Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Chương 9

Chương 9
Trước kia cha ta nói với ta, Kinh Thành rất xa. Cuối cùng ta cho là, có xa nữa thì có thể xa bao nhiêu chứ? Xe ngựa chạy nhanh ba ngày là có thể đến chứ gì? Thế nhưng hóa ra ta đã nhầm rồi. Thì ra là Kinh Thành thật sự rất xa, chúng ta ngồi vào xe ngựa chạy gần mười ngày đường, đừng nói kinh thành, ngay cả một khách sạn cũng không có.

Đến ngày thứ mười, ta rốt cuộc không nhịn được nữa rồi.

"Ta muốn tắm, ta muốn tắm, ta muốn tắm!" Ta cảm thấy mùi vị trên người ta có thể vượt qua Tiểu Hoa rồi, toàn mùi phân gà, ta phải nín thở mới không bị mùi trên người chính mình ghê tởm đến chết.

Đến khi Kim Nguyên Bảo bị ta mè nheo không chịu được, liền cau mày nói, "Nơi hoang dã này, lấy đâu ra chỗ cho ngươi tắm rửa?"

"Ta mặc kệ, ta muốn tắm, ta muốn tắm, ta muốn tắm. . . . . ."

Cậu ta nói: "Cũng không phải là ta không để cho ngươi tắm, vấn đề là ở đâu có chỗ cho ngươi tắm đây?"

Ta nghĩ nghĩ: "Gần đây chắc hẳn là phải có sông chứ, ta có thể đi đến đó tắm."

"Không được!" Kim Nguyên Bảo cắt đứt ta, "Một mình ngươi nữ hài tử, sao có thể tắm ngoài sông? Còn ra thể thống gì!"

"Liên quan gì?" Kim Nguyên Bảo người này thật đúng là cổ hủ, giọng điệu như tiên sinh ở học đường, "Ngươi có thể tắm ở sông, vì sao ta không thể đi?"

Kim Nguyên Bảo xanh mặt, "Ta xuống sông tắm lúc nào?"

"Đừng có gạt ta, mùa hè ngươi thường xuyên đi cùng bọn Nhị Hổ ra sông tắm đấy!"

Ta nói xong, mặt Kim Nguyên Bảo lập tức chuyển từ xanh sang đỏ, "Ngươi. . . . . . Ngươi nhìn lén ta tắm?"

"Ai thèm nhìn lén ngươi chứ? Khi đó ta không cẩn thận nhìn thấy, không cẩn thận mà thôi."

Còn nói không có tắm sông bao giờ, gạt người! Kim Nguyên Bảo bị ta vạch trần lời nói dối, rốt cuộc không còn gì để nói, cúi đầu, sắc mặt đặc biệt khó coi.

Cậu ta không nói lời nào, ta liền tiếp tục nói thầm, "Ta muốn tắm, ta muốn tắm, ta muốn tắm. . . . . ."

"Ngươi đừng náo loạn!" Kim Nguyên Bảo chợt quát một tiếng, ta bị tiếng quát bất thình lình của cậu ta hù sợ, lập tức im re. Chẳng qua trong lòng ta rất là uất ức, Kim Nguyên Bảo này thật là quá hư, cậu ta có thể tắm mà không cho ta tắm, không cho ta tắm còn hung dữ với ta, nhìn hai mắt, trừng to như thế làm gì, thật khó coi!

Trong lòng ta uất ức, ta liền khóc. "Kim Nguyên Bảo, ngươi là đồ trứng thối! Ngươi hung ta! Ta muốn nói cho Kim bá mẫu biết ngươi khi dễ ta, ta còn muốn nói cho mẹ ta biết, cha ta, cữu cữu ta. . . . . ."

Thật ra thì căn bản ta không có chảy một giọt nước mắt nào, chính là hù dọa Kim Nguyên Bảo thôi, quả nhiên cậu ta vừa thấy ta khóc, lập tức liền hoảng hồn, hai tay cũng không biết phải để ở đâu.

"Ngươi đừng khóc, ta sai rồi không được sao?"

"Thật sao! Thật sao!" Ta tiếp tục dụi mắt.

Cậu ta nóng nảy, "Ngươi không khóc, ta cái gì cũng đồng ý với ngươi!"

"Ta muốn tắm, ta muốn tắm. . . . . ."

"Chuyện này. . . . . ."

