Kế Hoạch Hoàn Hảo

Chương 13

Chương 13
Lễ nhậm chức, diễu hành, tuyên thệ, tất cả rồi cũng qua đi, Oliver háo hức bước vào nhiệm kỳ Tổng thống của mình. Washington D.C là một thành phố duy nhất trên trái đất thấm đẫm chất chính trị. Đây là cái rốn quyền lực của thế giới và Oliver là trung tâm của cái rốn đó. Có vẻ như tất cả mọi người ở đây đều ít nhiều liên quan tới bộ máy của chính phủ. Tại đây có liên quan tới bộ máy của chính phủ. Tại đây có tới 15 ngàn người hoạt động ngoài nghị viện và hơn năm nghìn nhà báo. Tất cả họ đều được bú chung một bầu sữa bà mẹ chính quyền. Oliver Russell vẫn còn nhớ câu nói nổi tiếng của John Kennedy "Washington, D.C là thành phố mang vẻ duyên dáng của miền Bắc và tính hiệu quả của miền Nam.

Ngày đầu tiên làm Tổng thống, Oliver đi quanh Nhà Trắng cùng với Jan. Họ đã thuộc lòng từng chi tiết trong đó: Nhà Trắng là một quần thể với 132 phòng ngủ, 32 phòng tắm, 29 lò sưởi, 3 cầu thang máy, một bể bơi, một phòng tập thể dục buổi sáng, bãi đua ngựa, sân bóng, bãi đua ngựa, sân bóng rổ, một ophòng chiếu phim cùng 18 acres đất trồng cỏ và hoa. Họ từng mơ ước tới cuộc sống nơi đây không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ đây, khi mơ ước đã thành sự thực, họ vẫn không choáng ngợp.

"Cứ như một giấc mơ ấy, anh nhỉ?". Jan thì thào.

Oliver cầm tay vợ". "Anh rất vui là chúng mình sẽ cùng nhau chia sẻ giấc mơ này, em yêu ạ". Và đúng như Oliver nghĩ như vậy thật. Jan đã trở thành một người bạn đời tuyệt vời, càng ngày Oliver càng yêu Jan.

Khi Oliver ra khỏi phòng bầu dục, Peter Tager đang ngồi chờ ỏ dó. Ngay sau ngày nhậm chức, Oliver đã cử ông ta làm thư ký riêng cho mình. "Tôi thực sự chưa tin nó là sự thực, Peter ạ".

Peter mỉm cười. "Dân chúng tin điều đó và họ đã bỏ phiếu cho ngài, thưa Tổng thống".

Oliver ngửng lên nhìn ông ta. "Cứ gọi tôi là Oliver như cũ".

"Thế cũng được. Nhưng chỉ khi có hai chúng ta thôi. Và anh luôn nhớ cho, bắt đầu từ giờ phút này, bất cứ điều gì anh nói, việc gì anh làm cũng có thể ảnh hưởng đến thế giới này".

Cửa phòng bật mở, "Thưa Tổng thống, Nghị sĩ Davis đang đợi ở ngoài ạ".

"Để ông ấy vào đi, Heather".

Peter đứng dậy. "Tôi nên đi thì hơn. Bàn làm việc của tôi còn cả đống giấy tờ cần giải quyết".

Nghị sĩ Davis bước vào. "Ôi, Peter...".

"Xin chào nghị sĩ". Hai người bắt tay nhau.

Peter quay lại nói. "Xin gặp lại ngài sau, thưa Tổng thống".

NGhị sĩ Davis tiến đến bên bàn của Oliver và gật đầu. "Cái bàn này hợp với anh lắm, Oliver ạ. Tôi không thể nói là tôi thực sự vui như thế nào khi thấy anh ngồi ở đây".

"Cảm ơn cha, con đang cố để làm quen với nó. Con muốn nói là Adams đã từng ngồi ở đây... Licoln... và cả Roosevlt nữa...".

