Dương Mộng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trần Vũ, khuỷu tay chạm vào người cô, tầm mắt của cô ấy cứ nhìn chằm chằm về những người đang chọn cung, nhìn một lúc thấy được người cần tìm lập tức hỏi: “Cô giáo Trần, đó là Chu Duật, bạn học của cô đúng không?”
Trần Vũ gật đầu.
Hai đồng nghiệp của Chu Duật đang xắn tay áo lên, Trần Vũ đã nhìn thấy họ lúc sáng, người cãi nhau là người mặc áo sơ mi ca rô.
Bọn họ nói gì đó với nhau sau đó nhìn về phía bên này, người mặc chiếc áo sơ mi ca rô sọc xanh ra dấu gì đó còn Hà Thiến Dao thì nhún vai.
Dương Mộng nhìn một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Chu Duật đã kết hôn chưa?”
Trần Vũ: “Vẫn chưa”
“Thế đã có người yêu chưa?”
“Vẫn chưa có”
Trần Vũ nghĩ một chút rồi nói: “Hình như cậu ấy có người trong lòng thì phải”
Dương Mộng không thèm nghĩ lập tức nói: “Có người trong lòng nhưng không ở bên nhau thì khác gì không có đâu?”
Nói xong, cô ấy nhìn Trần Vũ rồi cười tủm tỉm, nói tiếp: “Có tình nguyện làm bà mối không?”
Trần Vũ chớp chớp mắt, cô ấy nhìn Dương Mộng sau đó lại nghiêng đầu nhìn Chu Duật đang chuẩn bị.
Cô hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: “Cậu thích Chu Duật sao?”
“Thích, yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Dương Mộng không hề che dấu cảm tình đối với Chu Duật.
Ở cái tuổi mười tám cộng thêm chín năm, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào xuất sắc đến vậy, cô ấy thuộc như lòng bàn tay: “Chu Duật đẹp trai, là người thành đạt, vừa rồi lúc đỡ cung cho cậu rất lịch sự và ga lăng.
Điều này chứng minh rằng Chu Duật rất biết cách giữ chừng mực với người khác giới.
Hơn nữa theo lời chị Hà nói, gia cảnh của Chu Duật không quá tốt nên sẽ không có thói kiêu căng của kẻ có tiền.
Đây đúng là một đối tượng tuyệt vời để kết hôn.”
Trần Vũ tự ngẫm lại chút rồi cảm thấy lời nói của Dương Mộng rất đúng.
Chu Duật đúng thật là một con người rất xuất sắc, tính cách rất kiên cường, mạnh mẽ, luôn là người bình tĩnh, dịu dàng, ôn hoà, lịch thiệp, ngoại trừ đôi khi không thích nói chuyện ra thì Trần Vũ không hề phát hiện khuyết điểm nào của Chu Duật.
Tính của Dương Mộng vừa hướng ngoại lại vừa xinh đẹp cởi mở, do đó cô ấy có thể bù trừ cho Chu Duật.
Trần Vũ đồng ý rồi nói: “Tớ sẽ hỏi thử cậu ấy xem sao.”
Dương Mộng chắp tay trước ngực: “Cảm ơn cậu nhiều!”
Lúc Trần Vũ và Dương Mộng đang nhỏ giọng thì thầm với nhau thì học sinh đã tự ý kéo ba người đàn ông vào nhóm.
Hà Thiến Dao cũng trở thành một thành viên của đội nào đó, vẻ mặt cô tràn ngập sự bất đắc dĩ: “Thật sự tớ không biết bắn tên, ai ở cùng nhóm với tớ thì xong đời rồi.”
Học sinh không thèm quan tâm nói: “Chơi thôi, chị Hà!”
Hà Thiến Dao được một cô bé học cấp ba gọi bằng chị thì cô vô cùng vui vẻ, tâm trạng như pháo hoa nổ, không thèm quan tâm lập tức gia nhập đội.
Tổng cộng có năm đội nhưng giờ chỉ còn thiếu một người, giờ còn hai người là Trần Vũ và Dương Mộng.
