Ở Lại Trog Lòng Anh

Chương 19

Dự án mới được triển khai, công việc của Tống Cần lại càng bận rộn, vừa lúc Thẩm Minh Tích đi công tác, hai người đã không gặp nhau một thời gian.

Hôm đó, sau giờ làm, Tống Cần và Tiêu Thuận Thuận cùng nhau xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo len đỏ đang đợi ở đó, dáng người và tư thế quen thuộc..

“Hiểu Xuyên tới đón em kìa.” Tống Cần nói với Tiêu Thuận Thuận: “Đi nhanh đi.”

Tiêu Thuận Thuận nói: "Ồ, đó không phải là Hiểu Xuyên, là Hiểu Điền."

Tống Cần nghĩ bụng, Hiểu Điền, em trai của Hiểu Xuyên sao?

"Trong thời gian này em và Hiểu Xuyên tạm thời không liên lạc với nhau. Hiểu Điền là bạn cũ của em, em nhờ anh ấy dẫn đi mua xe." Tiêu Thuận Thuận nói xong liền xua tay: "Tạm biệt chị, ngày mai chúng ta nói chuyện sau nhé."

Tống Cần rất ngạc nhiên, hồi lâu không hiểu ai là ai, ai với ai.

Ngày hôm sau, mấy người hẹn nhau ăn tối, Tiêu Thuận Thuận nói với Tống Cần rằng cô và Hiểu Xuyên trải qua mấy ngày ngọt ngào sau lễ đính hôn, nhưng họ nhanh chóng nảy sinh mâu thuẫn về tiền hồi môn. Hiểu Xuyên đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm được vào việc mua sắm, đặt cọc mua nhà, anh ấy nói sẽ đưa trước một nửa tiền hồi môn cho cô dâu, sang năm sẽ đưa nốt phần còn lại, nhưng cuối cùng anh ấy đổi ý, nói sẽ không trả phần tiền như đã hứa. Tiêu Thuận Thuận không phản đối việc này nhưng bố mẹ cô ấy lại kiên quyết không đồng ý.

“Bố mẹ tôi em tức giận, cho rằng anh ấy không có thành ý.” Tiêu Thuận Thuận kể lại, “nhưng thái độ của anh ấy rất kiên quyết, nói rằng sẽ không thỏa hiệp. Anh ấy đã đóng tiền cọc nhà và lo chi phí đám hỏi, không cần phải đưa hết số tiền hồi môn như đã hứa nữa."

“Vậy hai bên cứ vậy mà bế tắc sao?” Tống Cần hỏi.

Tiêu Thuận Thuận cho biết: “Khả năng cao là sẽ kết thúc, vì vấn đề này quá thực tế”.

"Nhưng rõ rànghai người vừa mới đính hôn cách đây không lâu."

“Đính hôn rồi cũng chia tay được mà.” Tiêu Thuận Thuận mệt mỏi nói: “Thật ra em không quan tâm đến lễ đính hôn lắm, chỉ là do bố mẹ em yêu cầu thôi. Điều khiến em lo lắng bây giờ chính là thái độ của anh ấy. Chỉ mới sau lễ đính hôn mấy ngày mà anh ấy đã thay đổi thái độ như vậy rồi, không biết do chính Hiểu xuyên nghĩ, hay do có ai ở phía sau xúi giục. Dù là vì ai, thì nói thật lúc này em cảm thấy rất chán nản."

Tống Cần cảm thấy mình không đủ tư cách nhận xét gì trong chuyện này.

“Lúc đầu em là người theo đuổi anh ấy, chủ động rủ anh ấy đi chơi. Bạn bè đều nói rằng sau này anh ấy sẽ không trân trọng em." Tiêu Thuận Thuận thở dài, "Đáng lẽ từ đầu em nên nhận ra, Hiểu Xuyên rất thích hợp để làm bạn, hào phóng và nhiệt tình, nhưng sau khi trở thành bạn trai thì lại có khuynh hướng lạnh lùng và hơi độc đoán.”

