Anh Ấy Hối Hận Khi Tôi Sắp Chết

Chương 20

Dịch: Anh Nguyễn (Truyện xen lẫn quá khứ và hiện tại, đây là đoạn ở quá khứ nha)

...

Sau đêm giao thừa, Nhan Yên ở lại trường gần như cả tháng vì xấu hổ khi nhìn sai tên, đến quán rượu cũng xấu hổ chứ đừng nói đến việc gặp Đoạn Tư Vũ.

Hiện tại đợt thực tập đã kết thúc.

Việc bảo vệ luận án sẽ bắt đầu sau khi mùa xuân đến. Nhan Yên dành phần lớn thời gian để hoàn thành luận án của mình và mở trang cá nhân của Đoạn Tư Vũ xem khi cậu có thời gian rảnh.

Trong trang cá nhân, hầu hết đều có hình ảnh và tin nhắn quảng cáo quán rượu và hoạt động nào được tổ chức vào ngày nào. Hầu như không có nội dung nào về bản thân Đoạn Tư Vũ.

Sau khi xem đi xem lại, Nhan Yên vẫn không thích, không để lại dấu vết gì. Cậu giống như một tên trộm đang bị trói, hai tay bị trói.

Khi tan học, Nhan Yên đã gửi trước bài thi cho gia sư của mình để xác nhận rằng không có vấn đề gì lớn.

Hoàn thành nhiệm vụ mục tiêu đã được dàn dựng, Nhan Yên cuối cùng cũng dám đến quán rượu, gọi một ly nước có ga và tổ chức một bữa tiệc đơn giản một mình.

Tất nhiên lần này cậu sẽ không bao giờ gọi vải thiều hay đào nữa.

Đầu xuân xua tan cái lạnh giá của mùa đông.

Lần trước câuh đến, cây thông Noel vẫn còn ở trước cửa nhưng giờ đã được thay thế bằng bảng hiệu đèn neon.

Học sinh trở lại trường, quán rượu lại náo nhiệt, chưa đến chín giờ, hàng ghế đầu đã chật kín.

Nhan Yên vẫn đang trốn trong góc, đang định quét mã QR để trả tiền, nhưng chợt nhớ ra mình đã nạp thẻ thành viên hàng tháng.

Làm thế nào để sử dụng thẻ này?

Đoạn Tư Vũ dường như vẫn chưa giải thích.

Không có tùy chọn để đặt hàng mà không thanh toán trong ứng dụng.

Nhan Yên ngay lập tức bấm vào hộp thoại của Đoạn Tư Vũ và chủ động gửi tin nhắn, gần như không do dự vì cậu đã tìm được lý do chính đáng.

[Yan: Xin chào, làm cách nào để dùng thẻ thành viên vậy?]

[Duan: Gửi cho tôi tên đồ uống và số bàn đi.]

[Yan: Soda bưởi, bàn 24.]

[Duan: Đợi một chút.]

Nhan Yên không biết tên đồ uống mà Đoạn Tư Vũ làm lần trước, vì vậy cậu đã chọn loại có chữ "bưởi" dựa trên cảm nhận của mình.

Bóng dáng cô đơn di chuyển từ xa đến gần.

Nhan Yên chưa bao giờ nghĩ rằng Đoạn Tư Vỹ sẽ đích thân giao nó, vì vậy cạu không thể không nín thở.

Cạch —

Chiếc ly được đặt nhẹ lên bàn.

“Cám ơn.” Nhan Yên không ngẩng đầu, giả vờ thờ ơ.

“Không có gì.” Vẫn là giọng nói có chút lạnh lùng, nhưng đã thay đổi một chút, không còn là băng nữa mà là tuyết sắp tan, mềm hơn một chút.

Không, sao giọng nói lại nhỏ nhẹ thế?

Nhan Yên thầm nghĩ, cậu đang đánh giá ngẫu nhiên và vội vàng uống một ngụm nước.

Mùi vị tràn ngập hương bưởi, dư vị chỉ xuất hiện một chút hương cam quýt, quá ngọt và không còn ngon như lần trước.

Nhan Yên cau mày, hối hận vì đã phạm sai lầm, nhưng không nhận ra rằng Đoạn Tư Vũ chỉ lùi lại một bước và vẫn chưa rời đi.

"Không thích sao?" Đoạn Tư Vũ hỏi.

Nhan Yên giật mình, vội vàng ngẩng đầu nói: "Không có."

Đoạn Tư Vũ dường như đã cắt tóc. Lần trước họ gặp nhau, mái tóc của anh đã dài quá tai. Bây giờ nó được cắt cao hơn tai nửa centimet, khiến anh trông giống học sinh hơn một chút.