Dương Mộng muốn chơi còn Trần Vũ nói cô sẽ làm trọng tài.
Dương Mộng ôm Trần Vũ một cái, sau đó đi vào hàng của đội còn lại.
Học sinh vừa được luyện tập một lúc, động tác khởi động đã rất chuẩn chỉ.
Trần Vũ đi đến bảng tính điểm, dùng bút dạ đen viết tên năm đội lên bảng.
Đa phần người bắn đầu tiên đều là học sinh, tuy rằng không quá tệ nhưng nhìn động tác không khác gì mấy con gà đang mổ nhau.
Trong nhóm học sinh chỉ có Tề Phi Nhai đang là học sinh do cô giảng dạy, Tề Phi Nhai bước lên tỏ vẻ rất khí thế, chuẩn bị tư thế bắn cung rồi “vụt” một tiếng, một cung tên màu đen lao ra và rồi không trúng bia bắn.
Trần Vũ sững sờ một lát, đúng lúc đó Tề Phi Nhai cũng đột ngột quay lại nhìn cô.
Tề Phi Nhai không nói gì chỉ lẳng lặng đi về cuối hàng, lỗ tai đỏ lên vì ngại.
Trần Vũ cảm thấy rất buồn cười.
Trùng hợp người đứng sau Tề Phi Nhai chính là Chu Duật.
Anh cởi nút tay áo sơ mi ra khiến vai áo càng bó sát vài người, để lộ ra cơ bắp và gân tay mạnh mẽ mà bình thường luôn bị che dấu dưới lớp áo.
Chu Duật nhẹ nhàng kéo dây cung ra, căn chỉnh đủ góc và lực.
Anh chỉ cần dừng lại một nhịp, ngón tay trắng nõn thon dài buông tay khỏi dây cung, mũi tên lao thẳng về phía bia bắn như xé gió.
“Mười điểm!”
Trong sân lập tức tràn ngập tiếng hò reo từ mọi người, đôi mắt Dương Mộng càng sáng hơn.
Chu Duật chậm rãi hạ cây cung xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn lên đúng lúc chạm với ánh mắt của Trần Vũ, cô lập tức giơ ngón tay cái lên.
Chu Duật nở nụ cười, tinh thần có vẻ thả lỏng hơn rất nhiều, dưới tiếng la hét ồn ào của mọi người đi tới cuối hàng.
Cuối cùng một ngày tham quan cũng đã kết thúc, lúc tới đám học sinh cứ giống như đàn chó Husky, đến cuối ngày cả đám sắp biến thành đà điểu già chỉ mong sớm được về nhà để ngủ.
Đưa học sinh về lại trường, Trần Vũ chậm rãi bước đi trên con đường về nhà.
Ánh nắng lúc chạng vạng rất đẹp, một màu cam toả sáng cả một góc trời.
Có lẽ ở dưới đường chân trời có ai đó đang kéo một chiếc màn từ từ che lại ánh sáng mặt trời, bầu trời chi còn lại vệt sáng cuối ngày toả nắng trên bầu trời quang đãng.
Tựa những vệt nắng cuối ngày, đường chân trời giống như đường ranh giới của màu sắc.
Tiếp xúc với màu vàng sữa nhạt là màu xanh lam cực kì rõ ràng, thậm chí trông còn trong hơn bở biển của quần đảo Bắc Mariana, mê hoặc khiến người ta muốn chạm vào.
Xa hơn nữa là bức tranh sơn dầu màu xanh nhạt và tím nhạt.
Trên bức tranh sơn dầu đó, những vì sao cũng đang từ từ thức giấc.
Trong bầu không khí tươi mát cuối ngày, Trần Vũ hít vào một hơi thật sâu.
Bỗng dưng cô dừng bước chân, sau đó cúi người rồi rẽ vào một con ngõ.
Năm phút sau, cô đi đến một căn nhà nhỏ nằm ẩn sâu trong ngõ, phía trước căn nhà có một tiệm hoa vẫn đang mở bán.
Cô mua hai bịch dung dịch dưỡng hoa nhưng rồi lại bị thu hút bởi những bông hoa tulip màu trắng xinh đẹp.