"Cậu ấy có vẻ rất nhiệt tình trò chuyện với mọi người." Tống Cần nhớ lại lần gặp gỡ Hiểu Xuyên, quả thật là người giỏi xã giao.

“Bên ngoài anh ấy rất cởi mở, nhưng khi về nhà thì khác. Nhiều khi anh ấy giữ vẻ mặt khó chịu với mọi việc em làm. Em có dỗ dành bao nhiêu thì anh ấy cũng vẫn cáu kỉnh, cũng không có lý do gì cụ thể, chỉ nói rằng anh ấy đang không vui và không muốn nói chuyện." Tiêu Thuận Thuận cụp mắt xuống, "Thật ra rất nhiều lần anh ấy bạo lực lạnh với em, nhưng em giấu bố mẹ, cũng không muốn kể cho ai."

Tống Cần ngạc nhiên.

"Quên đi, sao cũng được, tùy anh ấy thôi. Nếu anh ấy muốn tiếp tục, em sẽ tiếp tục. Nếu anh ấy muốn chia tay, em sẽ chia tay. Em mệt rồi, không muốn bận tâm nữa."

Trải nghiệm của Tiêu Thuận Thuận cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của Tống Cần, khiến cô cảm thấy tình yêu chính là một con quái vật đội lốt động vật nhỏ đáng yêu, theo thời gian, bản chất thật của nó sẽ lộ rõ.

Làm sao để duy trì sự ngọt ngào trong tình yêu? Người bình thường không phải là nhân vật chính trong phim thần tượng, cũng không có biên kịch, cuối cùng, mối quan hệ chỉ có thể được duy trì bằng sự nỗ lực của cả hai phía.

Tống Cần tự nhủ, làm bạn bè là đơn giản nhất.

Nói chuyện bạn bè thì bạn bè xuất hiện. Buổi tối, Tống Cần nhận được Wechat từ Thẩm Minh Tích, anh gửi bữa tối của mình, một dĩa mì xào nhiều ớt, anh nói lúc về đến khách sạn đã trễ giờ ăn rồi, vì vậy gọi đồ ăn ở một tiệm bên ngoài.

“Trông cay quá.” Tống Cần nói.

"Thật ra loại ớt này khá dịu."

Tống Cần hơi tò mò không biết ớt có vị dịu nhẹ như thế nào nên gửi một biểu tượng cảm xúc tò mò.

Hai người trò chuyện hơn hai mươi phút, không hiểu sao câu chuyện lại dẫn tới việc của Tiêu Thuận Thuận.

Thẩm Minh Tích nói: “Theo tôi, chuyện này là lỗi của Hiểu Xuyên.”

“Anh hiếm khi nhận xét về hành vi của người khác.” Tống Cần còn cho rằng anh sẽ đứng về phía Hiểu Xuyên.

"Đây không phải là chuyện nhỏ, tôi nghĩ hẳn là hai người sẽ kết thúc."

“Tình yêu và hôn nhân quá phức tạp, hẳn là làm bạn bè đơn giản hơn nhiều.”

Một lúc sau, Thẩm Minh Tích trả lời: “Người có đầu óc đơn giản có thể giải quyết rất tốt những việc phức tạp. Ngược lại, người có đầu óc phức tạp cũng có thể khiến việc nhỏ nhặt trở nên phức tạp”.

Tống Cần cho rằng nói là nói vậy, nhưng nhiều việc không đơn giản như mình mong muốn, thường có yếu tố khách quan và sự can thiệp của người khác, cuối cùng trở nên phức tạp.

Suy cho cùng, cô đã ở lại Hoa Hệ Duyên rất lâu và chứng kiến

vô số nam nữ rõ ràng yêu nhau nhưng lại ngần ngại tiến tới vì hiện thực cuộc sống.

