"Đầu tiên, con muốn cao, con cao khoảng mét chín, nếu người đó quá thấp, con sẽ phải cúi xuống hôn, điều này là hoàn toàn không thể, con nghĩ ai đó cao khoảng mét tám là được."
Cố Khỉ:...Omega cao mét tám không hẳn là không có, vẫn chấp nhận được.
"Thứ hai, con không muốn người quá gầy, đặc biệt là người có eo gầy như không ăn gì, không có chút thịt nào, ôm không sướиɠ tay."
Diệp Từ im lặng cúi đầu nhìn mình, vẫn có chút thịt.
"Thứ ba, con không muốn một người khóc suốt ngày, ngã cái thôi là khóc cả ngày lẫn đêm, giống như đi dự đám tang vậy, con không đủ kiên nhẫn để an ủi người ta đâu."
Một vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt Cố Khỉ, sự bình tĩnh bề ngoài của bà bắt đầu sụp đổ.
Diệp Từ luôn sẵn sàng giữ lấy Cố Khỉ, tạo cơ hội cho con trai chạy trốn.
“Thứ tư, phải có điểm chung với con, đừng có hỏi con về quần áo, phụ kiện này đó, biết chết liền, nếu có thể cùng nhau nói chuyện quân sự thì quá tốt."
Cố Khỉ mỉm cười: “Muốn người cao?”
Cố Minh Dạ: "Ừm ừm."
"Không quá gầy?"
"Đúng."
"Không được phép khóc."
"Khóc là phiền nhất, khóc cũng không giải quyết được vấn đề."
"Còn muốn nói chuyện quân sự với con?"
"Đúng."
Cố Khỉ hít một hơi thật sâu, Diệp Từ dùng hết sức vỗ lưng Cố Khỉ, đồng thời nháy mắt với đứa con ngốc nghếch của mình, đáng tiếc anh không hiểu.
“Anh cứ nói luôn là Alpha đi, nói nhiều quá vậy!” Cố Khỉ vẫn cố giữ thái độ của một Hoàng đế, không hề chửi bới, nhưng bà thực sự rất tức giận, chộp lấy một quả táo đặt trong đĩa trái cây ném vào trán Cố Minh Dạ.
“Mẹ, mẹ đang ám sát con trai ruột của mình đấy!” Cố Minh Dạ nhanh tay đỡ lấy quả táo để không để quả táo không đập vào đầu mình.
“Nhìn bốn tiêu chuẩn của anh đi, tìm đâu ra Omega đạt mấy tiêu chuẩn đó?” Cố Khỉ tức đến bật cười.
Cố Minh Dạ cắn một miếng táo, không chút sợ hãi nói: “Mẹ, mẹ phải chọn theo tiêu chuẩn của con, nếu không không chịu nổi chuyện đó đâu."
Mặc dù Omega và nữ Beta thích hợp làm người nằm dưới, nhưng thể lực của họ kém, không thể chịu đựng được dày vò, nếu gặp phải một Alpha khốn nạn, Omega có thể sẽ không thể rời giường trong vài ngày.
Cố Minh Dạ không phải là một kẻ khốn nạn như vậy, nhưng anh là Alpha 3S.
“Anh đang nói tiếng người đấy à?” Cố Khỉ không biết tại sao Cố Minh Dạ lại thành như này.
Diệp Từ che mặt lại, lúc trước ông không nên nghĩ Alpha có thể nuôi thả, để anh tự do lớn lên là được, nhưng như này là thành cỏ dại rồi, mặc gió mưa thổi bay vẫn đứng vững bất động.
Cố Minh Dạ tiếp tục gặm táo: “Vậy ngài cứ coi như miệng chó của con không mọc được ngà voi đi.”
L*иg ngực Cố Khỉ phập phồng, nếu cái thứ khốn kiếp này không phải con ruột của bà, Diệp Từ đã cật lực gánh nó suốt mười tháng, bà sẽ kệ mẹ nó!
“Tiểu Dạ.” Diệp Từ túm lấy Cố Khỉ sắp nổi điên muốn đánh con trai mình, trách cứ: “Con đặt ra tiêu chuẩn chỉ là để làm khó chúng ta mà thôi.”
Cố Minh Dạ ngây thơ: "Con thực sự không thích mấy kiểu nhẹ nhàng nũng nịu, nếu không thích thì con không thể lên giường với người đó được, mà không lên giường thì tất nhiên không thể sinh tiểu hoàng tử phải không?
Thực ra, việc kết hôn là chuyện rất bình thường, Cố Minh Dạ không hề có vướng mắc tâm lý nào, anh có thể ở chiến trường hỗn loạn sống, cũng từng trải qua đủ loại môi trường khắc nghiệt, dãi nắng dầm mưa, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ngủ chung giường với một người anh không hề thích, còn phải tạo ra một sinh linh nhỏ bé, anh sẽ khô héo ngay lập tức.
“Nhưng chỉ có Alpha mới đáp ứng được tiêu chuẩn của con.” Diệp Từ cau mày nói. Không phải luật pháp Đế Quốc không cho phép Alpha và Alpha kết hôn, mà Cố Minh Dạ chính là hoàng tử, được hưởng vinh dự tối cao, nhưng cũng phải trả cái giá tương ứng, không thể tùy ý được.
Cố Minh Dạ xua tay: "Bỏ đi, tùy duyên, duyên không tới thì hoảng hốt có ích gì? Phải không?"