Đang lúc ta và Kim Nguyên Bảo huyên náo túi bụi, Cao bá đánh xe chợt vén màn xe, cười híp mắt nói với ta, "Đại tiểu thư, đừng đau lòng, ta có biện pháp cho ngươi tắm."

Ta trợn mắt nhìn Kim Nguyên Bảo một cái, "Ngươi xem, Cao bá cũng hơn ngươi!"

Sau đó ta hỏi Cao bá, nơi nào có thể tắm đây?

Chỉ thấy Cao bá giơ roi lên chỉ chỉ phía trước, ta theo nhìn theo phương hướng bá ấy chỉ, vui vẻ.

Haha! Đây không phải là khách sạn sao!

Đừng xem thường đây chỉ là một nhà khách sạn nhỏ nơi hoang dã, tên khách sạn cực kì uy phong, gọi là "Long Môn Khách Sạn". Bà chủ Long Môn Khách Sạn cũng có thể coi là mỹ nhân, dĩ nhiên, xinh đẹp nữa cũng không bằng mẹ ta được, mẹ ta là đại mỹ nhân!

Chúng ta vừa đi vào khách sạn, bà chủ liền cười ha hả tiến lên chào đón, "Khách quan, nghỉ ngơi hay là ở trọ?"

Ta nói: "Tắm."

Bà chủ không để ý ta, ngược lại cười với Kim Nguyên Bảo: "A! Vị tiểu ca này, ngươi nhìn thật là anh tuấn nha!"

Ta phát hiện, vừa ra khỏi trấn Bạch Vân đã liên tiếp gặp phải mấy người không có chút lễ phép nào, ví dụ như Lưu Tiểu Hoa đưa gà mái đó, lại như bà chủ xách dép cho mẹ ta cũng không xứng này.

Sở Tiểu Bắc ta, đại mỹ nhân như vậy ở ngay trước mặt, thế mà nàng khen Kim Nguyên Bảo tuấn tú, có tuấn tú bằng cha ta không? Thật là người quê mùa, chưa từng thấy qua mỹ nam tử.

Ta kêu to với bà chủ: "Tắm! Vị đại tỷ này, ta muốn tắm!"

Lúc này nàng mới chuyển lực chú ý từ trên người Kim Nguyên Bảo tới trên người ta, nụ cười đặc biệt cứng ngắc, "Vị cô nương này, mới vừa rồi ngươi gọi ta là cái gì?"

Cười cái rắm! Ta cười đẹp hơn ngươi nhiều!

Vì vậy ta cũng mỉm cười với bà chủ, "Vị đại tỷ này, làm phiền ngươi chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm."

Khóe miệng bà chủ co giật một chút, qua một lúc lâu mới nói: "Đó chính là ở trọ sao? Tiểu Cửu, mau tới đây, chuẩn bị cho vị cô nương này một gian phòng thượng hạng, đừng quên mang thùng nước nóng lên."

"Được được! Tiểu nhân đi ngay!" Người tên Tiểu Cửu cao giọng đồng ý, liền chạy thật nhanh đến hậu viện.

Kim Nguyên Bảo ở một bên cũng không có nói cái gì.

Mặc dù ta thật sự vô cùng muốn tắm, nhưng là lấp đầy bụng cũng là cần thiết, cho nên ta gọi một tô mì thịt bò. Mới chuẩn bị ăn ngon một bữa, lại bị Kim Nguyên Bảo ngăn cản, thúc giục: "Đừng ăn, đi tắm trước đi."

Mì thịt bò đến miệng mà không thể ăn, ta đương nhiên không làm, "Một lát nữa tắm cũng không chết!"

Nhưng Kim Nguyên Bảo lại nói: "Ngươi xem trên người ngươi, thối chết."

Ta nói: "Cả mười ngày này ngươi vẫn chịu được, sao đến đây liền chê ta thối chứ? Còn nữa, ta thối chỗ nào chứ? Không tin ngươi ngửi thử xem, ngươi ngửi. . . . . ."

Ta tựa người đến gần người Kim Nguyên Bảo, thế nhưng cậu ta lại liều mạng lui về phía sau.

"Ngươi đừng đùa! Mau dừng lại!" Cậu ta nói.

Ngươi nói ta dừng ta liền dừng, đây chẳng phải là nói Sở Tiểu Bắc ta rất không có kiên quyết? Cho nên ta tiếp tục đến gần người Kim Nguyên Bảo, dáng vẻ phiền não của cậu ta thật là buồn cười, so với bình thường dễ nhìn hơn nhiều.