Xét cho cùng, tình yêu là một loại hormone được cơ thể tiết ra tại một thời điểm cụ thể, là sự kết hợp của một số phản ứng hóa học, rực rỡ nhưng lại dễ nguội lạnh. Tình bạn thì khác. Nếu may mắn, tình bạn còn có thể kéo dài cả vài thập kỷ.

“Chúc ngủ ngon.” Cô chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.

Một lúc sau, anh trả lời: "Chúc ngủ ngon".

Trong đêm tĩnh lặng, Tống Cần nằm trên giường, đeo bịt mắt lên, dần chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Thuận Thuận muốn chia tay Hiểu Xuyên không phải là điều dễ dàng, dù nói không sao nhưng chỉ trong vòng hai ngày gương mặt đã hốc hác thấy rõ.

Là người ngoài cuộc, Tống Cần không giúp đỡ được gì đáng kể ngoài việc gửi lời an ủi.

Tiêu Thuận Thuận cho biết, bố mẹ co ấy và bố mẹ Hiểu Xuyên vẫn đang thương lượng xem có nên trả lại một nửa số tiền cô dâu đã nhận hay không. Nhà gái cho rằng việc chia tay là do người đàn ông gây ra nên đó là hành động bồi thường, đương nhiên không cần phải trả lại một xu nào, nhà trai lại nói hai người chưa kết hôn, tự nguyện chia tay nên không có lý do gì không thể lấy lại số tiền kia.

"Ông đang nói tiếng người sao? Con gái tôi ở với con trai ông đã hai năm rồi, không lẽ không đáng giá mấy vạn tệ kia à?"

Tiêu Thuận Thuận cho biết đây chính là lời mẹ cô vẫn nói, hầu như ngày nào cũng nhắc lại khiến cô rất xấu hổ, bà gần đây còn cảm thấy con gái mình bị sở khanh lừa gạt tình cảm.

Tống Cần thông cảm cho Tiêu Thuận Thuận nên khi Tiêu Thuận Thuận định đi bảo tàng "Tình Yêu Tan Vỡ" thì cô chủ động muốn đi cùng.

Hai người hẹn nhau vào sáng thứ bảy, Tống Cần còn phải đi học lớp Anh ngữ vào buổi chiều.

"Cái cũ không đi thì cái mới cũng không đến. Tất cả quá khứ chỉ là đoạn mở đầu, sau này mọi việc nhất định sẽ tốt hơn. Em gái, em bao nhiêu tuổi mà đã lo lắng như thế?"

Tống Cần nhân tiện giải thích: "Thuận Thuận hai mươi sáu tuổi."

"A? Còn kém tôi ba tuổi." Hiểu Gia không kịp phản ứng.

"Có lẽ là vì em trông già dặn, không giống nhưchị, nhìn chỉ như sinh viên đại học." Tiêu Thuận Thuận mỉm cười.

"Không hề, nhìn em rất lanh lợi, kiểu người rất dễ được người xung quanh yêu mến. Nào, còn trẻ như vậy thì lo gì, ăn thêm một miếng tôm, bảo toàn sức khoẻ nào."

“Em không lo lắng, chỉ cảm thấy mình đã lãng phí hai năm.” Tiêu Thuận Thuận cắn một miếng tôm chiên, “Tất nhiên anh ấy cũng lãng phí hai năm như em…”

"Anh ta thì có gì mà thiệt? Hai năm qua, em vừa làm mẹ, làm chị, làm bạn gái của anh ta. Anh ta chỉ yên tâm kiếm tiền rồi thăng tiến trong công việc, không hy sinh nhiều như em." Hiểu Gia rất không vui.

Tiêu Thuận Thuận lúng túng ậm ừ.

"Nghe lời chị," Hiểu Gia chân thành nói, "Thay vì lãng phí thời gian với những kẻ vô tâm, thà theo đuổi thần tượng còn hơn. Bọn họ không ở gần chúng ta, sẽ không tác động gì đến cuộc sống của mình, khi bọn họ có bạn gái thì chị em mình lại thay đổi idols thôi, rất đơn giản."