Nghị sĩ Davis cười phá lên. "Đừng để những bóng ma đó doạ anh. Trước khi họ trở thành những huyền thoại thì họ cũng là người trần mắt thịt như tôi và anh thôi. Họ cũng ngồi ở đó và cố gắng làm những việc đáng phải làm. Lần đầu tiên đặt cái mông vào đó họ cũng phát hoảng lên ấy chứ. Tôi vừa nói chuyện với Jan xong, con bé cứ như đang ở trên mây trên gió. Nó sẽ là một Đệ nhất phu nhân tuyệt vời đấy".

"Con biết ạ".

"Nhân đây, tôi cũng có một danh sách muốn bàn cùng anh, thưa Tổng thống, cái giọng ông ta nhấn vào câu thưa Tổng thống nghe có vẻ như đùa cợt.

"Vâng, thưa cha".

Nghị sĩ Davis trải tờ giấy lên mặt bàn.

"Cái gì đó ạ?"

"Đây là một vài gợi ý mà tôi muốn dành cho văn phòng của anh".

"Ô, thưa cha, con đã quyết định rồi..."

"Tôi nghĩ anh cứ xem qua cái này đi một chút".

"Nhưng không có..."

"Cứ nhìn qua đi, Oliver", giọng ngài Nghị sĩ trở nên lạnh lùng.

Mắt Oliver tròn xoe. "Cha..."

Nghị sĩ nắm lấy tay anh, "Oliver, tôi muốn anh đừng có trong đầu, dù chỉ một giây, cái ý nghĩ cho rằng tôi áp đặt lên anh những ý muốn của tôi. Thế là anh sai rồi đấy. Tôi đưa cho anh bản danh sách này vì tôi nghĩ họ là những người tốt nhất giúp anh điều hành đất nước. Tôi là người yêu nước. Oliver ạ, và tôi không một chút xấu hổ vì điều đó. Đất nước này là tất cả với tôi". Ông ta ngừng lại một chút, "Phải, tất cả đấy. Nếu anh cho rằng tôi giúp anh vào được nhà trắng chỉ vì anh là con rể tôi thì anh nhầm to rồi. Tôi đưa anh vào đây vì tôi nghĩ anh là người thích hợp nhất cho vị trí này. Đó là điều tôi quan tâm hơn cả". Ông ta gõ ngón tay lên tờ giấy. "Và đây là những người sẽ giúp anh làm tốt công việc của mình".

Oliver ngồi đó, lặng im. "Tôi đã ở thành phố này hàng chục năm nay rồi Oliver ạ. Và anh có biết tôi đã học được điều gì không? Đó là không gì buồn hơn bằng việc làm Tổng thống có một nhiệm kỳ. Anh có biết tại sao không? Bởi vì trong bốn năm đó, anh mới chỉ có một chút khái niệm về việc mình cần phải làm gì để đất nước tốt đẹp hơn. Anh có biết bao giấc mơ cần biến thành hiện thực. Và vào lúc anh vừa sẵn sàng làm điều đó, vừa khi anh muốn làm một điều gì đó đặc biệt", ông ta nhìn quanh căn phòng, "thì một người khác đã vào đây thế chỗ cho anh, và những giấc mơ của anh tan biến. Thật là buồn khi phải nghĩ đến cảnh tượng đó, đúng không? Biết bao nhiêu người đã phải giã từ giấc mơ ấy chỉ vì họ có mỗi một nhiệm kỳ Tổng thống. Anh có biết là từ khi McKinley vào ngồi đây, năm 1897, hàng loạt vị Tổng thống sau ông ta đã chỉ có một nhiệm kỳ không? Nhưng anh, Oliver, tôi muốn nhìn thấy anh là Tổng thống với hai nhiệm kỳ. Tôi muốn anh thực hiện được tất cả những giấc mơ của mình. Tôi sẽ chứng kiến việc anh tái cử"

Nghị sĩ Davis liếc nhìn đồng hồ và đứng dậy. "Tôi phải đi đây. Chúng tôi có một buổi họp ở Nghị viện. Tôi sẽ gặp lại anh vào bữa tối nay". Ông ta đi ra.

Oliver nhìn theo một lúc lâu. Rồi ngài ngồi xuống đọc bản danh sách mà ông ta để lại.