Đến khi cô ra khỏi tiệm hoa, trong lòng cô đã ôm sẵn một bó hoa tulip rất thu hút ánh nhìn.
Hoa tulip trắng còn có một tên gọi khác đó là tình yêu thuần khiết.
Cánh hoa tulip mỏng manh như vừa được cắt tỉa, giống như một mảnh thuỷ tinh rất trong sáng, thuần khiết.
Mềm mại, mong manh, xinh đẹp, đáng yêu.
Ở dưới hòm thư của số nhà 1501 không còn bó hoa nào được gửi tới nữa.
Cô mở hòm thư ra vẫn có thư được gửi tới.
Trần Vũ ôm chặt bó hoa vào trong lòng rồi lấy phong thư ra.
Cô mua một chiếc hộp nhựa trong suốt rồi bỏ toàn bộ thư vào trong chiếc hộp kể cả phong thư hôm nay.
Trong nhà vẫn như cũ, không hề có bất cứ thay đổi gì vì Hứa Tố có rất nhiều đồ không thèm dọn đi.
Dao cạo râu vẫn còn nằm trên giá, quần áo chỉ mang đi vài cái cần thiết còn lại đa phần vẫn để ở trong tủ quần áo.
Trước thềm nhà vẫn còn đôi dép lê của Hứa Tố, trên tủ giày xếp toàn những đôi giày da của anh ta.
Trần Vũ cảm thấy thật phiền toái, cô thay chiếc quần dài, gọi một cuộc điện thoại cho công ty vận chuyển đồ, cũng nhờ bên công ty đưa tới cho cô một ít thùng carton cứng.
Có lẽ Hứa Tố nghĩ rằng anh ta chỉ cần rời đi một khoảng thời gian ngắn, do đó anh ta đã để lại rất nhiều đồ đạc trong nhà để đến khi cô tha thứ, anh ta khỏi phải chuyển đồ về lại.
Trần Vũ ôm thùng carton đầu tiên xuống đại sảnh của khu chung cư.
Tuy sức cô không lớn nhưng thùng nào thùng nấy cũng được chứa đầy đồ đạc ở bên trong.
Cô không thể ôm hết một lần nên đành ôm từng thùng xuống, dọn từng món một.
Nhân viên của công ty vận chuyển vẫn ở dưới đại sảnh chung cư chờ cô, Trần Vũ đưa cho nhân viên chiếc thùng đầu tiên xong thì người cô đã đổ đầy mồ hôi.
Mái tóc dài được cô buộc thành đuôi ngựa, di chuyển nhiều khiến nó bị nới lỏng ra, những sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính vào má.
Cô dùng tay lau mồ hôi rồi vén tóc qua tai.
Nhìn Trần Vũ có vẻ không quá mệt, con ngươi vẫn sáng như thường, thân thiện đưa cho nhân viên khuân vác một chai nước khoáng.
“Trần Vũ!”
Nghe được có người gọi cô, Trần Vũ ngước mắt lên thì thấy Chu Duật đang đút tay vào túi quần, đứng trước cửa đại sảnh.
Anh vẫn còn mặc áo sơ mi và quần tây lúc sáng, nhìn dáng vẻ trông như vừa mới đi phân loại rác bảo vệ môi trường.
Bóng đèn đường bật sáng.
Trần Vũ đáp lại anh.
Có lẽ cú sốc cô phải chịu vào buổi sáng quá lớn, do đó lúc này trong đầu cô lập tức hiện lên một đoạn phim hoạt hình ngắn có ký hiệu đô la màu xanh lá cây hiện lên trong đầu cô ấy, theo sau là một số sáu và tám số không nhảy xung quanh trong ánh vàng.
Đúng là một người đáng nể.
Chu Duật bước đến, đưa mắt nhìn qua chiếc thùng cô đem xuống, sau đó lại nhìn qua nhân viên vận chuyển.
Phía ngoài thùng còn được dán thêm chú ý là chuyển gấp, nhưng anh không nhìn được đồ đạc bên trong là thứ gì.
