Hãy Kể Giấc Mơ Của Em

Chương 26

Chương 26
Tại lần thôi miên tiếp đó, khi Ashley đã hoàn toàn bị khống chế, bác sĩ Keller hỏi, "Ashley, kể cho tôi nghe về Jim Cleary?".

Tôi yêu Jim. Chúng tôi dự định cùng nhau chạy trốn để sau đó sẽ kết hôn.,.".

"Rồi ...".

"Tại đêm liên hoan tốt nghiệp, Jim hỏi tôi có đến nhà anh ấy được không, và tôi ... tối nói không. Khi anh ấy đưa tôi về nhà, bố tôi đã đợi sẵn. Ông giận lằm.

Ông đã đuổi Jim đi, bắt Jim phải tránh xa tôi ra.".

"Sau đó thì sao?".

"Tôi quyết định bỏ trốn cùng Jim. Tôi gói ghém đồ đạc và chạy đến nhà anh ấy. Nàng ngập ngừng. "Được nửa đường thì tôi đổi ý và quay về nhà. Tôi ...".

Gương mặt Ashley bắt đầu thay đổi. Nàng ngồi thoải mái hơn trong ghế, và đó là toni.

"Cô ta đã làm cái gì nào? Cô ta đến nhà Jim, bác sĩ ạ.".

Khi nàng đến nơi, căn nhà tối om. Người nhà Jim đã đi nghĩ cuối tuần hết rồi. Ashley bấm chuông cửa. Vài phút sau, Jim Cleary xuất hiện trong bộ đồ ngủ.

"Ashley." Anh tan nhe răng cười. "Rốt cuộc thì em đã đến." Anh ta đẩy nàng vào trong.

"Em đến vì ...".

"Anh không quan tâm tại saop em đến. Bây giờ em đã ở đây rồi." Anh ta vòng tay và ôm hôn nàng. "Em uống chút gì không?".

"Không. Nước lọc là đủ." "Nàng bỗng trở nên e dè.".

"Được thôi. Vào đây." Anh ta nắ, tay và dẫn nàng vào bếp. Rót một ly nuớc cho nàng, anh ta đứng nhìn nàng uống cạn.

"Trông em hồi hợp quá".

"V ...âng".

"Chẳng có gì hồi hộp cả. Người nhà anh không thể về vào lúc này đâu.

Mình lên gác đi.".

"Jim, em nhgĩ là mình khong nên".

Anh ta vòng ra đằng phía sau nàng, bàn tay đã lần tới ngực nàng. Nàng quay lại. "Jim ...".

Môi anh ta đã đè vào môi nàng, và anh ta buộc nàng phải dựa lưng vào thành bếp.

"Anh sẽ làm cho anh hạnh phúc, em yêu." Đó là giọng của bố nàng. "Bố sẽ làm cho con thấy rất hạnh phúc, con ngoan.".

Người nàng cứng lại. Nàng thấy anh ta đang cởϊ qυầи áo của nàng ra và đang đi vào nàng ngay khi nàng còn đứng đó, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Và anh ta rên lên khe khẽ.

Cơn giận giữ bắt đầu xâm chiếm nàng.

Nàng trông thấy con dao làm bếp to được cắm hờ trên giá gỗ. Nàng bắt đầu chem. Vào ngực anh ta, mồm la lên, "Dừn lại, bố ...Dừng lại ...dừng lại ...dừng lại ...".

Nàng nhìn xuống, Jim đã nằm gục trên sàn, máu chảy lên láng trên người.

"Đồ cầm thú," nàng hét lên. "Mày sẽ không còn làm thế với tao được nữa.

Nàn ngồi xuống và cắm phập con dao vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh ta.

Sáu giờ sang hôm sau, Ashley ra ga xe lửa đợi Jim. Chẳng có tín hiệu gì của anh ta cả.

Nàng bắt đầu thấy lo. Chuyện gì đã xảy ra. Ashley nghe thấy tiếng còi tàu ở phía xa. Nàng nhìn đồng hồ. Bảy giờ đúng. Con tàu đang từ từ chuyển bánh.

Ashley đứng lên và tuyệt vọng nhìn quanh. Một cái gì đó thật tồi tệ xảy ra với anh ấy. Vài phút sau, nàng đứng nhìn theo con tàu khuất bong sân ga, chở theo cả giấc mo của nàng trong đó.

Nàng cố đợi thêm nữa giờ và sau cùng, lặng lẽ lê gót về nhà. Trưa hôm đó, hai bố con Ashley đáp máy bay tới London.

Cuộc thôi miên kết thúc.

Bác sĩ Keller đếm, " ...4 ...5 ...Cô tỉnh dậy nhé.".

Ashley mở mắt to. "Chuyện gì xảy ra vậy?".

"Toni vừa kể cho tôi nghe cô ấy đã gϊếŧ Jim Cleary như thế nào. Anh ta đã tấn công cô trước.".

Mặt Ashley trắng bệch. "Tôi muốn về phòng.".