Hiểu Gia vừa nói vừa mở điện thoại, cho Tiêu Thuận Thuận xem trang cá nhân của những ngôi sao đang trong giới giải trí.

Khi nghe hai người nói chuyện, Tống Cần mở Wechat xem có tin nhắn mới không, không ngờ cách đây hai phút có tin nhắn của Thẩm Minh Tích.

"Đang làm gì?"

"Ăn cùng bạn bè, nghe họ trò chuyện."

"Đang nói về chuyện gì vậy?"

"Nói về những điều không đáng tin cậy ở đàn ông."

"Ồ."

Tống Cần nhìn chữ “ồ” mà không hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này.

“Ngày mai anh về phải không?” cô hỏi.

"Ừm."

Tống Cần nhìn chữ “ừm” hình như lại nhìn thấy vẻ lười biếng của anh.

"Cái gì? Chị đặt mua tám thùng đồ uống này? Hạn sử dụng là bao lâu? Uống hết được không?" Tiêu Thuận Thuận tròn mắt.

"Uống không hết thì có thể cho bạn bè. Hôm qua tôi đưa cho bảo vệ tiểu khu và người đưa thư mỗi người một chai." Hiểu Gia xua tay một cách quyết đoán, "Đây là do chị muốn giúp idol nhà mình đẩy nhanh tiêu thụ, không lãng phí, chị đã chọn mua mặt hàng rẻ nhất trong số những nhãn hiệu anh ấy làm người đại diện rồi, mùi vị cũng khá ngon chứ không phải tệ. Này, nhân tiện, em có muốn đặt mua thử không, mùi vải thiều ngon nhất, mua ba thùng còn được tặng một poster miễn phí khổng lồ."

“Em đang cắt giảm luợng đường.” Tiêu Thuận Thuận ngượng ngùng nói. "Kiểm soát đường gì? Em vừa thất tình, giờ còn kiêng đường thì chẳng phải đau khổ gấp đôi sao? Thôi được, để chị mua cho em uống thử, không kiêng cữ gì hết."

...

Ngày hôm sau, Tống Cần học xong lớp Anh ngữ về nhà, lên lầu chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Thẩm Minh Tích.

"Tôi ở dưới lầu, có thứ này mang qua cho cô."

“Cái gì?” Tống Cần thắc mắc, “Là đồ lưu niệm à?”

"Muốn biết thì đi xuống lầu đi."

Tống Cần đành phải xuống lầu, dọc đường cô băn khoăn không biết đó có phải là món quà lưu niệm gì không, nếu đắt tiền thì cô sẽ từ chối.

Xe của Thẩm Minh Tích đậu ở bãi đất trống trong khu dân cư, không thích hợp ở lâu nên anh ra hiệu cho Tống Cần lên xe nói chuyện.

Tống Cần ngồi vào ghế sau, nhanh chóng nhận hộp giấy thiếc từ tay anh, mở ra, cô bàng hoàng nhận ra bên trong là một phần mì có nhiều ớt.

“Tôi mua sau khi rời khách sạn và đi thẳng đến ga tàu cao tốc, chắc vẫn còn ấm.” Thẩm Minh Tích nói: “Bên trong có đũa, ăn thử không?”

“Được.” Tống Cần kinh ngạc nhìn tô mì, bụng bắt đầu thấy đói.

“Đưa tôi đôi đũa.” Anh nói.

Tống Cần đưa đũa, Thẩm Minh Tích cầm lấy, từ ngăn kéo xe lấy ra một gói khăn giấy diệt khuẩn, lấy ra một tờ lau đầu đũa rồi đưa lại cho cô, ra hiệu là có thể ăn rồi.

Tống Cần vô thức dùng đũa gắp sợi mì lên nếm thử, mùi vị rất nhạt nhẽo.

“Đưa cho tôi.” Thẩm Minh Tích lại nói.