Đoạn Tư Vũ bắt gặp ánh mắt của cậu.

Tim Nhan Yên đập thình thịch, cậu vội vàng nói: “Mùi vị rất ngon.”

Đoạn Tư Vũ nhướng mày: "Thẻ thành viên tháng được kích hoạt khi anh thực hiện giao dịch mua đầu tiên và thời hạn hiệu lực bắt đầu từ hôm nay."

Ý tứ là cậu nửa tháng đầu không đến nên thời gian không cần tính vào trong thời hạn hiệu lực của thẻ tháng.

"Được rồi, cảm ơn cậu đã cho tôi biết." Nhan Yên gật đầu và cảm ơn.

"Không có gì."

Một cuộc trò chuyện ngắn gọn.

Đoạn Tư Vũ quay người rời đi, bóng dáng biến mất trong quán bar, cuối cùng Nhan Yên cũng dám thở.

Không biết tại sao sau đoạn nhỏ này, vị cam quýt lại ngon hơn nhiều.

Có lẽ là do đá tan.

Như mọi khi, Nhan Yên lắng nghe toàn bộ màn trình diễn, bật máy tính khi đèn sáng vào lúc nửa đêm và kiểm tra những điểm nhỏ cần lưu ý của luận án.

Đột nhiên, trước mặt cậu có một bóng người chặn ánh sáng, có người ngồi đối diện bàn làm việc của cậu với máy tính.

Nhan Yên vô thức ngẩng đầu lên và mất cảnh giác lại nhìn vào mắt Đoạn Tư Vũ.

Ánh sáng đủ sáng, lúc này Nhan Yên phát hiện ra rằng con ngươi của Đoạn Tư Vũ không phải tối mà rất nhạt, điều này tăng thêm một chút chiều sâu.

Có phải anh định nói điều gì đó không?

Đoạn Tư Vũ có lẽ không muốn bị quấy rầy.

Nghĩ đến đây, Nhan Yên thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía màn hình máy tính.

Nhưng cậu đã đánh giá quá cao khả năng tập trung của mình.

Khi mùi hương cam quýt tan đi và bay từ cơ thể Đoạn Tư Vũ đến chóp mũi. Đừng nói đến việc sửa lại báo cáo, cậu thậm chí còn phải đọc mục lục vài lần mới nhớ ra phải làm gì tiếp theo.

Trong vô thức, Nhan Yên tập trung vào phía đối diện và cảm nhận nó bằng tầm nhìn ngoại vi của mình.

Đoạn Tư Vũ nhìn chằm chằm vào máy tính, cau mày, không bình tĩnh như thường lệ, có vẻ hơi khó chịu.

Đây có phải là vấn đề của ngành học không?

Cậu nhớ chuyên ngành của Đoạn Tư Vũ là lịch sử nghệ thuật, môn mà cậu không biết nhiều.

Sau khi nhìn trộm mấy lần, Nhan Yên xấu hổ đến mức miệng khô khốc, cậu chạm vào ly theo cảm giác của mình mà không nhìn vào lượng đồ uống trong ly mà cắn ống hút để uống.

Ách——!

Đồ uống trong cốc đã được uống hết từ lâu, khi Nhan Yên hút sẽ phát ra tiếng động lớn.

Nhan Yên nhanh chóng dừng lại, nhưng đã quá muộn. Đoạn Tư Vũ đã ngẩng đầu lên nhìn cậu, lông mày vẫn cau lại.

Để giảm bớt sự xấu hổ, Nhan Yên chủ động hỏi: "Cậu bị sao vậy?"

"Mã chạy không chính xác." Đoạn Tư Vũ nói.

Mã số?

Lý thuyết lịch sử nghệ thuật cũng đã đến mức các ngành cần phải giao nhau rồi à?

Nhan Yên nhận ra đây là cơ hội và chủ động nói: "Mã nào? Tôi có thể giúp cậu xem nó được không?"

Nghe vậy, Đoạn Tư Vũ đứng dậy, cầm máy tính đến gần và ngồi cạnh Nhan Yên.

Lập trình cơ bản bằng ngôn ngữ C là môn học tổng quát mà nhiều sinh viên năm thứ nhất cần học.

Đoạn Tư Vũ, sinh viên năm hai, cũng không thể trốn thoát.

Nhan Yên đọc kỹ câu hỏi, kiểm tra từng dòng và tìm ra những lỗi nhỏ.