Bác sĩ Keller thong báo với Otto Lewison.

"Chúng ta đang thật sự bắt đầu tiến về phía trước, Otto. Chúng ta đã đi đúng hướng, mặc dù Ashley vẫn còn e ngại việc đối diện với sự thật.".

Bác sĩ Lewison nói, "Cô ta thật sự không hay biết vụ án đó diễn ra như thế nào ư?".

"Hoàn toàn không. Làm sao cô ta biết được. Là do Toni làm kia mà.".

Hai ngày sau.

"Cô có thấy thoải mái không, Ashley?".

"Có," Giọng nàng nghe xa vắng.

"Tôi muốn cô kể về Dennis Tibble. Anh ta là bạn cô à?".

"Dennis và tôi làm cùng một công ty. Chúng tôi cũng không hẳn là bạn.".

"Phía cảnh sát nói rằng họ tìm thấy dấu tay của cô ở nhà Dennis Tibble".

"Đúng vậy. Tôi đến đó vì muốn anh ta giúp một việc.".

"Và cái gì đã xảy ra?".

"Chúng tôi nói chuyện vài phút rồi anh ta cho tôi uống một ly rượu có bỏ thuốc bên trong.".

"Tiếp theo, cô nhớ dược gì nữa?".

"Tôi ...tôi tỉnh dậy ở Chicago.".

Đó là Toni. "Ông có muốn biết chuyện gì đã thật sự xảy ra không ...?".

Dennis Tibble cầm chai rượu lên, nói với giọng đểu cáng. "Vui vẻ tí nhé.

"Hắn ta kéo nàng về phòng ngủ.

"Dennis, tôi không muốn ...".

Nhưng rồi nàng cũng bị hắn kéo đi. Và hắn hối hả cởϊ qυầи áo nàng ra.

"Anh biết em muốn gì mà, em cưng. Em muốn được làʍ t̠ìиɦ với anh chứ gì.

Đó mới là lý do em đến đây.".

Nàng cố gắng chống cự. "Dừng lại, Dennis!".

"Chỉ khi nào anh cho em cái mà em đang cần. Em nhất định sẽ thích nó đấy.".

Hắn đẩy nàng xuống giường, khóa chặt lấy nàng, tay lần xuống háng nàng.

Vang lên giọng bố nàng. "Con nhất định sẽ thích nó đấy." Và hắn cố nhét cái đó vào người nàng, liên tục, liên tục. Nàng khẽ la lên, không, bố, dừng lại!".

Và sau đó là một cơn giận dữ xâm chiếm. Nàng nhìn thấy chai rượu. Nàng với lấy nó, đập vào cạnh nàng rồi đâm lấy mũi, những cạnh sắc nhọn vào lưng hắn. Hắn gào lên và ngồi dậy nhưng đã bị nàng ôm chặt lấy trong khi vẫn không ngừng đâm cái chai vỡ vào hắn. Nàng nhìn hắn từ từ lăn xuống.

"Dừng lại, " nàng thút thít khóc.

"Anh hứa là không bao giờ làm như thế nữa chứ? Vâng, vâng chắc chăn là vậy". Nàng nhặt một mảnh vỡ lên và lần tới gần hắn.

Bác sĩ keller để cho những khoảnh khắc im lặng trôi qua. "Sau đó thì cô làm gì, Toni?".

"Tôi quyết định chuồn khỏi đó trước khi cảnh sát tới. Tôi phải chấp nhận rằng mình rất đẹp và khêu gợi. Tôi muốn xa lánh cuộc sống buồn tẻ của Ashley một thời gian, và tôi bèn đến chơi với một người bạn ở Chicago. Thật không may là anh ta đi vắng nên tôi đã đi mua sắm, vào vài quán bar và vui chơi tí chút ở đó.".

"Tiếp theo nữa?".

"Tôi thuê khách sạn để ngủ. "Nàng nhún vai.

"Từ đó trở đi là phần của Ashley.".

Nàng từ từ tỉnh dậy, lờ mờ hiểu rằng đã có chuyện gì xảy ra nghiêm trọng.

Cảnh vật bồng bềnh trước mắt như ẩn hiện trong làn sương khói mờ ảo, chỉ thấy hình thù mà chẳng thây góc cạnh. Cố sức mở to mắt ra, Ashley nhìn quanh căn phòng và bắt đầu hoảng sợ. Nàng đang nằm trên giường, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trong một căn phòng khách sạn rẻ tiền. Nàng hoàn toàn không biết khi nào và bằng cách nào mình lại đến được chỗ này. Nàng gượng ngồi dậy, đầu nhức như búa bổ.

