***
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, tài xế hỏi Hạ Thời Vi tiếp theo muốn đi đâu.
Cô chưa kịp trả lời thì điện thoại đúng lúc reo lên… Là cuộc gọi từ Hạ Nguyên Châu.
——Hạ Nguyên Châu là em trai ruột của Hạ Thời Vi! Từ tối qua đến nay, cậu ta đã gọi cho Hạ Thời Vi mười mấy cuộc điện thoại nhưng cô một cuộc cũng chưa nhận.
Điện thoại lại reo hai lần nữa thì bị Hạ Thời Vi cúp máy.
Hệ thống hiển thị thông báo: “Giá trị phản cảm từ Hạ Nguyên Châu +67... Giá trị phản cảm từ Hạ Nguyên Châu +83..."
Ngay sau đó là loạt tin nhắn từ Hạ Nguyên Châu:
[Thời Vi! Tối qua chị nói gì với chị Đóa Đóa thế?]
[Sao sau khi nói chuyện với chị, chị Đóa Đóa lại ngất xỉu?]
[Chị lại bắt nạt chị Đóa Đóa phải không? Chị đã có Thịnh Cảnh Thần rồi! Tại sao chị còn muốn làm khó dễ chị ấy?]
…
Hàng loạt câu hỏi khiến Hạ Thời Vi cảm thấy ngột ngạt.
Từ đầu đến cuối, Hạ Nguyên Châu chưa từng hỏi cô tối qua ra sao.
Trong đêm đính hôn mà không thấy hôn phu của mình, suýt bị người ta dùng thuốc mê và cưỡиɠ ɧϊếp, cả đêm không về nhà họ Hạ nhưng Hạ Nguyên Châu không hề thể hiện sự quan tâm nào.
Trong mắt cậu ta chỉ có Hạ Đóa Đóa.
Cũng phải thôi! Dù gì Hạ Thời Vi cũng chỉ suýt mất đi danh dự.
Còn Hạ Đóa Đóa, cô ta đã mất đi là tình yêu!
Thời Vi cười lạnh, đang định tắt điện thoại thì thấy Hạ Nguyên Châu lại gửi thêm một tin:
[Hôm nay, chị đừng về nhà! Chị Đóa Đóa đang ở nhà quay chương trình, nếu chị xuất hiện không biết phải giới thiệu thế nào, chị tự tìm một khách sạn để qua đêm đi.]
Hạ Thời Vi nhìn tin nhắn đó rơi vào trầm lặng.
Thấy vậy, tài xế một lần nữa cung kính hỏi: "Hạ tiểu thư! Cô muốn về biệt thự không?"
"Không." Thời Vi thở dài, tắt điện thoại.
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn sự lạnh lẽo: "Không! Chúng ta đến nhà họ Hạ."
Biệt thự nhà họ Hạ.
Trong nhà hàng, một gia đình năm người ngồi quanh bàn ăn, không khí ấm áp và hạnh phúc.
“Năm đó sau khi tôi sinh Dịch Văn, tôi luôn mong muốn có thêm một cô con gái.” Mẹ Hạ âu yếm nắm tay Hạ Đóa Đóa: “Mong chờ mãi, cuối cùng cũng đón được Đóa Đóa!”
“Đóa Đóa cũng rất ngoan ngoãn! Từ nhỏ kết quả học tập luôn xuất sắc, chưa bao giờ làm chúng tôi thất vọng.” Cha Hạ nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Đóa Đóa, hiện lên một nụ cười đầy yêu thương.
[Cha mẹ Hạ thực sự rất yêu chiều Đóa Đóa! Nhìn Hạ tiểu thư giống như cô công chúa được chiều chuộng từ nhỏ!]
[Anh trai và em trai cũng rất yêu chiều Đóa Đóa! Mặc dù họ không nói gì, một người lặng lẽ đẩy món salad mà Đóa Đóa thích tới trước mặt cô ấy, một người lặng lẽ giúp cô ấy bóc tôm. Đúng là anh trai quốc dân! Anh trai của tôi chỉ biết tranh đồ ăn với tôi!]
[Thật ghen tị với Đóa Đóa, sinh ra đã là người chiến thắng trong cuộc đời, bản thân lại xuất sắc và cố gắng như vậy!]
[Chắc Đóa Đóa kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà rồi! Một sinh ra đã là tiểu thư của hào môn, còn được giữ vai trò chủ yếu trong nhóm, thật sự làm tôi ghen tị đến phát khóc!]
***
Một chiếc Rolls-Royce hướng tới nhà họ Hạ.
Thời Vi ngồi trong xe, im lặng nhìn Hạ Đóa Đóa livestream.
Hạ Đóa Đóa học tại học viện điện ảnh Bắc Kinh, gần đây dưới sự giới thiệu của anh trai Hạ Dịch Văn, cô ta đã ký hợp đồng với một trong những công ty quản lý giải trí hàng đầu trong ngành, dựa vào hình ảnh thiên kim hào môn được yêu thích mà không cần bất kỳ tác phẩm nào mà cô ta đã nhanh chóng trở thành một diễn viên hạng ba.
Thực ra cũng không hẳn là quảng cáo, mọi người trong gia đình họ Hạ thực sự coi cô ta như con gái ruột, hết lòng yêu thương cô ta, mọi hình ảnh về thiên kim hào môn đều là thật.
Trong nhà họ Hạ, cô mới chính là con gái được nhận nuôi.
Thời Vi nhớ lại, bốn năm trước khi bà nội nuôi của cô qua đời thì cô được đưa về nhà họ Hạ! Lúc đó vì khao khát được sự quan tâm của gia đình nên Thời Vi rất nghe lời, luôn tuân theo ý bố mẹ.