa tá xe taxi đang xếp hàng trước nhà ga. Nàng lên chiếc xe đầu tiên.
- Cô đi đâu ạ?
Nàng lưỡng lự:
- Bác có biết một khách sạn nào tốt mà lại rẻ tiền không?
Người tài xế xoay người nhìn nàng, xét đoán:
- Cô mới lên tỉnh?
- Vâng.
Y gật đầu:
- Cô cần tìm việc ư?
- Vâng.
- Cô hên rồi - Y nói - Cô đã từng là người mẫu bao giờ chưa?
Noelle mừng quýnh:
- Thì đúng là việc tôi đã từng làm.
- Cô em tôi đang làm cho một tiệm mode quần áo nổi tiếng - Gã tài xế giãi bày tâm sự - Mới sáng nay cô ấy có nhắc đến việc có một cô người mẫu bỏ việc. Cô thử đến xem chỗ đó có còn trống không?
- Tuyệt quá - Noelle thốt lên.
- Tôi đưa cô đến đó, cô trả cho tôi mười franc nhé.
Nàng nheo mày.
- Cũng đáng thôi mà - Y hứa hẹn.
- Thôi được - Nàng dựa lưng vào ghế. Người lái xe gài số và đưa xe nhập vào dòng xe cộ tấp nập đang lao nhanh vào trung tâm thành phố. Gã tài xế chuyện trò trong lúc xe chạy, song Noelle không để ý đến một lời gã nói. Nàng còn đang say sưa ngắm nhìn quang cảnh thành phố của nàng. Nàng cho rằng có lệnh giới nghiêm nên Paris kém phần lộng lẫy hơn bình thường, song đối với Noelle, Paris vẫn là một thành phố rất diệu kỳ. Nó có phong cách, có nét duyên dáng riêng, thậm chí có cả mùi thơm ngát riêng của nó. Họ đi ngang qua nhà thờ Đức Bà qua Cầu Mới, tới Ngân hàng Hữu Ngạn, đến Đại lộ thống chế Foch. Từ xa, Noelle thấy tháp Eiffel vươn cao trên thành phố. Qua tấm gương chiếu hậu, gã tài xế nhận thấy những biểu hiện trên nét mặt nàng.
- Đẹp không?
- Đẹp - Noelle đáp khe khẽ. Nàng vẫn không tin rằng nàng đang ở đây. Thật đúng là một vương quốc dành cho cô công chúa, cho nàng.
Chiếc xe dừng lại trước một toà nhà bằng đá xám, tối tăm trên phố Provence.
- Đến rồi - Người lái xe tuyên bố - Máy đếm chỉ hai franc và mười franc cho tôi.
- Làm sao bác biết là còn một chỗ trống? - Noelle hỏi.
Người tài xế nhún vai:
- Tôi đã kể với cô rằng sáng nay mới có một cô bỏ việc. Nếu cô không muốn vào thì tôi đưa cô trở lại ga vậy.
- Không - Noelle nói nhanh. Nàng mở ví rút ra mười hai franc, trao cho gã lái xe. y nhìn món tiền, rồi lại quay nhìn nàng. Nàng lúng túng sờ tay vào ví rồi đưa thêm cho y một franc nữa.
Y gật đầu, nghiêm sắc mặt, nhìn nàng nhấc valy ra khỏi taxi.
Khi y sắp sửa đánh xe đi, Noelle hỏi với theo:
- Cô em bác tên gì?
- Jeanette.
Noelle đứng trên lề đường nhìn chiếc taxi đã mất hút, sau đó quay lại toà nhà. Đằng trước nhà không thấy có biển báo gì cả, song nàng cho rằng những tiệm may quần áo mode không cần đến biển hàng vì ai cũng biết cả. Nàng nhấc valy lên tiến về phía cửa, nhấn nút chuông. Vài phút sau, một chị hầu gái vận tạp dề đen ra mở cửa. Chị ta nhìn Noelle vẻ lúng túng:
- Có chuyện gì ạ?
- Xin lỗi - Noelle nói - Tôi được biết ở đây đang cần tìm một người mẫu.
Người đàn bà nhìn nàng chòng chọc, rồi chớp mắt.
- Ai bảo cô tới?
- Ông anh cô Jeanette.
- Xin mời vào - Chị ta mở rộng cửa. Noelle bước vào một phòng đón tiếp khách trang trí theo kiểu đầu thế kỷ mười chín. Có một chùm đèn lớn treo rủ từ trần xuống, rải rác quanh phòng, còn có nhiều chùm đèn khác. Qua một cửa ra vào để ngỏ, Noelle trông thấy phòng khách với nhiều loại đồ đạc cổ, có một cầu thang dẫn lên lầu. Trên một chiếc bàn trạm trổ đẹp có mấy số báo le Figaro và l Echo de Paris.
- Cô đợi đấy! Để tôi đi tìm xem bà Delys có thời giờ để tiếp cô lúc này không.
- Cảm ơn bác - Noelle nói.
Nàng đặt valy xuống rồi tới một tấm gương lớn treo trên tường. Quần áo của nàng nhầu nát sau chuyến đi tầu vừa rồi đột nhiên nàng lấy làm tiếc về hành động nàng bồng bột đã tới ngay đây mà không chịu tắm rửa sạch sẽ. Việc gây ấn tượng ban đầu là rất quan trọng. Tuy vậy, khi nàng tự ngắm mình, nàng vẫn thấy là nàng đẹp. Nàng cũng ý thức được điều này không một chút tự phụ, nàng thừa nhận nhan sắc nàng là một nguồn tài sản và cũng sẽ được sử dụng như mọi thứ tài sản khác. Noelle quay lại khi nàng trông thấy qua gương một cô gái từ trên lầu đi xuống. Cô gái có một thân hình và khuôn mặt đẹp, vận một chiếc váy dài màu nâu và chiếc áo sơ mi cao cổ. Rõ ràng những cô người mẫu ở đây phải đạt yêu cầu cao. Cô ta thoáng mỉm cười với Noelle, rồi đi vào phòng khách. Một lát sau bà Delys bước vào phòng. Bà ở tuổi tứ tuần, người lùn mập, đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ tính toán. Bà vận một chiếc áo mà Noelle ước đoán ít nhất cũng phải giá hai ngàn franc.
- Regina báo cho tôi biết cô đang tìm kiếm một công việc - Bà nói.
- Vâng, thưa bà - Noelle đáp.
- Cô quê ở đâu?
- Marseille.
Bà Delys phì một tiếng:
- Cái xứ rặt một lũ thủy thủ say rượu(3).
Noelle sa sầm mặt.
Bà Delys vỗ vào vai nàng.
- Không hề có gì, cô em ạ. Cô bao nhiêu tuổi?
- Mười tám ạ.
Delys gật đầu.
- Tốt lắm. Tôi nghĩ các khách hàng của tôi sẽ mến cô lắm. Cô có gia đình ở Paris không?
- Không.
- Hay lắm. Cô có sẵn sàng bắt tay vào việc ngay bây giờ không?
- Dạ vâng ạ - Noelle mau mắn đáp lại ngay.
Từ trên lầu có tiếng cười vọng xuống, một lát sau một cô gái tóc đỏ xuống dưới nhà, khoác tay một người đàn ông trung niên, mập ú. Cô gái chỉ mặc một chiếc yếm mỏng tang.
- Xong chưa? - Bà Delys hỏi.
- Tôi đã "quần" cho Angela mê tơi - gã đàn ông nham nhở. Y trông thấy Noelle - Cô bé nào mà xinh thế này?
- Đây là Yvette, người mới của chúng tôi đấy. - Bà Delys bảo, sau đó không ngần ngại, bà nói thêm - Cô ấy người vùng Antibes, con gái của một ông hoàng.
- Tôi chưa sài loại quận chúa bao giờ cả? - Gã đàn ông thốt lên - Giá bao nhiêu?
- Năm mươi fanc.
- Mụ nói giỡn. Ba mươi thôi.
- Bốn mươi. Tôi đảm bảo là ông sẽ thấy nó đáng.
- Thì xong ngay.
Họ quay lại Noelle. Nàng đã biến mất.
Noelle dạo gót trên các đường phố Paris đã nhiều giờ.