Nàng ra khỏi giường, chui vào phòng tắm và mở vòi sen. Nàng để cho dòng nước rửa sạch thân thể, tẩy đi những gì tồi tệ, bẩn thỉu đã bôi trát lên đó. Liệu gã có làm nàng mang bầu không nhỉ? Ý nghĩ về việc có con với gã làm nàng thấy ghê tởm. Ashley tắt vòi hoa sen, lau khô người, ra khỏi phòng tắm và mở cánh cửa của chiếc tủ kê ở góc phòng. Quần áo của nàng không có trong đó. Chỉ thấy một chiếc áo mini bằng da màu đen, một cái áo nịt rẻ tiền và một đôi giày cao gót. Ashley nhăn nhó khi phải mặc những tứ đó vào người, nhưng nàng đã hết đường chọn lựa. nàng nhắm mắt mà mặc, sau đó ti hí mắt nhìn trong gương.

Trông thật xứng danh bọn gái đứng đường.

"Bố,con ...".

"Có chuyện gì thế?".

"Con đang ở Chicago và ...".

"Thế con làm gì ở đó vậy?".

"Kể ra thì dài dòng lắm. Hiện giờ con cần một vé máy bay đi San Jose nhưng lại không còn một xu dính túi. Bố giúp con với.".

"Dĩ nhiên. chờ máy nhé ... Có chuyến bay số 407 của Hàng không Quốc gia cất cánh từ sân bay ÓHare lúc 10 giờ 40 sáng. Bố đã đặt vé cho con rồi, cứ đến chỗ đăng ký vé ở sân bay mà lấy ...".

"Alette, nghe thấy tôi nói không, Alette?".

"Tôi đây, bác sĩ Keller.".

"Tôi muốn cô kể về Richard Melton. Anh ta là bạn cô, phải không?".

"Đúng. Anh ấy rất tốt ...tuyệt vời. Tôi đã yêu anh ấy.".

"Thế anh ta có yêu cô không?".

"Tôi nghĩ là có. Anh ấy là họa sĩ. Chúng tôi hay cùng nhau vào bảo tàng. Ở bên Richard, tôi cảm thấy rất vui vẻ. Tôi nghĩ rằng nếu anh ấy không chết thì chúng tôi nhất định sẽ lấy nhau.".

"Hãy kể về lần gặp gỡ cuối cùng đi".

"Khi ra đến cổng bảo tàng, Richard bảo tôi, tối nay bọn tôi có buổi liên hoan nhỏ. Vậy sao em không ghé qua chỗ anh nhỉ? Anh có vài bức tranh đến cho em xem.".

"Chưa được, Richard.".

"ôTùy em thôi. Gặp em cuối tuần sau nhé.".

"Vâng".

"Tôi lái xe đi," Alette nói. "Và đó là lần cuối cùng tôi ...".

Bác sĩ Keller nhìn gương mặt nàng bất chợt thay đổi và ông biết đó là Toni.

"Alette thì nghĩ vậy, "Toni, "nhưng sự thật đâu phải vậy.".

"Vậy thì cái gì đã xảy ra?" Bác sĩ Keller hỏi.

Nàng đến nhà Richard ở trường Fell. Căn nhà xoàng xĩnh nhưng những bức tranh cuảa Richard đã làm cho nó trở nên đẹp đẽ hơn.

"Tranh cuảa anh làm căn phòng trở nên sống động hẳn lên, Richard.".

"Cảm ơn, Allette." Anh ta nắm tay nàng. "Anh muốn được làʍ t̠ìиɦ với em.

Em đẹp quá.".

"Con đẹp quá," Bố nàng cũng nói thế. Và người nàng cứng lại. Bởi vì nàng biết những diều tồi tệ tiếp theo sắp xảy ra. Nàng nằm trên giường, mường tượng cảnh ông ta gắng sức đi vào trong nàng, xé nàng ra thành từng mảnh.

Và nàng la lên, "Không! Dừng lại, bố! Dừng lại!" Và rồi cũng là một cơn giận dữ trào dâng. Nàng không biết tại sao mình lại có con dao trong tay, nhưng nàng đã chém. Liên tiếp vào người anh ta, và mồm vẫn không thôi quát lên, "Tôi bảo ông dừng lại! Dừng lại!".

Ashley quằn quại trên ghế, la hét thất thanh.

"Ổn rồi, Ashley." Bác sĩ Keller nói. "Cô đã an toàn rồi. Cô sẽ tỉnh dậy khi tôi đếm đến 5.".

Ashley mở bừng mắt, vẫn còn run rẩy. "Mọi việc đều ổn thỏa chứ ?".

"Toni vừa kể về Richard Melton. Anh ta đã làʍ t̠ìиɦ với cô. Cô nghĩ đó là bố mình, nên đã ...".

Nàng bịt chặt tai lại. "Tôi không muốn nghe thêm nữa.".

Bác sĩ Keller đến gặp Otto Lewisow.

"Tôi nghĩ chúng ta đã thật sự đi đúng hướng. Đây quả là một nỗi đau khó vượt qua với Ashley, nhưng cũng sắp ổn rồi. Chỉ còn có hai vụ nữa thôi.".

"Và sau đó?".

"Tôi sẽ đưa Ashley, Toni và Alette ra gặp nhau."