"Chỗ này, có quá nhiều vòng lặp, dấu chấm phẩy đã bị xóa, còn ở đây, là loại dấu phẩy động..." Nhan Yêm bắt đầu thực hiện thay đổi, chạy vài lần và thành công thu được kết quả chính xác.

Nhan Yên quay đầu lại và muốn hỏi Đoạn Tư Vũ xem anh có hiểu không, nhưng Đoạn Tư Vũ đang nhìn vào màn hình mà quay sang nhìn cậu.

Tại một thời điểm nào đó, họ đã rất thân thiết và vai của họ chạm vào nhau

Từ khoảng cách gần như vậy, Nhan Yên có thể nhìn thấy rõ ràng cả đôi mắt đẹp đẽ trong mắt đối phương.

Tim đập rộn ràng.

Nhan Yên nhẹ nhàng hít sâu một hơi, chủ động nói: “Nếu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi tôi.”

"Được rồi, cảm ơn." Đoạn Tư Vũ hơi lùi lại, nhưng không quay lại phía đối diện. Anh vẫn ngồi bên cạnh Nhan Yên, chỉ cách nhau vài centimet.

"...Không có gì." Nhan Yên nói.

Sau ngày hôm nay, Đoạn Tư Vũ có vấn đề gì không hiểu sẽ đến tìm cậu giúp đỡ. Đôi khi việc đó không liên quan gì đến lập trình mà chỉ bận rộn hoàn thành việc. Đoạn Tư Vũ sẽ ngồi đối diện với cậu và chuẩn bị cho bài thuyết trình trong các khóa học chuyên nghiệp.

Hương cam quýt và âm thanh bàn phím xen lẫn.

Lúc đầu, Nhan Yên còn rối trí, nhưng dần dần cậu đã quen với việc nếu không thể nghe hoặc nghe thấy, thậm chí cậu sẽ hoảng sợ trong giây lát.

Làn sóng lạnh đã hoàn toàn lắng xuống, mùi xuân càng nồng nàn hơn.

Vào giữa mùa xuân, bài báo cáo đã vượt qua thành công cuộc kiểm tra đạo văn và đánh giá, đồng thời đạt được một mục tiêu theo từng giai đoạn khác.

Tạm thời không cần phải quay lại làm việc thực tập, lần sau đến quán là cậu không cần làm việc nữa. Cả tháng được rảnh rỗi.

Ngoài vui mừng ra, Nhan Yên còn cảm thấy có chút thất vọng.

Nếu không có việc gì làm thì lấy lý do chính đáng nào để đến quán rượu? Đến chỉ để giúp đỡ Đoạn Tư Vũ làm bài sao? Điều đó có quá kỳ lạ không?

Ngay lúc cậu đang do dự, Đoạn Tư Vũ đã gửi tin nhắn.

[Duan: Thứ bảy anh có rảnh không?]

[Yan: rảnh.]

Có gì mà Đoạn Tư Vũ không làm được sao?

Nhan Yên suy nghĩ một lúc rồi chủ động gửi tin nhắn.

[Yan: Nếu có bài nào không làm được thì cậu có thể gửi qua cho tôi xem trước.]

Phía bên kia đã gửi ảnh chụp màn hình của sự kiện.

[Duan: Nhà hàng tự phục vụ này có hoạt động vào thứ bảy, các cặp đôi được giảm giá 50%.]

Cặp đôi...?

Cặp đôi!

Đầu óc cậu trống rỗng trong giây lát.

Nhan Yên đọc nó nhiều lần. Trong đầu cậu có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cậu vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của câu này.

[Duan: Tôi muốn anh đi cùng để coi như cảm ơn cho việc dạy kèm.]

Hoá ra là để cảm ơn cậu...

Giá gốc của nhà hàng tự phục vụ này là 600 nhân dân tệ mỗi người, nhưng ngoài thời gian diễn ra sự kiện, chi phí chiêu đãi khách sẽ lên tới hơn 1.000 nhân dân tệ. Có lẽ Đoạn Tư Vũ không muốn chiêu đãi cậu ở một nhà hàng rẻ tiền, vì điều đó có vẻ chiếu lệ.

Nhưng cậu không thể để một sinh viên tiêu tiền như vậy, hơn nữa đối phương mỗi ngày còn làm việc ở quán rượu.

[Yan: Cảm ơn cậu. Nhưng nó quá đắt. Tôi có thể chuyển sang nhà hàng rẻ hơn được không?]

Bên kia im lặng nửa phút mới gửi ảnh chụp màn hình.

Quán lẩu bình dân với mức giá trung bình dưới 50 tệ một người.

[Duan: Cái này thì sao?]