Hắn mơ thấy Miriam tỉnh dậy và ngồi dậy ngay ngắn trên giường. Một viên cảnh sát đến bên, nhìn cô và hỏi. "Bây giờ cô có thể nói cho chúng tôi biết ai đã làm như vậy đối với cô không?"

"Được".

Hắn tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi.

Sáng sớm hôm đó, Oliver gọi điện đến bệnh viện, nơi Miriam đang điều trị "Tôi e là không có cơ may nào cho cô ấy hêt, thưa Tổng thống". Vị trưởng khoa thần kinh trả lời. "Nói thật ra, trong sắc diện cô ấy không tốt tí nào".

Oliver ngập ngừng giây lát rồi nói: "Cô ấy không có gia đình gì cả. Nếu ông cho là cô ấy không có cơ may hồi phục thì để cho cô ấy được giải thoát có nhân đạo hơn không?".

"Tôi cho là chúng ta nên đợi thêm một thời gian nữa, biết đâu lại có điều kỳ diệu xẩy ra thì sao?".

Trưởng ban lễ tân, Jay Perkins, đang báo cáo. "Có 147 nhà ngoại giao làm việc tại Washington, thưa Tổng thống. Quyển sách màu xanh da trời này là danh sách ngoại giao, bao gồm tên tuổi tất cả các đại diện nước ngoài và vợ con họ. Quyển sách màu xanh lá cây kia là danh sách xã hội, trong đó có tên tất cả các chính khách đứng đầu và thành viên đảng cộng hoà".

Ông ta đưa cho Oliver một tập giấy nữa. "Đây là danh sách các đại sứ của các nước mà ngài sẽ đón tiếp".

Oliver nhìn lướt qua bảng danh sách và tìm thấy ngay tên của vị đại sứ người Italia và vợ ông ta: Atilio Picone và sylva. Ôi Sylva. Oliver hỏi như vô tình. "Thế họ có mang vợ đi cùng không?".

"Không. Vợ họ sẽ giới thiệu sau. Tôi cho là ngài nên bắt đầu gặp gỡ những người này càng sớm càng tốt".

"Được".

Perkins nói. "Tôi sẽ bố trí việc này vào tuần tới. Tất cả các đại sứ đều sẽ được mời. Ngài nên tổ chức một bữa tiệc tại nhà trắng để ra mắt họ".

"ý kiến hay đấy". Oliver lại liếc nhìn bản danh sách đặt trên bàn. Atilio và Sylva Picone.

Tối thứ bảy, phòng ăn tối nhà trắng treo đầy quốc kỳ của các nước trên thế giới. Oliver đã gặp Atilio Picone hai ngày trước, khi ông ta đến trình quốc thư.

"Phu nhân Picone có được khoẻ không?" Oliver hỏi.

Có một chút ngập ngừng. "Vợ tôi vẫn khoẻ, xin cảm ơn Tổng thống"

Bữa tiệc thật thành công. Oliver đi từ bàn nọ sang bàn kia, trò chuyện vui vẻ với các quan khách. Một vài nhân vật đặc biệt nhất thế giới cũng có mặt tại bữa tiệc.

Oliver đi tới chỗ ba người phụ nữ đã kết hôn với những những người đàn ông hết sức quan trọng nhưng vẫn làm chủ được cuộc sống của mình: Leonore... Delores... Carol...

Khi Oliver đi ngang qua phòng, Sylva Picone đến bên cạnh ông và chìa tay ra. "Đây là giờ phút tôi mong đợi từ lâu, thưa Tổng thống". Đôi mắt bà sáng rực lên.

"Tôi cũng vậy". Oliver thì thầm.

"Tôi biết thế nào rồi ngài cũng đắc cử", gần như thì thầm.

"Chúng ta có thể nói chuyện sau được không?" Không một chút ngập ngừng. "Tất nhiên rồi".

Sau bữa tiệc, tất cả chuyển xuống phòng khiêu vũ. Oliver nhìn Sylva trong vũ điệu cổ điển, và thầm nghĩ đúng là một phụ nữ đẹp, thân hình mới quyến rũ làm sao.

Tiệc nhảy còn thành công hơn cả tiệc ăn.

Tuần sau đó, trên trang nhất của tờ Washington Tribune, chạy ngang dòng tít lớn: Tổng thống bị buộc tội tranh cử gian lận.