Nàng đi dọc Champs - Élyees, xuôi xuống cuối theo một phía, rồi ngược lên phía bên kia, lang thang qua cổng Lido, dừng lại ở một cửa tiệm, ngắm nhìn biết cơ man nào là những đồ nữ trang, áo quần, giầy, dép, đồ da, và son phấn, nàng tự hỏi không biết nếu Paris không thiếu thốn thì sẽ còn như thế nào. Các loại hàng bày trong cửa hàng sáng loáng, và trong lúc nàng cảm thấy mình còn quê mùa, ngớ ngẩn thì mặt khác nàng lại nhận thấy rằng đến một ngày nào đó toàn bộ những thứ này sẽ là của nàng. Nàng đi qua công viên Bois, xuôi theo phố Faubourg - Saint Honoré rồi dọc đại lộ Victor Hugo cho đến lúc nàng cảm thấy mệt và đói lả Nàng đã để lại chiếc ví da và va ly ở nhà Delys, song nàng cũng không có ý quay lại đó nữa. Nàng sẽ tìm cách lấy lại những thứ đó sau này.
Noelle không còn cảm thấy choáng váng cũng chẳng hề thất vọng trước những chuyện xảy ra vừa rồi. Chỉ có điều là nàng hiểu ra sự khác nhau giữa loại đĩ quý phái và gái nhà thổ thế nào. Gái nhà thổ không gây tác động gì đến quá khứ lịch sử, nhưng đĩ quý phái thì khác. Lúc này nàng không còn một xu dính túi. Nàng tìm cách để sống cho đến khi tìm được một việc gì đó vào ngày hôm sau.
Trời đã bắt đầu sâm sẩm tối, các chủ hiệu và người hầu khách sạn đang bận kéo những tấm màn che bớt ánh sáng đề phòng những cuộc oanh kích của không quân có thể diễn ra. Để giải quyết những nhu cầu trước mắt. Noelle phải tìm một người nào đó mua cho nàng một suất ăn tối nóng sốt. Nàng hỏi đường qua viên cảnh sát sau đó đi vào khách sạn Crillon. Phía ngoài có cửa kéo bằng sắt phủ trên các cửa sổ, còn bên trong khu sảnh là cả một công trình với nhiều nét thanh lịch khiêm tốn, mềm mại, giản dị, Noelle bước vào, đầy tự tin, như thể nàng đã quen với nó. Nàng ngồi xuống chiếc ghế tựa, đặt đối diện với chiếc thang máy. Nàng chưa từng làm việc này bao giờ nên cũng hơi chút hồi hộp. Song nàng nhớ đến việc nàng đã điều khiển Auguste Lanchon dễ biết nhường nào. Thực ra đàn ông chẳng phức tạp chút nào. Chỉ có một điều con gái cần phải ghi nhớ: Khi nào đàn ông cứng rắn thì lúc ấy lại là mềm yếu, và khi nào họ mềm yếu thì họ lại cứng rắn. Vì vậy cần phải duy trì cho họ cứng rắn thì họ sẽ cho nàng những thứ nàng cần. Đảo mắt quanh tiền sảnh một lượt, Noelle nhận thấy cũng không khó khăn gì nếu muốn làm một thằng cha nào đó phải để mắt đến nàng trên đường y đang đi ăn tối một mình.
- Xin lỗi tiểu thư.
Noelle quay lại, ngước lên, bắt gặp một gã to lớn vận com lê thẫm màu. Trong đời, nàng chưa từng gặp một nhân viên an ninh bao giờ vì vậy rõ ràng là nàng không có ý niệm gì về loại người này.
- Tiểu thư đang ngồi chờ ai vậy?
- Phải, - Noelle đáp, cố giữ giọng bình tĩnh - Tôi đang ngồi đợi một người bạn.
Đột nhiên nàng nhận thấy rõ ràng bộ xống váy của nàng nhàu nát quá, và nàng lại không có chiếc ví xách tay theo.
- Bạn của tiểu thư cũng là khách của khách sạn này?
Nàng cảm thấy một cảm giác sợ hãi trỗi dậy.
- Anh ấy… à… không hẳn như vậy.
Người nọ xét đoán Noelle hồi lâu, sau đó hỏi bằng một giọng đanh rắn.
- Phiền cô cho xem thẻ căn cước.
- Tôi… không còn - Nàng ấp úng - Tôi đánh mất rồi.
Người thám tử bảo:
- Có lẽ mời cô đi theo tôi - Y đặt một bàn tay rắn chắc lên cánh tay nàng, nàng đứng dậy.
Đúng lúc đó có một người nắm bên cánh tay kia của nàng.
- Xin lỗi cưng, anh đến trễ, nhưng em cũng biết những bữa tiệc đứng là thế nào rồi đấy. Luôn luôn cản trở kế hoạch của người ta. Em đã đợi lâu chưa?
Nàng ngạc nhiên quay nhìn người đang nói. Y có dáng người cao, hơi gầy và trông vẻ khắc khổ, y mặc bộ quân phục lạ, không phải của Pháp. Tóc y đen thẫm với những sợi trùm trước trán, đôi mắt y mầu nước biển sẫm trong ngày bão tố, lông mày dài và dày. Những nét của y gợi người ta nghĩ đến đồng tiền cổ Florentine. Đó là một bộ mặt không đều đặn, nửa hình bên nọ không giống nửa hình bên kia, dường như bàn tay bà mụ đã lảng đi trong giây lát. Tuy nhiên đó là một bộ mặt với những nét linh động khác thường, người ta có cảm giác nó sẵn sàng chuyển từ trạng thái vui vẻ phấn khởi sang ưu tư một cách dễ dàng. Đặc biệt là chiếc cằm đàn ông, rắn rỏi với một một vết hằn chẻ dọc càng làm cho khuôn mặt này khác xa với vẻ mặt xinh đẹp của phái nữ.
Anh ta chỉ tay về phía người nhân viên an ninh:
- Anh bạn này làm phiền em? - Giọng chàng trầm trầm, chàng nói tiếng Pháp bằng một giọng rất nhẹ.
- Khô...ông - Noelle lúng túng đáp.
- Xin lỗi ngài - Nhân viên khách sạn nói - tôi nhầm. Gần đây chúng tôi có gặp chuyện rắc rối với… - Anh ta quay sang Noelle - Xin tiểu thư xá lỗi.
Chàng lạ mặt quay sang Noelle:
- Ồ anh không có ý kiến gì. Còn em thấy thế nào?
Noelle nuốt nước bọt rồi gật đầu vội vàng.
Anh chàng quay sang người thám tử:
- Tiểu thư là người rất độ lượng. Lần sau anh phải thận trọng đấy - Chàng nắm lấy tay Noelle, họ đi ra phía cửa.
Khi họ ra đến ngoài phố Noelle bảo:
- Em… em không biết nói thế nào để cảm ơn ngài cho đủ.
- Tôi lúc nào cũng thấy ghét bọn mật thám - Chàng lạ mặt cười toe toét - Cô có muốn tôi thuê xe taxi cho cô không?
Noelle ngó nhìn chàng, sự lo lắng lại trỗi dậy trong lòng khi nàng nhớ ra tình cảnh của mình lúc nãy:
- Không cần.
- Thôi được. Thế thì chào cô - Chàng đi về phía bãi đỗ taxi và leo lên một chiếc xe, nhưng khi quay lại nhìn, chàng vẫn thấy nàng đứng như chôn chân ở đó nhìn theo chàng. Ở cửa khách sạn người nhân viên an ninh đang theo dõi.
Chàng lạ mặt lưỡng lự một lát sau đó quay lại với Noelle:
- Cô nên đi khỏi đây đi, ông bạn chúng ta vẫn chú ý đến cô đó - Chàng khuyên.
- Em không biết đi đâu bây giờ - Nàng đáp.
Chàng gật đầu thò tay vào túi áo.
- Em không cần tiền của ông cho - Nàng nói nhanh.
Chàng nhìn ngạc nhiên, hỏi:
- Thế cô cần gì?
- Muốn đi ăn tối với ông.
Chàng mỉm cười đáp:
- Xin lỗi. Tôi đã có một cuộc hẹn hò, mà lại trễ mất rồi.