Ánh mắt anh lại chuyển qua Trần Vũ, ánh đèn ở đại sảnh rất sáng, tay Trần Vũ quạt liên tục.
Cô cố gắng khiến mình bớt nóng nhưng mặt và cổ vẫn còn rất đỏ.
“Cậu muốn chuyển nhà sao?”
Trần Vũ lắc đầu, nói: “Cái này là đồ Hứa Tố vẫn còn để lại trong nhà, tớ phải gửi lại hết qua cho anh ta.”
Chu Duật hiểu ý cô, anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay: “Để tớ giúp cậu dọn đồ.”
Trần Vũ dọn xong cái thùng đầu tiên đã không còn sức để tiếp tục bê thùng nặng trịch xuống sảnh.
Thế nhưng cô còn có một người bạn học cực kì đáng tin cậy là Chu Duật.
Anh bước vào chỗ nào thì chỗ đó sẽ được xếp gọn gàng vào thùng.
Trần Vũ phải dùng hết sức để bê mấy cái hộp nặng trịch đó xuống nhưng Chu Duật lại rất nhàn.
Cánh tay rắn chắc của anh nâng cái thùng nhẹ nhàng như cầm một sợi lông vũ, cơ bắp gồng lên hiện qua lớp áo sơ mi từng đường cong mạnh mẽ, vẻ mặt của anh vẫn như cũ, ôm từng cái thùng xuống.
Anh đi liên tục như vậy được bảy lần, cuối cùng đem số thùng được chất cao như núi ở phòng 1501 đưa xuống đại sảnh.
Trần Vũ đưa tiền cọc cho nhân viên công ty vận chuyển, chờ cậu ta lái xe đi đến chỗ gửi đồ, cô sẽ trả nốt phần tiền còn lại.
Ở trước cửa đại sảnh, Trần Vũ và Chu Duật nhìn chiếc xe chở 8 cái thùng chứa đồ đạc của Hứa Tố đi xa dần.
Xe chuyển đồ đã đi xa, Trần Vũ lại nhìn qua tay của Chu Duật, thấy từng đường hằn đỏ do ôm từng cái thùng xuống.
Cô nói cảm ơn anh: “Chu Duật, làm phiền cậu quá.
Cậu rảnh không? Tớ mời cậu ăn cơm nhé?”
Chu Duật thả tay áo xuống, anh nói: “Tớ vẫn chưa ăn tối, chúng ta ăn chung đi.”
—
Trần Vũ chọn một quán ăn tại nhà nấu khá thanh đạm.
Cái ngày mà mọi người đi xem sao băng với nhau, cả đám đã ăn lẩu cay nhưng chỉ có mỗi Chu Duật sau khi ăn xong phải uống thêm một viên thuốc.
Quán ăn tại nhà này nằm khá gần khu chung cư, Trần Vũ đã từng qua đây ăn mấy lần.
Đầu bếp là người Chiết Giang cho nên tay nghề nấu món Giang Nam cực kì ngon.
Món ăn ở quán ăn này dựa theo nguyên vật liệu trong mùa.
Đúng lúc bây giờ có rất nhiều cua to, là món đặc biệt của mùa này trong quán.
Chu Duật nói anh không kén ăn, Trần Vũ cầm thực đơn, chọn vài món ăn phổ biến thường ăn.
Lúc nhân viên phục vụ đi khỏi cũng là lúc Chu Duật bỏ điện thoại xuống.
Không được bao lâu, điện thoại lại rung lên, lần này anh quyết định để chế độ im lặng.
Trần Vũ nói với anh nếu có công việc cứ nghe không cần để ý đến cô, Chu Duật dùng khăn tiệt trùng lau đũa nói không có gì.
Chỉ một lúc sau, măng tây xào cua, măng xào nấm đùi gà, sơn tra thịt kho tàu, canh măng thịt heo hầm, từng món theo thứ tự được đưa lên bàn ăn.
Gần đây Trần Vũ cảm thấy ăn không ngon miệng lắm nhưng tốc độ ăn cơm của Chu Duật không tính là chậm.
Anh ăn chậm nhai kĩ, người ăn còn đẹp trai đúng là cảnh đẹp ý vui.