[Yan: Được rồi, cảm ơn cậu.]

[Duan: Không có gì.]

Khi còn là sinh viên, cậu có hẹn ăn tối với bạn cùng phòng một hoặc hai lần một tháng. Bây giờ về cơ bản cậu sống khép kín và hoạt động phổ biến nhất mà cậu làm là tham gia là tiệc tối với các bạn cùng lớp.

Đi ăn một mình với ai đó.

Đây là lần đầu tiên.

Họ đồng ý gặp nhau ở cổng phía Tây lúc năm giờ.

Kế hoạch này có mức độ ưu tiên cao nhất và tầm quan trọng cao nhất, không được trì hoãn hoặc quên mất.

Như thường lệ, Nhan Yên nhấp vào "Nhắc nhở", đặt ngày, địa điểm và thời gian nhắc nhở, sau đó xác nhận mọi thứ đều chính xác mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Thứ bảy là một ngày nắng hiếm hoi.

Bầu trời trong xanh và mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Nhan Yên nghe nhạc, ghé thăm các diễn đàn và thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài vì thời tiết quá tốt. Khi cậu nhận ra mình đang làm gì thì đã 4 giờ.

Nhan Yên vội vàng đi tắm, mặc bộ quần áo vừa mới mua vào.

Một chiếc áo sơ mi cổ xanh, áo len trắng và quần jeans ống rộng sẽ năng động và ấm áp hơn rất nhiều so với chiếc áo khoác độn bông mộc mạc thường thấy.

Nhan Yên sợ đến muộn nên thu dọn đồ đạc đi ra ngoài sớm, lúc này mới đến cửa Tây thì đã là năm giờ kém mười phút.

Đoạn Tư Vũ vẫn chưa đến.

Cậu đứng ở cửa, giả vờ thoải mái và nhìn vào điện thoại để bình tĩnh lại.

Không lâu sau, có người vỗ nhẹ vào vai cậu.

Nhan Yên quay người lại.

Đoạn Tư Vũ mặc một chiếc áo gió dài màu đen, cổ cao màu nâu sẫm, khác hẳn với thường ngày và trưởng thành đến khó hiểu.

"Chào buổi chiều." Nhan Yên chủ động nói.

"......Chào buổi chiều."

Đoạn Tư Vũ dừng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên quần áo của cậu hồi lâu, thái độ mơ hồ quay trở lại với cậu.

"Quần áo của tôi có vấn đề gì à?" Nhan Yên bối rối.

"Không có gì." Đoạn Tư Vũ mở định vị và đi về phía trước.

Nhan Yên theo sát và trong lúc Đoạn Tư Vỹ dẫn đường, cậu cúi đầu kiểm tra quần áo và vuốt thẳng các nếp nhăn, nhưng không phát hiện ra điều gì sai cả.

Nhà hàng rất gần, quán không lớn, trước giờ ăn tối cũng có rất ít người.

Sau khi lấy thực đơn và đưa cho Nhan Yên, Đoạn Tư Vỹ dừng người phục vụ lại và hỏi: "Ở đây có tạp dề dùng một lần không?"

"Xin lỗi, trong cửa hàng chúng tôi không có." Người phục vụ nói.

Đây chỉ là một cửa hàng nhỏ và các dịch vụ chưa hoàn chỉnh.

Nhan Yên đang cầm bút gọi đồ ăn, sau khi nghe điều này, cậu mới hiểu tại sao vừa rồi Đoạn Tư Vũ lại nhìn chằm chằm vào quần áo của anh.

Ăn lẩu nhưng cậu lại mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng tinh.

Tại sao cậu không suy nghĩ kỹ hơn trước khi mua bộ đồ này chứ?

Nhan Yên nắm chặt cây bút chì của mình, cậu lại cảm thấy xấu hổ dữ dội.

Rõ ràng cậu sắp tốt nghiệp, trưởng thành về tuổi tác và tinh thần, vậy tại sao cậu lại nhiều lần làm xấu mặt mình trước mặt Đoạn Tư Vũ như vậy?

Nhan Yên trong lòng cảm thấy hối hận.

Ở bên đó, Đoạn Tư Vũ gọi đồ ăn mang đi từ siêu thị gần nhất. Khi đồ được bưng ra, người giao hàng cũng vừa đến.

Ngoài tạp dề dùng một lần, gói mang đi còn có những chai nước có ga hương trái cây. Đoạn Tư Vũ mở gói hàng ra, đứng dậy, cởi tạp dề và đi đến bên cạnh Nhan Yên.

"Cảm ơn." Nhan Yên lập tức đứng dậy, cầm lấy chiếc tạp dề và mặc vào.