- Vậy thì ông hãy đi đi. Kệ em, không sao cả. - Nàng đáp.
Chàng nhét mấy tờ giấy bạc trở lại túi:
- Tuỳ cô em. Au revoir (Tạm biệt).
Chàng quay lưng, lại tiến ra phía xe taxi. Noelle nhìn theo, tự nhủ không biết mình đã có hành động gì không phải. Nàng hiểu rằng nàng đã xử sự một cách ngu ngốc, song nàng cũng nhận thấy là nàng không thể làm gì khác hơn được. Ngay từ phút đầu khi nàng trông thấy anh ta, nàng đã có một phản ứng mà nàng chưa bao giờ có được, một tình cảm mạnh mẽ trào dâng như sóng cồn mà nàng đã vươn ra để chạm tới nó. Thậm chí đến cái tên anh ta nàng cũng chưa biết và cũng có thể sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa: Noelle liếc nhìn lại khách sạn, thấy gã nhân viên an ninh đang cố tình tiến lại phía nàng. Đúng là lỗi tại nàng rồi. Lần này thì nàng không thể, lảng tránh được nữa. Nàng cảm thấy có một bàn tay chạm đến vai nàng, nàng quay lại xem là ai thì người đàn ông lạ mặt kia đã khoác tay kéo nàng đi về phía chiếc xe taxi, nhanh nhẹn mở cửa và và trèo lên ngồi cạnh nàng. Chàng đưa cho người tài xế một địa chỉ. Chiếc xe phóng đi, bỏ lại gã thám tử trên vỉa hè, chòng chọc nhìn theo.
- Ông bảo có cuộc hẹn hò cơ mà? - Nàng hỏi.
- À một bữa tiệc thôi - Chàng nhún vại - Thêm hoặc bớt một cuộc cũng chẳng thành vấn đề. Anh là Larry Douglas. Còn em tên gì?
- Noelle Page.
- Quê ở đâu, Noelle?
Nàng quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen thông minh của chàng.
- Ở Antibes. Em là con gái của một hoàng thân.
Chàng cười rộ, phô hai hàm răng trắng đều đặn.
- Quận chúa ư? Hay thật đấy - Chàng nói.
- Anh là người Anh?
- Không người Mỹ.
Nàng ngó lại bộ quân phục.
- Nước Mỹ có tham chiến đâu?
- Anh đang phục vụ trong Không lực Hoàng gia Anh - Chàng giải thích - Họ mới thành lập một phi đoàn chiến đấu Mỹ. Gọi là Phi đoàn Phượng hoàng.
- Thế tại sao anh lại đi đánh nhau cho nước Anh?
- Bởi nước Anh chiến đấu cho chúng tôi - Chàng đáp - Chỉ có điều chúng ta chưa hiểu ra điều đó thôi.
Noelle lắc đầu:
- Em không tin. Hitler chỉ là một thằng hề Boche.
- Có thể. Song hắn là một thằng hề biết rõ tham vọng của người Đức, tức là họ muốn thống trị cả thế giới.
Noelle vừa nghe vừa tưởng tượng, trong lúc đó Larry bàn luận về chiến lược quân sự của Hitler, việc Đức đột ngột rút khỏi Hội Quốc Liên, ký liên minh phòng thủ với Nhật Bản và Italia. Nàng chăm chú, không phải vì nội dung của điều chàng đang trình bày mà vì nàng thích ngắm nét mặt lúc chàng đang nói. Đôi mắt đen của chàng ánh lên vẻ nhiệt tình đầy sức sống không gì cản nổi.
Noelle chưa từng gặp một ai như chàng. Chàng quả là một nhân vật hiếm hoi trong số những người rất ít ỏi. Chàng cởi mở thân tình, say sưa, sẵn sàng chia sẻ niềm vui sống và mong muốn mọi người xung quanh cũng say sưa với cuộc sống. Chàng như một khối nam châm hút tất cả, những ai đến gần chàng đều phải vào quỹ đạo của chàng.
Họ tới dự bữa tiệc chiêu đãi tổ chức tại một căn hộ nhỏ ở phố Con đường Xanh. Trong phòng đang đông người nói cười vui vẻ, đa số là những người trẻ tuổi. Larry giới thiệu Noelle với bà chủ nhà tóc hung đỏ, vẻ hừng hực dục tình, sau đó thì chàng biến vào giữa đám đông. Trong suốt buổi tối hôm đó Noelle chỉ thỉnh thoảng nhìn thoáng thấy chàng giữa đám các cô gái nhiệt tình bu xung quanh, mỗi lần như vậy nàng cố làm cho chàng chú ý tới mình. Tuy nhiên chàng vẫn không có vẻ gì là tự cao tự đại, Noelle nghĩ. Dường như chàng hoàn toàn không hề ý thức được việc chàng đang hấp dẫn mọi người như thế nào. Ai đó đã trao cho Noelle một ly nước và một người khác mang đến cho cô một đĩa thức ăn từ quầy để thức ăn, nhưng đột nhiên nàng không cảm thấy đói nữa. Nàng muốn có chàng người Mỹ bên cạnh, muốn rằng chàng thoát khỏi đám các cô gái đang vây quanh chàng. Có những người đàn ông đã tiến lại gần phía nàng và cố bắt chuyện, nhưng tâm trí của Noelle để tận đâu đâu. Ngay từ giây phút họ bước vào đây, chàng người Mỹ hoàn toàn không đếm xỉa gì đến nàng, chàng đã làm ra vẻ như nàng không hề tồn tại ở đây. Sao thế nhỉ? Noelle băn khoăn. Tại sao chàng lại phải băn khoăn đến mình một khi chàng còn những cô gái khác cần quan tâm đến trong buổi chiêu đãi này? Có hai chàng trai cố bắt chuyện với nàng, song nàng vẫn cứ lơ đãng đâu đâu. Căn phòng trở nên oi nồng không chịu được nữa. Nàng đưa mắt nhìn quanh để tìm cách tháo lui.
Có tiếng nói ở bên tai nàng: "Ta đi thôi" và chỉ mấy phút sau, nàng cùng anh chàng người Mỹ đã ra đến ngoài phố giữa không khí ban đêm mát mẻ. Thành phố tối tăm, lặng lẽ như tờ để đối phó với bọn phi công Đức đang rình rập trên trời. Những chiếc xe hơi chạy êm lẹ trong phố cứ như những con cá lặng lẽ giữa làn nước đen thẫm của biển cả. Họ không tìm thấy một chiếc taxi nào vì vậy họ cuốc bộ, tới ăn tối ở một quán nhỏ trên quảng trường Thắng Lợi, lúc này Noelle mới nhận thấy mình đã đói rã rời.
Nàng ngắm nghía kỹ người Mỹ ngồi đối diện với nàng trước bàn và tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy đến với nàng. Nàng có cảm giác như chàng đã chạm tới những sợi dây tình cảm sâu kín nhất trong tâm hồn nàng mà chính nàng cũng không biết là mình có. Nàng chưa có được phút giây nào hạnh phúc như thế này. Họ nói đủ mọi chuyện.
Nàng kể về gốc gác của nàng, còn chàng cho nàng hay chàng quê ở Nam Boston và là người gốc Irish. Mẹ chàng sinh ra tại tỉnh Kelly Ireland.
- Anh học tiếng Pháp ở đâu mà nói thạo vậy? - Noelle hỏi.
- Hồi còn nhỏ, anh thường đi nghỉ hè ở mũi Antibes. Ông già anh là một tài phiệt thị trường chứng khoán cho đến khi bọn đầu gấu quất ông.
- Bọn gấu?(4)
Thế là Larry phải giải thích cho nàng về những bí mật trong thị trường chứng khoán ở Mỹ. Noelle không hề quan tâm đến những chuyện của chàng song chàng vẫn cứ kể lể hoài.
- Hiện nay em ở đâu?
- Chẳng ở đâu cả - Nàng thuật lại chuyện gã lái taxi, bà Delys cùng lão già béo ú tưởng nhầm nàng là Quận chúa thật, đặt giá mua nàng bốn mươi quan. Đến đây Larry cười phá lên.
- Em có nhớ ngôi nhà đó ở đâu không?
- Có chứ.
- Vậy ta đi thôi, Công chúa.