Oliver nhìn chằm chằm mà không tin nổi vào mắt mình? Đây là điều tệ hại nhất có thể xảy ra. Tại sao nó lại xảy ra nhỉ? Và rồi Oliver bất chợt hiểu được lý do. Câu trả lời nằm ngay trước mặt, ở góc tờ báo. "Chủ bút: Leslie Stewart". Tuần tiếp theo, lại có một hàng chữ trên trang đầu tờ Washington Tribune Tổng thống bị nghi ngờ làm sai lệch thuế lợi tức của bang Kentucky khi còn là thống đốc bang này

Hai tuần sau, lại có chuyện khác đăng trên trang đầu Washington Tribune: Cựu trợ lý của Tổng thống Rusell dự định kiện Tổng thống vì tội quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

Cửa phòng bầu dục bật mở và Jan bước vào. "Anh đã xem báo sáng nay chưa?".

"Rồi, anh...".

"Tại sao anh lại làm những chuyện đó hả, Oliver? Anh...".

"Chờ một chút đã. Em không thấy điều gì đang xảy ra ư? Jan? Leslie Stewart đứng sau tất cả những vụ này. Anh tin chắc là cô ấy muốn trả thù anh. Cô ấy hẳn không quên chuyện cũ. Được rồi, coi như cô ấy thắng lần này, mọi chuyện qua rồi em ạ".

Nghị sĩ Davis gọi điện. "Oliver, tôi muốn gặp anh trong một giờ nữa".

"Con sẽ ở đây thưa cha".

Oliver đang trong phòng đọc sách nhỏ thì Davis đến. Ông đứng lên đón bố vợ.

"Xin chào cha".

"Đúng là một buổi sáng chết tiệt". Giọng nghị sĩ chứa đầy tức tối. "Người đàn bà kia sẽ phá đổ mọi thành quả của chúng ta mất".

"Không, cô ấy sẽ không định làm vậy đâu, cô ấy chỉ...".

"Tất cả mọi người đọc cái tờ báo rác rưởi đó, và người ta tin vào cái mà người ta đọc".

"Todd, chuyện đó đã qua rồi và...".

“Chuyện đó chưa qua đâu. Anh có nghe bài bình luận sáng nay của kênh WTE không? Nó bàn về việc ai sẽ là người có khả năng làm Tổng thống tiếp theo của nước Mỹ đấy. Anh đứng cuối danh sách, Oliver ạ. Leslie đang cố tìm cách hạ bệ anh. Anh phải dừng cô ta lại, bằng mọi giá".

"Nhưng điều đó là không thể, cha biết mà. Họ được bảo vệ bằng quyền tự do báo chí. Chúng ta không thể làm gì được họ cả".

Nghị sĩ nhìn Oliver vẻ thăm dò. "Có đấy".

"Cha định nói về cái gì?".

"Ngồi xuống đi", hai người cùng ngồi xuống. "Người đàn bà đó rõ ràng là còn yêu anh, Oliver ạ. Đây là cách cô ta trừng phạt anh vì đã bỏ rơi cô ta. Lời khuyên của tôi là nên giải quyết trong hoà bình".

"Con phải làm gì bây giờ?".

Nghị sĩ Davis nhìn Oliver thật lâu. "Hãy dùng cái đầu của anh đi".

”Chờ một chút nào, Todd. Có phải cha khuyên con là...“.

”Điều mà tôi khuyên anh là làm nguội con bé lại. Để cho nó thấy là anh rất hối hận. Tôi vừa nói là nó còn yêu anh. Nếu không còn yêu nữa, nó sẽ không làm vậy“.

”Chính xác, cha bảo con phải làm gì?“.

”Quyến rũ nó, con rể ạ. Anh đã làm được một lần thì anh cũng có thể làm lại một lần nữa. Anh sẽ nắm lại được nó trong tay. Anh sắp có một bữa chiêu đãi vào tối thứ sáu tới, mời nó đi. Anh có thể thuyết phục nó không đối đầu với anh nữa“.

”Con không biết là mình sẽ làm như thế nào...“.