Cuối cùng, Kim Nguyên Bảo rốt cuộc đã giận, mặt đỏ lên ném ra đòn sát thủ: "Sở Tiểu Bắc, ngươi còn quấy rối nữa liền lập tức về nhà cho ta!"

Cậu ta nói rất nghiêm túc, ta lập tức liền luống cuống, mắt thấy cách kinh thành càng ngày càng gần, ta dĩ nhiên không muốn bỏ cuộc vào lúc này, Võ Lâm Minh Chủ vẫn còn đang chờ ta đến gả cho hắn ta đấy. Nghĩ như vậy, ta không thể không thỏa hiệp, hung ác trợn mắt nhìn Kim Nguyên Bảo một cái, ngoan ngoãn lên lầu đi tắm.

Mặc dù không được ăn mì thịt bò nóng hổi, nhưng là bất kỳ món ăn ngon nào cũng không sánh bằng thoải mái tắm nước nóng, cho nên tâm tình của ta vẫn là cực kỳ vui sướиɠ.

Chờ ta tắm xong, đổi lại quần áo sạch sẽ, thật vui vẻ chuẩn bị xuống lầu ăn mì thịt bò, vừa mở cửa lại phát hiện Kim Nguyên Bảo đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm cây đao.

Cậu ta nhìn ta, ánh mắt lập tức tránh đi.

Ta hỏi, "Ngươi đứng ở bên ngoài làm gì? Chẳng lẽ là nhìn lén ta tắm?"

Mặt của cậu ta lại đỏ lên, "Ta không có. . . . . ."

"Vậy ngươi đứng ở bên ngoài làm gì? Còn là bộ dạng vừa làm chuyện xấu." Ta nói.

Cậu ta nóng nảy, "Ta. . . . . . Ta là đang bảo vệ ngươi!"

Bảo vệ ta? Ta có chút kỳ quái, ta chỉ là tắm rửa, cần phải cầm cây đao đứng ở cửa sao?

Ta nói, "Ngươi đừng gạt ta, rõ ràng là nhìn lén ta tắm!"

"Ta không có!" Cậu ta ấn chặt cánh tay của ta, giảm thấp âm thanh nói, "Khách sạn không sạch sẽ này. . . . . ."

"Cái gì?"

"Suỵt!" Kim Nguyên Bảo nói xong, lấy tốc độ thật nhanh kéo ta vào phòng, xoay người đóng cửa, trước khi đóng cửa lại cậu ta còn cố ý cẩn thận thăm dò, nhìn chung quanh một vòng.

Nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của cậu ta, ta cũng không tránh được khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: "Khách sạn này thật không sạch sẽ?"

Cậu ta gật đầu một cái, vẻ mặt rất là nghiêm túc.

"Không sao, ta có biện pháp." Ta móc từ trong túi tiền ra lá bùa Vương Thần bà đầu trấn đưa cho ta trước khi đi, nói với Kim Nguyên Bảo, "Chúng ta dính cái này vào trên cửa, bảo đảm Ngưu Quỷ Xà Thần gì cũng không dám đi vào."

Kim Nguyên Bảo cầm lấy tấm bùa kia, ném qua một bên, nghiêm túc nói với ta: "Ngốc, ý tứ của ta đó là, đây là hắc điếm."

Mặc dù từ nhỏ đến lớn ta chưa từng ra khỏi trấn Bạch Vân, nhưng là cái từ "hắc điếm" này ta lại nghe rất nhiều, bởi vì lần trước sau khi ta lấy "tả thiên tả" đối phó với Tiền viên ngoại, mỗi lần ông ta đi qua cửa tiệm chúng ta sẽ hận hận mắng một câu: "Hắc điếm bịp bợm!"

Cho nên ta biết rõ, hắc điếm chính là nhà trọ bịp bợm.

Ta âm thầm thở phào một cái, may là mới vừa rồi chưa ăn bát mì thịt bò kia!

"Vậy chúng ta mau rời đi nơi này đi?" Ta nói với Kim Nguyên Bảo.

"Không được!" Kim Nguyên Bảo khoát tay, "Người trong tiệm này đều có công phu, ta sợ đả thảo kinh xà."

Ta hiểu, đây cũng không phải một hắc điếm bình thường!

Ta nói: "Vậy chúng ta làm thế nào?"