Khi họ tới ngôi nhà trên đường phố Provece, vẫn chị hầu gái mặc đồng phục trước đây ra mở cửa. Chị ta sáng mắt lên khi trông thấy anh chàng người Mỹ trẻ trung, điển trai, nhưng sau đó lại sa sầm ngay khi trông thấy cô gái đi cùng chàng.
- Chúng tôi cần gặp bà Delys, - Larry nói - Chàng cùng với Noelle bước vào gian phòng đón tiếp. Phía đằng sau phòng khách đang có vài ba cô gái túc trực. Người hầu gái đi ra và chỉ vài phút sau bà Delys bước vào:
- Chào quý ông - Bà ta chào Larry, đoạn quay sang Noelle - A, tôi hy vọng cô đã đổi ý kiến rồi.
- Không phải như vậy - Larry nói rất thoải mái. Hiện bà còn giữ vài thứ tài sản của Công chúa đây.
Bà Delys nhìn chàng dò hỏi.
- Chiếc valy và cái ví của nàng.
Bà Delys lưỡng lự giây lát, sau đó bỏ ra khỏi phòng, vài phút sau chị đầy tớ quay lại mang theo chiếc valy và cái ví của Noelle.
- Merci - Larry nói rồi quay sang Noelle. - Ta đi thôi chứ, Công chúa?
Tối hôm đó Noelle chuyển đến ở với Larry trong một khách sạn nhỏ nhưng sạch sẽ ở khu phố Lafayette. Khỏi phải bàn luận dài dòng vì điều đó là tất yếu đối với cả hai người. Noelle nằm trong cánh tay của Larry suốt đêm đó, nàng ghì chặt lấy chàng và thấy sung sướиɠ hơn cả những giấc mơ mà nàng có thể có trước đây. Sáng hôm sau họ thức dậy, ân ái một chặp rồi ra ngoài phố xem xét thành phố Paris. Larry là một hướng dẫn viên rất tài, chàng đã khéo giới thiệu để cho Noelle được hưởng thú Paris như một món đồ chơi duyên dáng. Họ ăn trưa ở Tuileries, buổi chiều thì đến Ma Maison và đi dạo quanh hàng giờ ở quảng trường Vosges ở cuối nhà thờ Đức Bà là khu cổ nhất của Paris do Louis XIII xây dựng. Chàng đưa nàng đến những nơi mà không thấy bóng khách du lịch quấy đảo, quảng trường Maubert với phố chợ đầy màu sắc, tới khu bến tàu Mégisserie có những chuồng chim hoặc l*иg chim màu sắc rực rỡ. Chàng đưa Noelle qua chợ Marché de Buci, họ lắng nghe tiếng loạt soạt của những người buôn bán đang dọn những sọt cà chua tươi đỏ, những con sò nằm ở đám rong biển, những thỏi pho mát dán nhãn chỉnh chện. Họ đi tới Du Pont, trên Montparnasse. Họ ăn bữa tối trên con tầu Bateau Mouche và kết thúc bằng món cháo hành (soupe d oignon) vào lúc bốn giờ sáng ở Les Halles cùng với những người bán thịt và tài xế xe tải đi làm sớm. Trước khi họ kết thúc cuộc dạo chơi, Larry đã tập hợp được rất nhiều bạn bè, và Noelle nhận ra rằng sở dĩ chàng làm được như vậy là vì chàng có duyên pha trò. Điều đó chẳng khác gì một ân sủng mà Chúa ban cho. Nàng rất biết ơn Larry và càng thấy yêu chàng thêm. Đến lúc họ trở về khách sạn thì trời cũng đã rạng đông. Noelle mệt lử, còn Larry vẫn sung sức như một chiếc máy hoạt động không ngừng.
Noelle nằm trên giường nhìn chàng lúc này chàng đang đứng bên cửa sổ, ngắm mặt trời lên trên những mái nhà thành Paris.
- Anh yêu Paris lắm - Chàng nói - Nó chẳng khác gì một ngôi đền nguy nga mà con người đã từng cất dựng lên. Đúng là một thành phố của sắc đẹp, của thực phẩm và của tình yêu - Chàng quay lại nhìn nàng và nhoẻn miệng cười - Song không nhất thiết xếp theo thứ tự vừa nói đâu.
Noelle ngắm nhìn chàng cởϊ qυầи áo rồi vào giường nằm bên nàng. Nàng ghì lấy chàng và say sưa với thứ mùi trên người chàng, thứ mùi đàn ông riêng chàng có. Nàng nhớ lại ông bố nàng và việc ông phản bội nàng. Nàng đã sai lầm khi nhận định đàn ông thông qua ông ta và Auguste Lanchon. Bây giờ nàng biết rằng còn có những người đàn ông khác như Larry Douglas.
Chủ nhật là một ngày uể oải, không căng thẳng. Họ ăn sáng ở một tiệm cà phê nhỏ ngoài trời tại Montmartre, sau đó trở về phòng và hầu như suốt ngày hôm đó ở trên giường. Noelle tin rằng không có ai say đắm như chàng.
Nàng cũng cảm thấy mãn nguyện khi nằm nghe Larry nói chuyện và ngắm nhìn chàng đi đi lại lại không ngừng quanh phòng. Được ở bên cạnh chàng, Noelle thấy như vậy là đủ lắm rồi. Nàng nghĩ, sao sự đời lại sắp đặt kỳ lạ thế nhỉ. Nàng lớn lên được cha nàng gọi cho cái tên Công chúa, rồi bây giờ, mặc dù sự việc chỉ là đùa rỡn, Larry lại gọi nàng là Công chúa. Vậy khi nàng ở bên Larry, nàng là một nhân vật gì đó. Chàng đã khiến cho nàng lấy lại được niềm tin ở đàn ông. Chàng là thế giới của nàng, Noelle cho rằng nàng sẽ không cần gì nữa, nàng không thể tin được là nàng may mắn đến thế, rằng chàng cũng có một cảm giác tương tự như vậy đối với nàng.
- Bao giờ cuộc chiến này kết thúc, anh mới kết hôn - Chàng bảo - Nhưng dẹp cái dự kiến đó đi. Có bao nhiêu kế hoạch vạch ra rồi lại phải thay đổi, đúng không, Công chúa?
Nàng gật đầu, niềm hạnh phúc rưng rưng tràn đầy tưởng như sắp vỡ tung.
- Nếu như em không thích lễ cưới linh đình thì chúng ta hãy nhờ một đốc lý vùng quê nào đó làm đám cưới cho chúng ta.
Noelle tán thành.
- Vùng quê mà lại hay đấy.
Chàng gật đầu:
- Thế là xong nhé. Đêm nay anh phải trở về phi đoàn. Thứ sáu anh sẽ quay lại với em. Được không nào?
- Em… em không rõ có chịu đựng nổi bằng ấy thời gian xa cách anh không - Giọng Noelle run run.
Larry ôm choàng lấy nàng trong đôi cánh tay, hỏi:
- Có yêu anh không?
- Yêu hơn chính cả cuộc đời em nữa - Nàng đáp một cách mộc mạc.
Hai giờ sau đó Larry lên đường trở lại nước Anh. Chàng không cho nàng được đưa tiễn chàng ra tận phi trường.
- Anh không thích tạm biệt - Chàng bảo vậy, đoạn trao cho nàng một nắm giấy bạc - Em hãy đi mua một bộ váy cưới, Công chúa ạ. Tuần sau anh muốn được thấy em trong bộ váy đó - Rồi chàng ra đi.
Một tuần sau đó Noelle luôn luôn ở trong tình trạng lâng lâng, nàng đi thăm lại những nơi nàng cùng Larry đã từng sống qua và nàng bỏ ra nhiều giờ nghĩ đến cuộc sống chung của họ mai sau. Ngày giờ dường như kéo dài lê thê, nhưng không chịu chuyển động khiến cho Noelle nghĩ mình cũng đang phát cuồng.
Nàng đã đi hàng chục tiệm để tìm kiếm bộ váy cưới cho mình, cuối cùng nàng đã chọn được đúng bộ váy vừa ý nàng ở tiệm của Madeleine Vionet. Đó là một chiếc váy trắng tuyệt đẹp, cao cổ, ống tay áo dài với hàng sáu chiếc khuy trai và ba chiếc qυầи ɭóŧ bằng vải bông. Giá chiếc váy cao hơn Noelle dự kiến rất nhiều, song nàng vẫn không do dự gì.