”Tôi không cần biết anh làm thế nào. Có thể anh sẽ đưa nó đi đâu đó, nơi anh chị tha hồ trò chuyện riêng với nhau. Tôi có một căn nhà nghỉ ở Virginia. Rất biệt lập. Tôi sẽ về Florida mấy ngày cuối tuần, và sẽ đưa Jan đi cùng“. Ông ta móc túi và đưa cho Oliver một mảnh giấy gấp cùng chùm chìa khóa. ”Đây là vị trí ngôi nhà và chìa khóa“.

Oliver nhìn bố vợ chằm chằm. ”Chúa ơi, cha đã sắp xếp tất cả rồi sao? Thế nếu Leslie không... à giả sử cô ấy không đồng ý thì sao? Nếu cô ấy từ chối thì sao?“.

Nghị sĩ đứng dậy. ”Nó sẽ đồng ý, nó sẽ đi. Gặp lại anh vào thứ hai nhé, Oliver. Chúc may mắn“.

Oliver đứng đực ra hồi lâu và nghĩ. Không, mình không thể một lần nữa xử sự xấu với Leslie. Mình không thể.

Buổi tốm hôm đó, khi chuẩn bị ngồi vào bàn ăn, Jan nói. ”Oliver này, cha sẽ đưa em đi Florida vào kỳ nghỉ cuối tuần này. Cha được trao giải thưởng gì đó, em nghĩ là ông muốn khoe quý phu nhân của Tổng thống đấy mà. Anh có muốn em đi không? Em biết là có một bữa tiệc vào tối thứ sáu này, nếu anh cần em ở nhà...“.

”Không, không, em cứ đi đi, anh sẽ rất nhớ em đấy, ”và đúng là mình sẽ nhớ cô ấy thật. Khi nào giải quyết xong vụ này, mình sẽ dành nhiều thời gian hơn cho Jan.

Leslie đang nghe điện thoại thì cô thư ký chạy vào thông báo. ”Thưa bà...“.

”Cô không thấy là tôi đang...“.

”Tổng thống Russell đang ở đường dây số 3“.

Leslie nhìn cô gái rồi mỉm cười. ”Thôi được“, nàng nói qua điện thoại. ”Tôi sẽ gọi lại cho anh sau“. Nàng bấm nút số 3.

”Xin chào“.

”Leslie đấy à?“.

”Chào anh, Oliver, hay là tôi phải gọi là ngài Tổng thống đây?“.

”Em muốn gọi anh là gì cũng được“, ông trả lời mềm mỏng, ”và có...“, đột nhiên ông dừng lại ”Leslie, anh muốn gặp em“.

”Anh có chắc đó là một ý kiến hay không?“.

”Anh chắc chắn“.

”Anh là Tổng thống, liệu tôi có thể chối từ lời đề nghị của Tổng thống không nhỉ?“.

”Không, nếu em là một người Mỹ yêu nước. Có một bữa tiệc tại Nhà Trắng vào tối thứ sáu này. Em đến nhé“.

”Lúc mấy giờ?“.

”Tám giờ tối“.

”Được, tôi sẽ đến“.

Trông nàng thật lộng lẫy trong chiếc váy kiểu Thượng Hải bó sát người với những chiếc khuy vàng nặng tới 22 karat, và một đường xẻ dài bên trái.

Khi Oliver nhìn thấy nàng, những kỷ niệm xưa lại ào ạt dội về trong ông.

”Leslie...“.

”Vâng, thưa Tổng thống“.

Ông nắm lấy tay nàng, cảm nhận được sự mềm mại lẫn ẩm ướt. Một tín hiệu đây. Oliver nghĩ. Nhưng nó là cái gì? Sự căng thẳng? Tức giận?

Hay nàng cũng đang hồi tưởng lại kỷ niệm xưa? ”Anh rất mừng vì em đến, Leslie ạ“.

”Tôi cũng vậy“.

”Chúng minh nói chuyện sau nhé“. Nụ cười của nàng làm ông thấy ấm cả lòng.

”Vâng“.

Ngồi cách Oiver hai bàn là một nhóm các nhà ngoại giao người Arập. Một người trong số họ, với những nét rất sắc sảo, đôi mắt đen, có vẻ như không rời mắt khỏi Oliver.

