“Tôi bắt nạt Lâm Tĩnh Hảo chỗ nào chứ? Lúc mới đến binh đoàn, mẹ tôi xót con gái nên mua cho tôi bao nhiêu là đồ ngon. Lâm Tĩnh Hảo là em họ tôi, mẹ cũng chuẩn bị phần cho cô ta. Thế mà đến nơi rồi, cô ta còn vòi vĩnh xin xỏ của tôi, kẹo của tôi bị nó lấy hết sạch. Bao lâu nữa mới có lương, đồ ăn của tôi hết sạch rồi, tôi biết phải làm sao đây... Vừa nãy tôi thấy cô ta tự tiện lấy đồ của mình mà chưa hỏi ý kiến, tôi mới nói có một câu, thế mà cô ta đã khóc lóc…”
“Anh họ, tôi biết anh thích Tĩnh Hảo, nhưng anh chưa tìm hiểu gì đã bênh cô ta rồi, anh hơi quá đáng rồi đấy. Anh thích cô ta, anh cứ lấy đồ của anh mà cho cô ta ăn, sao cứ lấy đồ của tôi rồi xem như chưa có chuyện gì xảy ra thế…” Ôn Túc Túc càng nói càng tủi thân, lại thút thít vài cái.
Giả vờ đáng thương ai mà chẳng biết.
Vừa dứt lời, mấy thanh niên trí thức đứng hóng chuyện bắt đầu bàn tán. Đa số đều nói không ngờ, Lâm Tĩnh Hảo bình thường trông hào phóng như vậy hóa ra toàn lấy đồ của Ôn Túc Túc để chơi trội, mặt dày thật.
Ôn Dược Tiến không ngờ Ôn Túc Túc lại làm to chuyện như vậy, muốn mắng Ôn Túc Túc mà không mắng được. Nghẹn nửa ngày, anh ta mới nói với Lâm Tĩnh Hảo: “Tĩnh Hảo, sau này em muốn ăn gì cứ đến tìm anh, đừng lấy đồ của Ôn Túc Túc nữa.”
Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, cô ta muốn thanh minh cho bản thân, nhưng những gì Ôn Túc Túc nói đều là sự thật, cô ta biết nói gì đây?
Chẳng lẽ nói mấy thứ đó tự động bay vào tay cô ta hay sao?
Trong mắt Ôn Dược Tiến, Lâm Tĩnh Hảo luôn là đóa bạch liên hoa thanh tao thoát tục, anh ta chưa từng nghĩ Lâm Tĩnh Hảo lại lấy đồ của Ôn Túc Túc mà không nói một tiếng.
Làm ầm ĩ lên còn bị người khác xem trò vui, Ôn Dược Tiến thấy mất mặt, định bỏ đi.
Nhưng lại bị Ôn Túc Túc gọi lại: “Anh họ, anh đã nói thế rồi, vậy anh có thể thay cô ta trả lại những thứ mà cô ta đã lấy của tôi trước đây không? Trước đây cô ta muốn mua gì cũng mượn tiền tôi, nhưng chưa bao giờ trả.”
Ôn Dược Tiến: “...”
Bố anh ta tuy cũng họ Ôn, nhưng năng lực kém xa bác cả, gia cảnh cũng không giàu có như nhà Ôn Túc Túc. Lần này đến binh đoàn, tiền trợ cấp anh ta mang theo chẳng được bao nhiêu.
Ôn Túc Túc sao lại không biết những điều này chứ? Cô cố tình khiến cho Ôn Dược Tiến khó xử mà thôi.
Cô thở dài: “Sao vậy? Chẳng lẽ anh không muốn à? Tôi thấy anh lo lắng cho Tĩnh Hảo như vậy, còn tưởng anh việc gì cũng sẵn lòng làm vì cô ta, không ngờ…”
Lâm Tĩnh Hảo thấy Ôn Túc Túc cứ ám chỉ cô ta và Ôn Dược Tiến là một đôi, bắt đầu luống cuống. Cô ta tuy thân thiết với Ôn Dược Tiến, nhưng thật ra không thích anh ta.
Nói cách khác, gia cảnh Ôn Dược Tiến quá bình thường, cô ta thấy chướng mắt. Ôn Dược Tiến chỉ là đơn phương si mê, cô ta chưa từng chính thức đồng ý với anh ta. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Ôn Túc Túc nói quan hệ của cô ta và Ôn Dược Tiến không bình thường, chẳng phải cố ý để người khác hiểu lầm sao?
"Không phải đâu... Chị Túc Túc, quan hệ của em và anh Dược Tiến không như chị nghĩ đâu..." Lâm Tĩnh Hảo cắn môi.
"Thế là như nào?" Ôn Túc Túc nhướng mày, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Nếu không như tôi nghĩ, sao anh ấy đối xử với cô còn tốt hơn cả tôi? Hai người còn suốt ngày đi cùng nhau? Nếu không như tôi nói, vậy những thứ cô nợ tôi, cô tự mình trả đi."
Nghe vậy, Lâm Tĩnh Hảo không dám nói gì nữa.
Nghe nói mấy thứ đó của Ôn Túc Túc tốn mấy trăm tệ mới mua được, cô ta lấy đâu ra tiền mà trả!
Ôn Dược Tiến không muốn mất mặt, trừng mắt nhìn Ôn Túc Túc, nói: “Cô đừng làm khó Tĩnh Hảo nữa, cô rõ ràng biết nhà nó khó khăn, không có nhiều tiền như vậy, nó lấy đâu ra mà trả? Cô ấy đã lấy những gì, cô cứ liệt kê ra cho tôi, tôi trả thay cô ấy là được chứ gì."