Tống Cần ngoan ngoãn đưa đũa cho anh, rồi nhìn anh dùng đũa khuấy sợi mì vốn đã vón cục.

Anh trộn đều nước sốt, ớt thái hạt lựu và mì rồi đưa lại cho cô, chuẩn bị một cách kỹ lưỡng.

Cắn thêm một miếng, hương vị lập tức trở nên thơm ngon, tươi mát đậm đà, mùi ớt thoang thoảng.

Cô từ từ ăn gần hết phần mì.

"Rất ngon,” cô nói, “nhưng lại phiền phức anh mua về thế này."

“Không có gì phiền phức.” Anh nói.

Cô muốn hỏi tại sao anh lại tốt với cô như vậy, nhưng khi lời nói ra đến môi, cô lại nuốt xuống.

Dù là bạn bè nhưng cô vẫn rất cẩn thận khi nói chuyện với anh, thận trọng với bất kỳ lời nói mơ hồ nào, tránh gây ra sự lúng túng nhiều nhất có thể.

Anh quay đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ cô ăn xong phần mì.

Cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi bụi bặm bên trong xe.

“Anh có mệt không?” cô hỏi.

"Tôi cảm thấy muốn ngủ một chút," anh nói.

Thực ra cô sống ở tầng trên, lẽ ra cô có thể cho anh mượn ghế sofa để nghỉ ngơi, nhưng cô nghĩ mời anh đến nhà một mình sẽ không thích hợp nên cô bỏ qua suy nghĩ này.

Cô nghĩ lại, cảm thấy điều đó không tốt lắm, anh đi công tác về rõ ràng rất mệt mỏi, lại phải đi thêm một chuyến để giao mì cho cô, nhưng vì sợ hiểu lầm mà cô không dám mời anh lên nhà.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy tội lỗi.

“Anh chợp mắt một lát đi, tôi sẽ gọi anh dậy.” Tống Cần nói.

“Không, trên xe nghỉ ngơi không tiện, tôi về nhà ngủ tiếp.” Thẩm Minh Tích nói.

"Lái xe khi mệt mỏi sẽ nguy hiểm lắm."

"Đừng lo lắng, tôi sẽ tỉnh táo ngay thôi."

“Vậy tôi lên nhà ăn cho xong phần mì."

"Được."

Tống Cần xuống xe, bước đi rất chậm, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi quay người đi trở lại, nói với người ngồi ở ghế lái: “Cho anh mượn sofa ngủ nhé. Tôi cũng không muốn phải chịu trách nhiệm nếu anh xảy ra tai nạn đâu."

“Trách nhiệm gì?” Anh đột nhiên mỉm cười, nhìn cô nói: “Cô cũng không bắt tôi đưa đồ ăn đến, là do tôi tự nguyện mà."

Bốn chữ “Do tôi tự nguyện” khiến trong lòng Tống Cần có một cảm giác rất khác lạ, cô cảm thấy giọng điệu của anh quá mềm mại, mềm mại đến mức cả người cô như chìm vào một chiếc thảm lông dày.

“Tôi cho anh mượn sofa nằm nghỉ, theo tôi lên lầu.” Tống Cần lại nói.

Mười phút sau, Thẩm Minh Tích nằm trên sofa phòng khách nhà Tống Cần, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Tống Cần ở trong bếp, pha ấm trà, cắt một quả cam, ra ngoài nhìn thì thấy anh đã ngủ say. Cô thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau cô đi vào phòng ngủ lấy ra một chiếc chăn nỉ, đắp lên cho anh.

Cô lặng lẽ nhìn anh một lúc rồi quay vào bếp, uống một tách trà để xoa dịu cơn căng thẳng đột ngột.

Trong lúc uống trà, cô nghĩ: "Mình đang lo lắng cái gì? Mình chưa hoàn toàn buông bỏ sao? Bây giờ cả hai đã trở thành bạn bè bình thường, việc anh mượn sofa ngủ là chuyện tự nhiên thôi."