Nàng đã tiêu toàn bộ số tiền Larry đưa cho nàng và gần hết cả số tiền nàng dành dụm. Nàng tập trung tất cả cho mình Larry mà thôi. Nàng nghĩ ra đủ mọi cách để làm cho chàng đẹp lòng. Nàng ôn lại trong trí nhớ toàn bộ những chuyện gì, kể cả giai thoại khả dĩ sẽ làm chàng thích thú, vui vẻ. Nàng như một cô học trò chuẩn bị cho kỳ thi.
Noelle đã chuẩn bị cho thứ sáu sắp đến trong trạng thái bồn chồn như vậy, và cuối cùng khi ngày đó tới, nàng đã dậy từ lúc tinh mơ, bỏ ra hai giờ để tắm rửa, mặc quần áo, thay đi thay lại nhiều lần cố đoán xem bộ quần áo nào sẽ làm Larry hài lòng nhất. Nàng mặc chiếc váy cưới vào rồi lại cởi vội ra ngay sợ rằng đó sẽ là điềm không may.
Nàng đang trong một tâm trạng đầy phấn kích.
Lúc mười giờ Noelle đứng trước tấm gương trong phòng ngủ, nàng nhận thấy mình chưa bao giờ lại xinh đẹp như lúc này. Không có gì là ích kỷ trong việc đánh giá này bởi vì nàng chỉ muốn làm cho Larry hài lòng, và nàng vui khi thấy mình mang lại cho chàng món quà như vậy.
Tới tận trưa, chàng vẫn chưa xuất hiện, Noelle lấy làm tiếc là chàng đã quên không dặn nàng giờ nào thì chàng đến. Cứ mười phút một lần nàng lại gọi điện thoại xuống phòng giao dịch để hỏi thăm tin tức, và nàng cứ nhấc điện thoại lên luôn để thử lại xem điện thoại có hoạt động không. Đến sáu giờ chiều vẫn bặt tin chàng. Đến nửa đêm cũng không thấy chàng gọi đến, Noelle ngồi thù lù trên chiếc ghế tựa, mắt nhìn chòng chọc vào máy điện thoại và chỉ mong nó kêu chuông. Nàng ngủ thϊếp đi, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, hôm đó là thứ Bảy. Nàng vẫn ngồi yên trên ghế, người cứng đờ và lạnh. Chiếc váy nàng đã chọn lựa kỹ càng giờ đây nhăn nhúm cả và một chiếc bít tất đã tụt xuống.
Noelle thay quần áo và suốt ngày hôm đó ở lại trong phòng, ngồi im lặng trước cửa sổ mở rộng, nàng đinh ninh rằng nếu nàng cứ ngồi đó, Larry sẽ xuất hiện, còn nếu nàng dời đi chỗ khác, thì một chuyện gì đó khủng khϊếp sẽ xảy đến với nàng. Buổi sáng chủ nhật trôi qua cho đến lúc trưa, nàng bắt đầu nghĩ đến khả năng xảy ra tai nạn gì đó Máy bay của Larry đã bị đâm, chàng đang nằm trên một cánh đồng hoặc trong một bệnh viện, bị thương hoặc đã chết rồi. Tâm trí Noelle đầy những cảnh tượng hãi hùng, nàng thức trắng cả đêm thứ Bảy, vật vã đau khổ, nàng sợ rằng nếu rời căn phòng, nàng sẽ không biết làm cách nào đến được chỗ Larry.
Đến trưa Chủ nhật, nàng vẫn không nhận được tin gì của chàng. Noelle không chịu đựng nổi. Nàng phải gọi điện thoại cho chàng. Nhưng bằng cách nào? Chiến tranh đang diễn ra cho nên việc gọi điện thoại đi nước ngoài rất khó khăn, hơn nữa nàng có biết chắc Larry ở đâu đâu? nàng chỉ biết một chi tiết là chàng bay trong một phi đội Mỹ bên cạnh Không lực Hoàng gia Anh. Nàng nhấc ống nói và gọi người phụ trách tổng đài điện thoại.
- Không thể được - người phụ trách điện thoại dứt khoát đáp.
Noelle giải thích tình cảnh của nàng. Không biết vì cách diễn đạt hay vì giọng nói hoảng hốt tuyệt vọng của nàng mà sau đó hai giờ nàng được đàm thoại với Bộ Quốc Phòng ở London. Họ không cung cấp được tin tức gì cho nàng, song đã chuyển tiếp cho Bộ Không quân ở Whitchall, rồi lại chuyển cho Bộ phận Tác chiến, nhưng nàng chưa kịp hỏi được tin tức gì thì đường giây bị cắt đứt.
Phải mất thêm bốn tiếng đồng hồ nữa Noelle mới liên lạc lại được. Đến lúc nàng gần như phát điên lên rồi. Cục tác chiến không quân cũng không cung cấp được thông tin gì cho nàng mà chỉ gợi ý nàng thử hỏi lại Bộ quốc phòng xem sao.
- Tôi đã nói chuyện với họ rồi - Noelle gào vào ống nói.
Nàng bắt đầu nức nở khóc, giọng người đàn ông Anh ở đầu dây kia nói lúng túng.
- Xin cô hãy bình tĩnh. Cô cứ giữ máy một lát nữa.
Noelle cầm máy trong tay, nàng cảm thấy tuyệt vọng vì cho rằng Larry đã chết mà nàng không được biết chàng đã chết ở đâu và như thế nào. Nàng đã định gác máy thì có tiếng vui vẻ vang lên bên tai nàng:
- Tin tức cô cần biết là về Phi đoàn Phượng Hoàng. Họ là các phi công Mỹ đóng căn cứ tại Yorhire. Việc này hơi bất thường song tôi sẽ liên lạc cho cô với sân bay của họ tại Church Beton. Bạn bè của họ sẽ có khả năng giúp cô đấy - Sau đó đường giây câm lặng.
Mãi tới mười một giờ đêm hôm đó Noelle mới nhận lại được một cú điện thoại. Giọng nói đứt quãng từ đầu dây đằng kia: "Căn cứ không quân Church Benton đây", song đường giây tồi quá Noelle không nghe rõ anh ta nói gì.
Tưởng chừng như anh ta đang từ dưới đáy biển sâu nói vọng lên. Và rõ ràng anh ta cũng không nghe rõ nàng nói gì "Xin nói to lên". Tới lúc này, Noelle không còn giữ bình tĩnh được nữa để kiềm chế giọng nói của nàng.
- Tôi muốn gọi cho… Thậm chí nàng cũng không biết rõ cấp bậc của chàng là gì. Trung uý? đại uý? Hay thiếu tá? - Tôi muốn gọi cho anh Larry Douglas. Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy đây.
- Tôi không nghe rõ. Cô nói to hơn xem nào.
Noelle càng hoảng sợ, nàng gào to hơn vì tin rằng người đàn ông ở đầu dây kia đang cố tình giấu cô việc Larry đã chết. Trong một khoảnh khắc may mắn lạ kỳ, đường dây được thông suốt, cô nghe rõ giọng nói bên kia như hắn đang ngồi ở phòng bên cạnh nói vọng sang:
- Trung uý Larry Douglas à?
- Phải - Nàng cố ghìm xúc động.
- Cô đợi một lát nhé.
Noelle đợi, thời gian dường như kéo dài vô tận, sau đó giọng nói lại vang lên trong máy.
- Trung uý Douglas đang đi nghỉ cuối tuần. Nếu có chuyện gì khẩn cấp thì có thể tìm gặp anh ấy chỗ vũ hội tại khách sạn Sovoy ở London, trong tiệc chiêu đãi các tướng Davis tối nay.
Sau đó đường dây câm bặt.
Sáng hôm sau, khi chị hầu phòng bước vào để làm vệ sinh phòng, chị ta phát hiện ra Noelle nằm trên sàn nhà, gần như bất tỉnh. Người hầu gái nhìn chằm chằm một lát, cố tập trung vào công việc của chị ta rồi rút lui.