"Tôi sẽ buộc nó cho anh." Đoạn Tư Vũ nói.

Nhan Yên dừng lại một lúc và từ từ quay lại: "... Cảm ơn cậu."

Đoạn Tư Vũ hơi cúi xuống, kéo sợi dây cố định lên, quấn sợi dây quanh eo Nhan Yên và buộc nó bằng một chiếc nơ lỏng.

"Được rồi." Đoạn Tư Vũ thì thào.

Giọng nói rất gần, như ở ngay bên tai cậu, hơi thở ấm áp và ngứa ran.

Nhan Yên theo bản năng tiến lên một bước tránh né: "Cám ơn."

"Không có gì." Đoạn Tư Vũ liếc nhìn cậu và ngồi lại vào chỗ ngồi.

Lẩu là món vịt quýt. Cả hai người đều không thể ăn được đồ cay nên phần đế cay đã bị bỏ đi.

Nên nói gì để có chủ đề đây?

Nhan Yên không thể quyết định được. Cậu không biết thói quen ăn uống của Đoạn Tư Vũ nên chỉ im lặng.

"Anh là người ở đâu?" Đoạn Tư Vũ hỏi Nhan Yên.

"Giang Ninh."

"Giang Ninh..." Đoạn Tư Vũ nhướng mày, "Tôi đến từ Bắc Thành."

Nhan Yên gật đầu, mặc dù cậu đã biết điều đó.

“Sau khi tốt nghiệp anh có quay lại Giang Ninh làm việc không?”

"Tôi ở lại Bắc Thành, làm ở công ty phần mềm cách đây không xam"

"Sao không quay lại?" Đoạn Tư Vũ lại hỏi.

Cậu ở lại Bắc Thành chỉ vì lời đề nghị khá tốt, nhưng nếu có công việc tốt ở Giang Ninh, cậu cũng sẽ cân nhắc việc quay trở lại.

Nhưng đây không phải nguyên nhân thật sự, cậu cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

Nhưng cậu cũng có thể trả lời một yếu tố khác là đúng, không phải dối trá nhưng không liên quan.

“Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi mười tuổi, sau khi bố tôi tái hôn, tôi và ông ấy quan hệ không tốt lắm, chúng tôi đã cắt đứt quan hệ khi tôi trưởng thành, vì vậy tôi không muốn quay lại.”

Giữa lý do thực sự và yếu tố không liên quan, Nhan Yên đã chọn cái sau vì cậu đã nhận thức được sự ích kỷ của mình từ lâu.

Một loại động cơ bí mật, đen tối và thầm kín.

Cậu biết rõ ràng rằng Đoạn Tư Vũ đã bị đuổi khỏi gia đình mình.

Và vậu cũng biết rất rõ rằng sự giống nhau đồng nghĩa với sự hấp dẫn. Đây là một chân lý vĩnh cửu.

Vì vậy chỉ cần cậu ném ra những thứ tương tự, khả năng cao là Đoạn Tư Vũ sẽ bị cậu thu hút.

Cậu có thể...

Câu nhìn thấy một Đoạn Tư Vũ khác với những gì người khác nhìn thấy.

Một, Đoạn Tư Vũ, người mà chỉ cậu mới có thể chạm vào.

Nước lẩu đang sôi sùng sục.

Một khoảnh khắc im lặng.

Trong lúc nhất thời, Đoạn Tư Vũ đột nhiên mỉm cười. Đó không phải là kiểu cười không rõ ý nghĩa mà là khóe môi nhếch lên, hàm răng lộ ra và đôi mắt cong lên.

Đôi mắt cậu sáng rực như vì sao sáng nhất và xa nhất trong dải ngân hà, thương xót rơi xuống trước mặt anh.

Thình thịch— thình thịch—

Một lần nữa, Nhan Yên nghe thấy tiếng nhịp tim của chính mình tràn vào màng nhĩ, giống như tiếng trống.

"Thật trùng hợp khi tôi cũng bị cha mình đuổi khỏi nhà." Đoạn Tư Vũ mỉm cười nói.

Sức sống mãnh liệt lao thẳng vào mặt cậu, Nhan Yên nhìn chằm chằm vào đối phương.

Mạnh mẽ, bốc lửa và hồ hởi, anh không còn là một cái bóng xa cách phải tìm cớ để lại gần nữa.

Giữa họ, bức tường trong suốt gọi là lịch sự lặng lẽ vỡ tan.

Cuối cùng cậu cũng nắm bắt được sức hấp dẫn của Đoạn Tư Vũ.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3