Cô uống ba tách trà liên tiếp cho đến khi bụng cô căng lên.

Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng cô nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn một giờ, người trên sô pha vẫn chưa tỉnh dậy, đương nhiên cô không dám thúc giục anh ta..

Có lẽ anh quá mệt mỏi, cô nghĩ.

Thẩm Minh Tích quả thực rất mệt mỏi, khi mở mắt ra, thậm chí phải mất mấy giây mới thích nghi được đây là phòng khách nhà Tống Cần.

Chẳng bao lâu, anh nhìn thấy tấm chăn hoa oải hương đắp ngang eo, sau đó ngửi thấy hai mùi khác nhau, một mùi giống mùi tinh dầu thơm, một mùi giống mùi đồ ăn nhà nấu, các mùi trộn lẫn với nhau nhưng lại không quá khó ngửi.

"Tỉnh rồi à? Gần đến giờ ăn rồi" Tống Cần nói.

Thẩm Minh Tích ngồi thẳng dậy, thấy cô kéo ghế ở bàn ăn, gọi anh qua.

Ba đĩa đồ ăn đơn giản được bày lên bàn, gồm trứng tráng cà chua, bắp cải xào và canh củ cải, cộng thêm một bát cơm và một đĩa cam thái lát.

Thẩm Minh Tích ngồi trên sofa bất động, Tống Cần cảm thấy có chút kỳ lạ, bước tới hỏi có chuyện gì thì anh nói tạm thời còn hơi mệt, không muốn động đậy.

“Tôi mang đồ ăn đến sofa cho anh.” Tống Cần nói.

Sofa là nơi Tống Cần ăn khi mệt mỏi, có khi cô còn vừa nằm trên sofa xem mukbang vừa ăn.

“Trong tủ lạnh chỉ có những thứ này, anh ăn tạm nhé.” Tống Cần cầm đĩa nói: “Ăn chút gì đi, lần sau có cơ hội tôi sẽ nấu một bữa thật ngon cho anh."

Tống Cần nghĩ, dù thế nào cũng không thể để khách đến nhà mình ôm bụng đói trở về.

“Trông rất ngon.” Thẩm Minh Tích nhận xét.

Tống Cần tưởng anh chỉ nói lời khách sáo, không ngờ anh thực sự giải quyết hết rau và cơm, kể cả trái cây.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ăn nhanh như vậy.” Tống Cần có chút kinh ngạc.

“Bởi vì tôi đói.” Anh đặt đũa xuống, “Mà mùi vị cũng rất ngon.”

“Đều là những món ăn rất đơn giản, không đòi hỏi kỹ năng cao siêu gì.” Tống Cần cười hỏi lại: “Ngồi trên sofa ăn có thoải mái không?”

“Rất thoải mái.” Thẩm Minh Tích quay đầu nhìn lại, thấy trên lưng cô có một cái gối và hai cái ở dưới chân, không nhịn được hỏi cô: “Cô sưu tầm gối à?”

“Để ngủ thoải mái hơn, tôi thường kê một chiếc gối sau đầu, một chiếc ở thắt lưng và một chiếc dưới mắt cá chân.” Tống Cần nói: “Tôi thường nằm xem điện thoại trên sofa, bày đồ ăn vặt vừa nằm vừa xem, như một con sâu lười biếng vậy.”

Thẩm Minh Tích nói: “Nhưng phòng của cô ngăn nắp lắm.”

"Ừ, vì có thời gian thì tôi dọn dẹp. Dù là thuê nhưng tôi ở một mình, tôi vẫn thích cảm giác sạch sẽ hơn." Tống Cần nói: "Nhược điểm là tôi không thể mua đồ tùy tiện, trước khi mua phải cân nhắc xem sẽ đặt ở đâu, có tiện lợi khi chuyển nhà hay không."

“Liệu chủ nhà của cô có đột ngột lấy lại nhà không?”