Tại sao những chuyện như vậy lại thường xẩy ra ở phòng chị ta phụ trách? Chị tiến lại gần và sờ tay lên trán Noelle. Nóng bừng bừng. Chị hầu lầm bầm, lật đật đi xuống phòng sảnh và gọi người khuân vác đi tìm ông quản lý tới. Một giờ sau chiếc xe tải thương đỗ bên ngoài khách sạn và có hai bác sĩ nội trú trẻ tuổi mang cáng được người ta hướng dẫn lên phòng của Noelle. Lúc này Noelle đã bất tỉnh. Anh chàng bác sĩ nội trú trực nhật lật mí mắt của nàng lên, đặt ống nghe lên ngực nàng và lắng nghe tiếng rạn lúc nàng thở.
- Viêm phổi - Anh ta bảo người bạn - Ta chở cô ấy đi khỏi đây thôi.
Họ nhấc Noelle lên cáng. Năm phút sau, chiếc xe tải thương đã lao nhanh đến bệnh viện. Nàng được đưa nhanh vào lều oxy và phải bốn ngày sau nàng mới hoàn toàn tỉnh hẳn. Từ những ấn tượng xanh lục âm u của sự lãng quên sâu thẳm, nàng miễn cưỡng tỉnh lại, lơ mơ nhận ra rằng có một sự cố kinh khủng đã xẩy ra mà nàng cố lãng quên nó đi.
Sự kiện kinh khủng đó nổi dần dần lên trên bề mặt ý thức, nàng cố xua đuổi nó đi, đột nhiên nó hiện lên rõ ràng và trọn vẹn. Đó là Larry Douglas, Noelle bật khóc nức nở cho đến lúc nàng thϊếp đi trong giấc ngủ lơ mơ. Nàng cảm thấy một bàn tay nắm nhẹ lấy tay nàng, và nàng biết là Larry đã trở lại với nàng, mọi chuyện đâu vào đấy. Noelle mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào một người lạ mặt vận trang phục trắng đang lấy mạch của nàng.
- Chúc mừng cô đã hồi tỉnh lại - Anh ta vui vẻ nói.
- Tôi đang ở đâu thế này? - Noelle hỏi.
- Bệnh viện thành phố Hotel - Dieu.
- Hiện nay tôi ra sao?
- Đang bình phục. Cô đã bị viêm phổi kép. Tôi là Israel Katz - Anh ta còn trẻ, bộ mặt thông minh rắn rỏi với đôi mắt sâu hoắm.
- Ông là bác sĩ của tôi?
- Tôi là bác sĩ nội trú - Anh ta nói - Tôi đã đưa cô về đây. Anh mỉm cười - Tôi mừng cô đã tỉnh lại. Chúng tôi không tin sẽ được như thế này.
- Tôi nằm đây đã bao lâu rồi?
- Bốn ngày.
- Ông giúp tôi một việc được không? - Nàng hỏi một cách yếu ớt.
- Tôi sẽ cố gắng với khả năng của tôi.
- Hãy gọi điện đến khách sạn Lafayette. Hỏi họ xem…
- Cô lưỡng lự - Hỏi họ xem có ai nhắn tin gì cho tôi không?
- Hiện tôi đang rất bận…
Noelle bóp chặt tay anh ta:
- Tôi xin anh đấy. Việc này rất quan trọng. Người chồng chưa cưới của tôi sẽ cố tìm cách bắt liên lạc với tôi.
Anh ta cười:
- Tôi không trách anh ấy đâu. Thôi được. Tôi sẽ quan tâm đến việc này - Anh hứa hẹn - Bây giờ cô ráng ngủ đi một chút.
- Bao giờ anh cho tôi hay tin, tôi mới ngủ được - Nàng nói.
Anh đi khỏi, Noelle vẫn nằm thao thức chờ đợi. Tất nhiên Larry đang cố tìm cách bắt liên lạc với nàng. Có thể là đã có sự hiểu lầm tai hại. Chàng sẽ giải thích tất cả cho nàng và mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Hai tiếng sau mới thấy Israel Katz quay lại. Anh ta tiến lại gần giường nàng và đặt chiếc valy xuống bên cạnh giường:
- Tôi mang quần áo đến cho cô. Tôi đã tới khách sạn đó rồi - Anh nói.
Nàng ngước nhìn lên, vẻ mặt căng thăng.
- Đáng tiếc - Anh nói, lúng túng - Không có tin nhắn nào cả.
Noelle nhìn anh hồi lâu, sau đó xoay mặt vào tường mặt ráo hoảnh.
Hai ngày sau Noelle được xuất viện. Israel Katz đến để tạm biệt nàng.
- Cô có chỗ nào để về không? - Anh hỏi - Hoặc có việc gì làm không?
Nàng lắc đầu.
- Cô làm nghề gì?
- Tôi làm người mẫu.
- Vậy tôi có thể giúp cô.
Nàng nhớ lại gã lái xe taxi và mụ Delys, nàng đáp:
- Tôi không cần giúp gì cả.
Israel Katz viết lên mẩu giấy một cái tên:
- Nếu cô thay đổi ý kiến thì hãy tới đây. Nơi này là một nhà trưng bày mode cỡ nhỏ. Bà cô tôi là chủ tiệm. Tôi sẽ nói chuyện với bà ấy về cô. Cô có tiền không?
Nàng không đáp.
- Đây - Anh rút mấy đồng tiền trong túi ra đưa cho cô - Đáng tiếc tôi không còn nhiều hơn. Bọn bác sĩ nội trú chúng tôi lương không được cao.
- Cảm ơn anh - Noelle đáp.
Nàng đang ngồi ở một tiệm cà phê nhỏ ngoài phố nhấm nháp một ly cà phê và suy nghĩ tìm cách làm lại cuộc đời. Nàng cho rằng nàng cần phải sống bởi vì bây giờ nàng có lý do để sống. Nàng chất chứa một lòng căm thù sâu sắc cháy bỏng, nó choán hết không còn chỗ cho bất kỳ thứ tình cảm gì khác. Nàng là một con Phượng hoàng phục thù từ giữa đống tình cảm nguội lạnh trỗi dậy, những tình cảm đó đã bị Larry Douglas vùi dập trong lòng nàng. Nàng không biết đến bao giờ và bằng cách nào nàng sẽ trả được hận, song nàng đinh ninh sẽ đến một ngày nào đó nàng nhất định thực hiện được. Bây giờ nàng cần một công việc và một chỗ trú chân.
Noelle mở ví, lấy ra mẩu giấy mà người bác sĩ trẻ đã trao cho nàng. Nàng nghiền ngẫm một hồi rồi quyết định.
Chiều hôm đó nàng đã đến gặp bà cô của Isreal Katz và được tiếp nhận làm người mẫu cho một tiệm may nhỏ, loại xoàng ở phố Boursault. Bà cô của Katz là một phụ nữ trung niên, tóc xám, mặt mũi xấu xí, nhưng tấm lòng thì thật tuyệt vời. Bà cư xử với các cô gái như một người mẹ và các cô cũng rất quý mến bà. Tên bà là Madame Rose.
Bà tạm ứng lương cho Noelle và tìm giúp cho cô một căn phòng nhỏ gần tiệm may của bà. Việc đầu tiên khi Noelle dỡ hành lý ra là nàng treo bộ váy cưới lên. Nàng để nó ở trước tủ gương và như vậy nó là vật đầu tiên nàng trông thấy lúc sáng dậy và cũng là vật cuối cùng nàng nhìn thấy khi nàng cởϊ qυầи áo đi ngủ vào ban đêm.
Noelle nhận thấy nàng đã có thai trước khi những biểu hiện thấy được ở bên ngoài, trước khi tiến hành các xét nghiệm và trước cả khi nàng ngừng kinh nguyệt. Nàng có thể cảm thấy một cuộc đời mới đã hình thành trong bụng nàng và vào lúc đêm tối khi nàng nằm trên giường, nhìn trân trân lên trần nhà và nghĩ về nó, đôi mắt nàng rực lên một niềm khoái lạc đến man dại.
Vào ngày nghỉ đầu tiên, Noelle đã gọi điện thoại cho Israel Katz và hẹn anh đến ăn trưa.