Tổng thống quay sang Peter Tager và hất đầu về phía người Arập kia. ”Ai đấy?“.

Tager nhìn lướt theo hướng đó. ”Ali tất cả Fulani. Ông ta là thư ký của các Tiểu vương quốc Arập thống nhất. Anh hỏi ông ta làm gì?“.

”Chẳng để làm gì cả“. Oliver ngửng lên lần nữa. Đôi mắt kia vẫn chằm chằm nhìn ông.

Oliver là một chủ nhà tuyệt vời, ông đã khiến cho tất cả các quan khách cảm thấy thoải mái. Sylva ngồi ở một bàn, Leslie ngồi ở bàn kia. Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Oliver cố gắng gặp riêng Leslie.

”Chúng ta cần nói chuyện với nhau. Anh còn nhiều điều phải nói với em. Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đó được không?“.

Có một chút ngập ngừng trong giọng nói của nàng. ”Oliver, có lẽ tốt hơn là chúng ta không...“.

”Anh có ngôi nhà ở Manassas, bang Virginia, cách Washington khoảng một tiếng xe hơi. Em sẽ tới đó chứ?“.

Nàng nhìn thẳng vào mắt ông, lần này không một chút do dự. ”Nếu anh muốn em đến“.

Oliver tả qua đường đi đến đó. ”Ngày mai, lúc tám giờ tối“.

Giọng Leslie khàn khàn hẳn đi. ”Em sẽ đến“.

Tại cuộc họp Hội đồng An ninh quốc gia sáng hôm sau, giám đốc CIA James Frisch, đang trình bày một vấn đề khá nóng bỏng.

”Thưa Tổng thống, sáng nay chúng tôi vừa nhận được tin báo rằng Liby mua rất nhiều vũ khí nguyên tử của Iran và Trung Quốc. Có một tin đồn rất đáng chú ý là họ chuẩn bị tấn công Israel. Khoảng một hay hai ngày nữa chúng tôi sẽ chính thức trình lên ngài tin này“.

Lou Werner, Bộ trưởng Ngoại giao, nói. ”Tôi thấy chúng ta không nên chờ đợi. Cứ phản ứng ngay từ bây giờ, vào thời điểm nhanh nhất mà chúng ta có thể làm được“.

Oiver nói với Werner. ”Thôi, chúng ta cứ chờ thêm một hai ngày để xem có tin gì mới không“.

Cuộc họp kéo dài cả buổi sáng. Thỉnh thoảng Oliver lại nhận ra rằng ông bị phân tâm bởi cuộc hẹn với Leslie tối nay. ”Quyến rũ nó đi, con rể, con sẽ lại nắm được nó trong tay“.

Tối thứ bảy, Oliver dùng chiếc xe dành cho nhân viên của Nhà Trắng, do một nhân viên mật vụ điều khiển, đi thẳng tới Manasas. Ông rất muốn bãi bỏ cuộc hẹn này, nhưng đã quá muộn rồi. Mình chẳng có lý do gì để lo ngại cả. Chắc chắn là Lelie sẽ đến.

Đúng tám giờ tối, Oliver nhìn qua cửa sổ thấy chiếc xe của Leslie đang lăn bánh vào tòa nhà của Nghị sĩ Davis. Ông thấy nàng ra khỏi xe, bèn chạy tới đón. Họ đứng nhìn nhau, không nói gì. Thời gian như ngừng trôi và tưởng như họ chưa hề xa nhau.

Oliver là người lên tiếng trước. ”Chúa ơi, tối qua, khi anh nhìn em... Anh đã gần như quên mất là em đẹp thế nào rồi“. Oliver nắm lấy tay nàng. Họ cùng bước vào phòng khách. ”Em muốn uống gì đây?“.

”Em không cần gì đâu, cảm ơn anh“.

Oliver ngồi cạnh nàng trên chiếc ghế phôtơi. ”Anh phải hỏi em điều này, Leslie ạ. Em có căm ghét anh không?“.

Nàng chậm chạp lắc đầu. ”Không, nhưng em đã từng nghĩ là em căm ghét anh“, rồi nàng nhếch mép cười. ”Phần nào đó, em cũng coi đấy là nguyên nhân cho sự thành đạt của em hôm nay“.