"Tùy cơ hành sự."

Gặp gà làm việc? (vẫn là đồng âm thôi ‘cơ’/ji/ ‘gà’/ji/) Ta nghi ngờ nhìn Kim Nguyên Bảo, "Nhưng Tiểu Hoa ở trên xe ngựa rồi, làm sao mà chúng ta gặp được?"

Khóe miệng Kim Nguyên Bảo co giật một chút, từ trong miệng xuất ra hai chữ, ta vừa nghe, thì ra là cậu ta lại đang mắng ta ngu ngốc.

"Ngươi mới ngốc ——" miệng của ta bị cậu ta bưng kín, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cậu ta thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn thật nhanh, tay nâng eo của ta, lật người một cái, hai chúng ta đều ngã lên giường.

"Có người!" Kim Nguyên Bảo nhỏ giọng kêu.

Ta vội vàng dùng tay che miệng, chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp, Kim Nguyên Bảo đã đắp chăn lên người chúng ta, đồng thời cũng đắp lên cây đao trong tay cậu ta.

"Giả vờ ngủ." Cậu ta nhỏ giọng phân phó.

Cơ hồ là cả người ta đều dính vào người Kim Nguyên Bảo, mặt dính vào trên ngực cậu ta, trong phòng rất yên tĩnh, ta có thể nghe rõ tiếng tim của cậu ta đập, không biết vì sao, bỗng nhiên ta cảm thấy có chút nóng. Vì vậy ta thử động động thân thể, lại bị cánh tay Kim Nguyên Bảo giữ chặt không cho nhúc nhích, tay của cậu ta nắm thật chặt tay của ta, ta biết rõ cậu ta là đang bảo ta không nên lộn xộn.

"Cốc"

"Cốc"

"Cốc"

. . . . . .

Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, trong căn phòng an tĩnh có vẻ cực kỳ rõ ràng, một cái lại một cái, không nhanh không chậm.

Kim Nguyên Bảo vẫn như cũ không động, chỉ là cầm tay ta chặt hơn một chút, ta có thể cảm thấy tay cậu ta cầm đao đang run rẩy, ngay sau đó lòng của ta cũng đập bịch bịch theo.

Đây thật là quá kinh tâm động phách* rồi ! (*nói chung thì là hoảng sợ)

Tiếng gõ cửa vang lên một lát, chợt đứt, trong phòng lập tức lại yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập của Kim Nguyên Bảo.

"Thình thịch, thình thịch, thình thịch. . . . . ."

Ta thấy không có động tĩnh, liền cẩn thận buông tay ra, nhỏ giọng hỏi một câu: "Đi chưa?"

"Hư." Trong chăn tối quá, ta không nhìn thấy mặt Kim Nguyên Bảo, nhưng là lúc cậu ta nói chuyện có hơi thở nóng ơi là nóng phả vào trên mặt của ta, vừa nhột vừa nóng.

Ta thật sự nóng đến không chịu nổi, nói: "Kim Nguyên Bảo, ngươi đừng ôm chặt như vậy có được hay không, ta nóng."

Cậu ta lập tức vén chăn lên, chuẩn bị.

"Ngươi đừng đi, ta sợ." Ta kéo cậu ta.

Cậu ta lập tức bất động.

Ngọn đèn dầu bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ, mơ hồ ánh vào, Kim Nguyên Bảo không nhúc nhích đưa lưng về phía ta...ta chợt nghĩ đến nửa năm trước cậu ta đã từng nằm lỳ ở trên giường đưa lưng về phía ta, so với khi đó, bờ vai của cậu ta hình như rộng ra một chút, bóng lưng cũng tăng lên chút, làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn.

Ta đè thấp âm thanh, yếu ớt nói: "Kim Nguyên Bảo, ta hối hận rồi, ta không nên không nghe cha nói chạy đến đây, bên ngoài một chút cũng không tốt như ta nghĩ, ta nhớ trấn Bạch Vân, nhớ tới cha mẹ ta, nhớ cha mẹ ngươi, thậm chí ngay cả Phu Tử ta đều cảm thấy không chán ghét như vậy rồi. Ngươi nói chúng ta có thể chết ở chỗ này sao. . . . . ."

"Đứa ngốc." Cậu ta lại nằm xuống, ôm lấy ta, "Ta sẽ không để cho ngươi có chuyện, ta bảo đảm."

Lần này hình như không có nóng như vậy nữa.