- Em đã có bầu - Nàng bảo với anh ta.
- Sao cô biết? Cô đã thử chưa?
- Em không cần phải thử.
Anh lắc đầu.
- Noelle ạ, có rất nhiều phụ nữ tưởng rằng họ sắp mang bầu nhưng không phải. Cô đã vắng kinh mấy kỳ rồi?
Nàng không trả lời vào câu hỏi, vội vàng nói:
- Em cần anh giúp đỡ.
Anh nhìn thẳng vào nàng:
- Phá thai? Em đã trao đổi với cha nó chưa?
- Anh ta không có ở đây?
- Cô biết phá thai là bất hợp pháp chứ? Tôi có thể gặp rắc rối to.
Noelle nhìn anh hồi lâu:
- Anh lấy bao nhiêu tiền?
Mặt anh đanh lại, giận dữ:
- Cô tưởng mọi cái đều được trả bằng tiền sao, Noelle?
- Tất nhiên - Nàng đáp gọn lỏn - Cái gì cũng có thể đem ra mua và bán được.
- Kể cả cô ư?
- Vâng, nhưng giá của em rất cao. Anh giúp em chứ?
Phút giây ngập ngừng kéo dài rất lâu.
- Thôi được. Trước hết tôi phải làm xét nghiệm đã.
- Đồng ý thôi.
Tuần sau đó Israel Katz đã bố trí cho Noelle đến phòng xét nghiệm của bệnh viện. Hai ngày sau, khi các kết quả xét nghiệm được trả lại, anh đã gọi điện cho cô lúc cô đang làm việc.
- Cô nói đúng. Cô đang có thai.
- Em biết mà.
- Tôi đã bố trí cho cô nạo thai tại bệnh viện. Tôi đã trình bày với họ rằng chồng cô chết vì tai nạn nên cô không thể có mang đứa trẻ này. Thứ bảy tuần tới chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật.
- Không được - Nàng bảo.
- Thứ bẩy là ngày xui đối với cô sao?
- Em chưa chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc nạo thai này, Israel ạ. Em chỉ muốn biết em có thể nhờ đến sự giúp đỡ của anh được không?
Bà Rose nhận thấy sự thay đổi ở Noelle, đó không phải là sự thay đổi về thể chất, mà là một sự thay đổi sâu sắc hơn nhiều, dường như cô có một niềm phấn chấn nội tâm gì đó. Noelle đi đi lại lại với nụ cười thường xuyên trên môi, có vẻ như muốn giấu giếm một điều gì rất thú vị.
- Cô đã tìm được một anh nhân tình rồi phải không? - Bà Rose hỏi - Đôi mắt cô thể hiện ra điều đó.
- Vâng thưa bà.
- Hẳn tốt cho cô đấy. Cố mà giữ lấy hắn.
- Vâng ạ. Chừng nào cháu còn giữ được.
Ba tuần sau Israel Katz gọi điện thoại cho nàng:
- Lâu nay tôi không được tin gì về cô. Cô quên chuyện kia rồi sao?
- Không - Noelle đáp - Lúc này em cũng nghĩ đến nó.
- Cô cảm thấy trong người thế nào?
- Rất khoẻ.
- Tôi vẫn có ý đợi ngày. Có lẽ chúng ta phải tiến hành ngay thôi.
- Em vẫn chưa sẵn sàng - Noelle đáp.
Ba tuần sau Israel Katz lại gọi điện đến một lần nữa.
- Mời cô đi ăn tối với tôi, được không? - Anh hỏi.
- Đồng ý.
Họ hẹn gặp nhau tại một quán ăn rẻ tiền trên phố Chat Qui Peche. Noelle định gợi ý một tiệm ăn khá hơn nhưng nàng nhớ ra rằng Israel có nói là bác sĩ nội trú lương không nhiều.
Khi nàng tới thì anh đang đợi. Họ nói toàn những chuyện bâng quơ trong suốt bữa ăn, cho đến khi uống cà phê, Israel mới nhắc đến những điều anh đang suy nghĩ trong óc.
- Cô có còn ý định phá thai không? - Anh hỏi.
- Tất nhiên là còn - Noelle ngước nhìn anh, ngạc nhiên.
- Vậy thì phải tiến hành ngay đi thôi. Cô đã có thai hai tháng rồi.
Nàng lắc đầu:
- Không, chưa đến lúc, Israel ạ.
- Cô mang thai lần đầu?
- Phải.
- Vậy tôi phải khuyên cô một điều, Noelle ạ. Việc phá thai trong ba tháng đầu là việc dễ dàng. Cái bào thai chưa hình thành đầy đủ và cô chỉ cần một phẫu thuật đơn giản, nhưng nếu sau ba tháng… anh ngập ngừng - lúc đó lại thuộc loại phẫu thuật khác và tình hình trở nên nguy hiểm. Tôi muốn cô được phẫu thuật ngay bây giờ.
Noelle vươn người ra phía trước:
- Đứa nhỏ bây giờ ra sao rồi?
- Bây giờ? - Anh nhún vai - Mới chỉ là những tế bào. Tất nhiên là có toàn bộ những phần cơ bản để hình thành nên một con người trọn vẹn.
- Thế sau ba tháng?
- Bào thai đã phát triển thành hình người.
- Nó đã có cảm giác gì chưa?
- Nó đã biết phản ứng với những chấn động và tiếng ồn lớn.
Nàng ngồi ngây người, trân trân nhìn anh:
- Nó đã biết đau đớn chưa?
- Có lẽ biết rồi - Đột nhiên anh cảm thấy ớn lạnh khác thường - Song làm cho nó đau cũng tương đối khó đấy.
Noelle cúi nhìn xuống, chăm chăm nhìn lên mặt bàn, im lặng suy nghĩ.
Israel Katz ngắm nhìn nàng một lát, sau đó rụt rè nói.
- Noelle, nếu em muốn giữ đứa bé và ngại rằng đứa trẻ không có cha… thì anh sẵn sàng cưới em làm vợ và đứa trẻ sẽ mang họ của anh.
Nàng ngạc nhiên, ngẩng lên:
- Em đã nói với anh rồi. Em không muốn có đứa trẻ này. Em muốn phá thai.
- Nếu vậy thì, lạy chúa, em hãy làm ngay đi! - Israel kêu lên. Anh vội hạ giọng vì nhận thấy những người khách bên cạnh đang nhìn sang chỗ anh - Nếu em còn nấn ná đợi thêm nữa thì ở nước Pháp này sẽ không có một bác sĩ nào dám làm việc đó đâu. Em hiểu không? Em để lâu quá em có thể chết đấy.
- Em hiểu - Noelle nhỏ nhẹ đáp - Nếu em muốn giữ đứa trẻ thì anh bảo em nên ăn uống ra sao?
Anh giơ tay vuốt tóc, lúng túng:
- Nhiều sữa, trái cây và thịt nạc.
Đêm hôm đó trên đường về nhà, Noelle dừng lại một tiệm thực phẩm ở góc phố gần nhà nàng để mua hai lít sữa và một hộp đầy trái cây tươi.
Mười ngày sau Noelle lên văn phòng của bà Rose, báo cho bà biết là nàng đang mang bầu và xin nghỉ phép.
- Bao lâu? - Bà Rose vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn thân hình Noelle.
- Độ sáu, bảy tuần.
Bà Rose thở dài:
- Cô có tin rằng việc cô sắp làm là cách giải quyết tốt nhất không?
- Cháu tin như vậy - Noelle đáp.
- Cô có cần tôi giúp gì không?
- Không ạ.
- Thôi được. Trở lại đây với tôi càng sớm càng tốt. Tôi sẽ bảo thủ quỹ ứng trước lương cho cô.
- Cám ơn bà.
Trong vòng bốn tuần tiếp sau Noelle không lúc nào rời khỏi phòng, trừ khi đi mua thực phẩm. Nàng cảm thấy không đói và nàng ăn rất ít, nhưng nàng uống rất nhiều sữa cho đứa nhỏ và ăn nhiều trái cây cho cơ thể nàng.
Nàng không đơn độc trong căn phòng náy bởi vì nàng còn đứa nhỏ bên mình và nàng thường xuyên trò chuyện với nó. Nàng cảm giác rằng nó là con trai cũng như nàng ý thức được việc nàng có thai. Nàng đặt tên nó là Larry.