Trong vô thức cô bắt đầu ăn nhiều hơn.
Cô gọi món sơn trà thịt kho tàu vì bữa trưa cô được ăn món sườn xào chua ngọt có hương vị giống món ăn bà ngoại làm, món sơn trà thịt kho tàu cũng là một trong những món mà bà ngoại nấu ngon nhất.
Cho dù bà ngoại đã từng dạy cho cô nhưng cô nấu vẫn không được ngon như vậy.
Quán ăn nấu cũng bình thường, cô cũng chỉ ăn có vài miếng.
Chu Duật ăn cơm giống lúc làm việc, rất cẩn thận.
Ngay cả mấy viên sơn tra trơn cũng được anh dùng chiếc đũa chia thành hai miếng, sau đó cứ gắp một miếng sơn tra lại kẹp một miếng thịt rồi ăn thêm một miếng cơm.
Trần Vũ thấy Chu Duật như vậy, đột nhiên có khả năng tự động đũa, cô lại ăn thêm hai thìa cơm nữa.
Có lẽ là do cảm giác được cô nhìn anh đã lâu, Chu Duật ngước lên nhìn cô.
Trần Vũ giải thích: “Có phải món này ăn cũng được, đúng không?”
Chu Duật nói: “Dùng sơn tra phơi nắng hơn hai ngày kho với thịt kho tàu thành ra hương vị không được đồng đều.”
Trần Vũ tròn mắt: “Cậu biết nấu ăn sao?”
Chu Duật không trả lời câu hỏi của cô, lông mi dài khẽ rũ xuống, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn cô rồi nói: “Có dịp tớ sẽ nấu cho cậu ăn.”
Trần Vũ cảm thấy lời nói của Chu Duật khá kì quặc nhưng nghĩ lại từ trước đến nay cậu ấy đều là người ít khi nói chuyện, có lẽ là dân học kĩ thuật ai cũng như vậy cả thôi.
Nghĩ đến “dân kĩ thuật”, Trần Vũ cầm một chén trà lên nhấp một ngụm, trong đầu cô lại hiện lên câu nói của Dương Mộng.
Cô ấy nói Chu Duật là người đàn ông xuất sắc khó gặp được trên đời.
Chờ Chu Duật bỏ đũa xuống, cảm ơn cô tối nay đã mời anh ăn, Trần Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi anh: “Chu Duật, cậu thích một cô gái phải không?”
Chu Duật im lặng một chút, nhìn cô: “Ừ, sao vậy?”
Trần Vũ cấu ngón tay, muốn hỏi về người mà anh thích: “Có mái tóc rất mềm mại, con người trong sáng, lương thiện và học khoa kiến trúc?”
Trần Vũ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, Chu Duật nhìn chằm chằm vẻ mặt xấu hổ của cô một lúc rồi trả lời: “Trừ hai cái trước là do tớ nói ra, còn cái thứ ba thì cậu nghe ai nói vậy?”
Vậy có lẽ không phải là học khoa kiến trúc rồi.
Trần Vũ quyết định không quanh co, lòng vòng nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Duật: “Tớ có một đồng nghiệp, cô ấy muốn làm quen với cậu, cậu có rảnh không?”
Quán ăn vô cùng đông vui, náo nhiệt, chêm vào cả tiếng trẻ con cười nói nô đùa trước cửa sau đó bị người lớn bắt lại, mắng rằng đừng chạy nhảy, quậy phá lung tung, ngoan ngoãn chút đi.
Những người đầu tiên vào quán ăn cơm đều đã rời khỏi bàn ăn, dựa gần vào cửa sổ ở bên phải nói chuyện với nhau.
Từ trong tận đáy lòng, Chu Duật chỉ có thể thở dài.
Anh dựa vào ghế, đầu hơi nghiêng nhìn chằm chằm Trần Vũ đang cố gắng che dấu sự ngại ngùng trên khuôn mặt, rồi hỏi một câu giống như câu hỏi thăm bình thường.“Lúc trước cậu là giáo viên dạy ngữ văn, bây giờ là giáo viên dạy môn gì?”
- -----oOo------