”Anh không hiểu“.

”Em muốn theo đuổi anh để trả hận, Oliver ạ. Em mua các tờ báo, trạm truyền hình và phát thanh là để tấn công anh. Anh là người đàn ông duy nhất mà em đã yêu thật sự. Và khi anh... anh bỏ em đi, em... em không thể chịu đựng nổi“, khuôn mặt nàng giàn giụa nước mắt.

Oliver choàng tay qua người nàng. ”Leslie...“. Sau đó, môi họ gắn chặt vào nhau, họ hôn nhau cuồng nhiệt.

”Ôi, Chúa ơi“, nàng nói, ”em không ngờ chuyện này lại xảy ra“. Và Oliver đưa nàng vào phòng ngủ. Họ cởϊ qυầи áo cho nhau.

”Anh ơi, nhanh lên đi“, Leslie rêи ɾỉ, ”nhanh lên đi, anh yêu...“.

Họ ở trên giường, ôm chặt lấy nhau, thân thể dính vào nhau như một. Cuộc tình của họ thật nhẹ nhàng và thấm đượm, tựa như mới bắt đầu. Và nó luôn luôn như mới bắt đầu. Rồi hai người nằm lăn ra, hạnh phúc, thỏa mãn.

”Buồn cười quá anh nhỉ?“ Leslie nói.

”Gì cơ em?“.

”Tất cả những chuyện tồi tệ về anh đã đăng trên báo ấy. Em muốn anh phải chú ý đến em“, nàng nép vào người tình cũ, ”và em đã đạt được mục đích, đúng không?“.

Oliver cười to, ”Đúng rồi“.

Leslie ngửng lên và nhìn ông. ”Em rất tự hào về anh, Oliver ạ. Tổng thống của nước Mỹ“.

”Anh cố gắng để làm một vị Tổng thống tốt. Đó là điều thực sự quan trọng với anh. Anh muốn làm một cái gì đó khác người“. Oliver nhìn đồng hồ. ”Anh e là mình phải về thôi“.

”Tất nhiên rồi, em sẽ để anh đi trước“.

”Khi nào thì anh lại được gặp em nữa đây, Leslie?“

”Bất kỳ lúc nào anh muốn“.

”Chúng mình phải thật cẩn thận đấy“.

”Em biết, chúng mình sẽ rất cẩn thận“. Leslie vẫn nằm đó, lim dim mắt nhìn Oliver mặc quần áo.

Khi chuẩn bị ra về, ông cúi xuống nàng và nói. ”Em của anh thật tuyệt vời“.

”Và anh của em cũng tuyệt vời. Anh hãy luôn luôn như vậy đối với em“.

Ông hôn nàng. ”Ngày mai anh sẽ gọi điện cho em“.

Oliver đi nhanh ra và quay về Washington. Biết bao nhiêu điều đã đổi thay, nhưng chúng mình vẫn như ngày xưa. Mình phải cẩn thận để không làm nàng đau khổ nữa. Ông nhấc điện thoại và bấm dẫy số mà Nghị sĩ Davis đã đưa cho.

Nghị sĩ Davis cầm ngay máy. ”Xin chào“.

”Con, Oliver đây“.

”Anh đang ở đâu thế?“.

”Con đang trên đường trở về Washington. Con muốn báo cho cha một tin vui. Chúng ta không cần phải lo lắng gì về chuyện đó nữa. Mọi việc đã ở trong vòng kiểm soát“.

”Tôi không thể nói cho anh biết là nghe được tin đó tôi vui như thế nào đâu“. Có sự tin tưởng trong giọng nói của Nghị sĩ Davis.

”Con biết vậy mà, thưa cha“.

Sáng hôm sau, khi Oliver mặc quần áo, ông tiện tay cầm tờ Washington Tribune lên xem. Trên trang nhất của tờ báo là hình ngôi nhà của Nghị sĩ Davis ở Manassas. Dòng chữ chú thích ở dưới làm ông choáng váng: Đây là lâu đài tình yêu bí mật của Tổng thống Russell.