"Tao muốn mày lớn lên to lớn, khoẻ mạnh. - Nàng nói vậy khi nàng uống sữa - Tao muốn rằng mày mạnh khoẻ, thật mạnh khoẻ, rắn rỏi lúc mày chết". Noelle nằm trên giường, hằng ngày, bầy cách trả thù Larry và thằng con trai của chàng. Con người nằm trong bụng nàng không phải là phần máu thịt của nàng. Nó là của y và nàng dụng tâm sẽ gϊếŧ nó. Đó là phần duy nhất mà y còn để lại trong nàng, nàng sẽ tiêu diệt nó cũng như y đã cố tìm cách tiêu diệt nàng.
Israel Katz hiểu về nàng quá ư ít ỏi. Nàng có quan tâm gì đến cái thai nhi đã thành hình hài hay không. Nàng muốn đứa con của Larry phải có cảm giác về những gì sắp xảy đến với nó, phải chịu đau đớn như nàng đã từng chịu. Bộ váy cưới vẫn treo gần giường nàng, luôn luôn ở chỗ dễ thấy nhất, vì nó là chiếc bùa của tội ác, là vật chứng để nhắc nhở sự phản bội của con người đó. Trước hết là con trai của Larry, sau đó đến lượt Larry.
Điện thoại kêu liên hồi, song Noelle vẫn nằm im trên giường mơ màng mặc cho điện thoại ngừng kêu thì thôi.
Nàng tin rằng Israel Katz đang tìm cách gọi cho nàng.
Một buổi tối có tiếng đập cửa ầm ầm. Noelle đang nằm trên giường, làm ngơ không đáp, nhưng cuối cùng tiếng đập cửa vẫn không ngừng, nàng phải miễn cưỡng lê gót ra mở cửa.
Israel đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy lo âu.
- Lạy chúa tôi, mấy ngày liền tôi đã gọi điện thoại cho cô đấy Noelle ạ.
Anh nhìn xuống chiếc bụng nàng căng tròn.
- Tôi tưởng cô đã làm việc này ở đâu rồi?
Nàng lắc đầu:
- Không. Anh sẽ làm việc này.
Israel nhìn nàng.
- Cô không hiểu những điều tôi đã nói với cô sao? Muộn quá rồi? Không ai dám làm việc này nữa đâu.
Anh nhìn thấy những chai sữa không và đám trái cây tươi trên bàn, sau đó quay lại nàng:
- Cô muốn giữ đứa bé? Thế tại sao cô không thừa nhận điều này?
- Israel, theo anh thì bây giờ nó ra sao?
- Ai nào?
- Đứa trẻ ấy. Nó đã có mắt, có tai chưa? Nó có ngón tay, ngón chân chưa? Nó đã biết đau đớn chưa?
- Vì Chúa, tôi xin cô đấy, Noelle. Cô nói cứ như thể… như thể…
- Sao?
- Không sao cả - Anh lắc đầu, tuyệt vọng - Tôi không hiểu nổi cô.
- Không. Anh không hiểu được đâu - Nàng nhếch mép cười.
Anh đứng ngây ra một lúc, rồi quyết định:
- Thôi được, tôi cũng đành liều giúp cô, nếu quả thực là cô vẫn quyết phá thai, thì chúng ta sẽ phải bàn bạc kỹ. Tôi có một người bạn bác sĩ vẫn mang ơn tôi. Anh ta có thể…
- Không.
Anh đăm đăm nhìn nàng.
- Larry chưa sẵn sàng đâu - Nàng bảo.
Ba tuần sau đó, vào lúc bốn giờ sáng Israel Katz choàng tỉnh vì tiếng đập cửa thình thình của một gã gác cổng vẻ cau có:
- Có điện thoại gọi, ông Cú Vọ ơi! - Anh ta ré lên - Ông nhớ nhắn cho người ta gọi đến là còn đang giữa đêm khuya, phải để cho những người đáng kính được ngon giấc nhé.
Israel lật bật ra khỏi giường, vừa ngái ngủ vừa lần mò ra cuối phòng tới chỗ để điện thoại. Anh phân vân không biết có việc gì xảy ra. Anh nhấc ống nghe lên.
- Anh Israel?
Anh không nhận ra tiếng ai ở đầu dây đằng kia.
- Có chuyện gì vậy?
- Bây giờ… - Giọng nói thì thào, hết sinh lực và khó nhận.
- Ai đấy?
- Bây giờ, Israel, anh tới ngay đi…
Giọng nói rất lạ lùng, như từ thế giới nào vọng tới khiến cho anh ớn tận xương sống.
- Noelle đấy à?
- Bây giờ…
- Vì chúa… Anh bật ra… - Tôi không thể làm được. Muộn quá rồi. Cô sẽ chết thôi mà tôi phải chịu trách nhiệm. Cô vào bệnh viện đi…
Có tiếng "cách" vang bên tai anh, anh vẫn đứng sững sờ tay cầm ống nói. Sau khi đặt mạnh ống nói xuống, anh quay trở về phòng, đầu óc rối mù. Anh nhận thấy anh không thể giải quyết được gì lúc này, bất kỳ ai khác cũng thế thôi. Cô ta đã có bầu năm tháng rưỡi rồi. Anh đã nhắc đi nhắc lại cho cô biết chuyện này mà cô ta vẫn không chịu nghe. Vậy thì trách nhiệm là ở phía cô ta. Anh không muốn dính vào.
Anh vận quần áo hết sức mau lẹ, một nỗi sợ hãi khiến anh giật thót người.
Khi Israel Katz bước vào phòng nàng, Noelle đang nằm trên sàn nhà, giữa một vũng máu, nàng đang bị băng huyết. Mặt nàng trắng bệch, nhưng không lộ ra vẻ gì là đau đớn, mặc dù việc đó chắc chắn đang hành hạ nàng.
Nàng đang vận một chiếc váy, có lẽ là chiếc váy cưới, Israel quỳ xuống bên nàng.
- Chuyện thế nào? - Anh hỏi - Có gì xảy ra - Anh ngừng lại khi mắt anh vừa nhìn thấy một chiếc mắc áo bằng dây thép xoắn đẫm máu ở gần dưới chân nàng.
- Trời đất ơi? - Anh bỗng nổi giận bừng bừng và đồng thời lại có một cảm giác tuyệt vọng đến kinh khủng. Máu vẫn tuôn xối xả, không một giây lát nào ngừng.
- Tôi gọi xe cấp cứu đây - Anh đứng dậy.
Noelle rướn người dậy, nắm lấy tay anh bằng cả một sức mạnh thật lạ lùng, kéo anh ngồi sụp xuống với nàng.
- Con của Larry chết rồi - Nàng vừa nói, vừa nở nụ cười tươi trên môi.
Một tốp sáu bác sĩ đã làm việc năm giờ liền cố gắng cứu tính mạng của Noelle. Họ chuẩn đoán là nàng bị rách tử ©υиɠ, nhiễm trùng máu và bị choáng. Tất cả các bác sĩ đều nhất trí rằng khả năng qua khỏi của nàng là rất ít ỏi.
- Thế nhưng đến sáu giờ chiều hôm đó Noelle đã qua cơn nguy hiểm, hai ngày sau nàng đã ngồi dậy trên giường và nói chuyện được rồi. Israel tới thăm nàng.
- Tất cả các bác sĩ đều cho rằng cô sống được là chuyện thần kỳ đấy, Noelle ạ.
Nàng lắc đầu. Chưa đến lúc nàng phải chết. Nàng mới trả thù lần thứ nhất đối với Larry, hơn nữa đây chỉ mới là bước khởi đầu. Sẽ còn nhiều lần khác. Còn nhiều lần nữa.
Song trước hết nàng phải tìm ra hắn đã. Cần phải có thời gian. Nhưng nhất định nàng sẽ làm được.
Chú thích:
(1) Phòng đặc biệt
(2) Nguyên văn: Cái xe nôi của thủy thủ say rượu
(3) Chơi chữ. Ở đây Larry nói đến "bears" với nghĩa bọn đầu cơ, còn Noelle lại hiểu theo nghĩa "gấu" thông thường