“Không, chủ nhà của tôi là một cặp vợ chồng trung niên dễ thương, rất tốt bụng.” Tống Cần nhớ có lần anh nói mình cũng thuê nhà nên hỏi: “Còn anh thì sao? Anh có nguy cơ bị đuổi nhà bất ngờ không?”

"Chắc là không, chủ nhà của tôi đang ở nước ngoài."

Trò chuyện như vậy một lúc, Tống Cần rót thêm một chén trà cho Thẩm Minh Tích.

“Là hương thơm này phải không?” Thẩm Minh Tích hỏi: “Tôi luôn cảm thấy nơi đây có mùi thơm.”

"Mùi hương? Tôi không thắp nến. À, có lẽ sáng sớm tôi cho tinh dầu vào máy tạo độ ẩm, mùi vẫn chưa hết."

"Mùi hương rất quen thuộc, hồi nhỏ tôi đã ngửi thấy."

"Tôi sử dụng tinh dầu thơm hoa lan, chắc là loại anh thường ngửi thấy khi còn nhỏ."

Anh lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau anh nói, "Ở đây khá thoải mái. Tôi hiếm khi ngủ ngon như vậy ở chỗ lạ."

Cô mỉm cười, không trả lời.

Cuối cùng anh đứng dậy, chậm rãi đi vòng quanh phòng khách và bếp, mở cuốn sổ trên chiếc bàn vuông ra, thấy trong đó có rất nhiều trích đoạn tiếng Anh dày đặc.

"Số phận không trao cho chúng ta sự hoàn hảo mà là cơ hội."

Tống Cần nghe anh đọc to như đang tự nói với mình thì khen: “Anh tiếng Anh nói hay quá”.

"Thật sao? Thực ra giọng của tôi khá dày nên tôi nói không được tốt lắm."

Tống Cần cảm thấy anh khiêm tốn, giọng nói dù dày nhưng nghe vẫn hay, có lẽ vì giọng anh dễ chịu. Cô tự nhiên nghĩ đến cách anh đọc to những bài thơ cổ trên tivi hồi còn nhỏ, nói rõ lời, rất hào sảng.

"Bạn có còn nhớ phần thú vị nhất trong "Thiếu Trung Quốc" không? Đoạn mặt trời đỏ và sự toả sáng rực rỡ của nó."

“Sao mà không nhớ được.” Anh đặt cuốn sổ xuống, “Đầu mỗi chương trình tôi đều phải đọc to bài thơ đó. Nó đã khắc sâu trong lòng tôi từ rất lâu rồi, không bao giờ quên được.”

Thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, anh hỏi: “Cô có muốn tôi đọc cho cô nghe không?”

"Nếu anh không phiền."

Anh thực sự vẫn thuộc bài thơ này, giọng đọc cũng rất chuẩn.

“Tương lai rộng lớn, ngày phía trước còn dài”, Tống Cần thấy máu mình sôi lên.

Thẩm Minh Tích nói: “Đoạn này vẫn thích hợp cho thanh thiếu niên."

Dường như có một tiếng thở dài nhẹ nhõm, thời gian trôi qua thật sự nhanh.

Tống Cần vẫn cho rằng khả năng đọc của anh rất tốt, dù là đứa trẻ trên sân khấu khi còn bé hay người đàn ông trưởng thành trước mặt thì khi đọc đoạn này cũng có sức lan tỏa như nhau, thậm chí ở tuổi này, giọng đọc của anh mang thêm cả sự dịu dàng.

“Gần tám giờ rồi.” Thẩm Minh Tích vô tình chú ý tới thời gian, “Đã đến giờ tôi phải đi rồi.”

"Tôi đưa anh xuống tầng dưới."

“Không cần gấp, còn có một việc phải làm.” Anh đi thẳng đến sofa, cất bát đĩa đi.

"Anh cứ để đó, tôi làm cho."

"Đã nấu ăn thì không phải rửa bát, ai cũng phải tuân thủ quy tắc này." Anh cầm đĩa đi vào bếp.

Tống Cần dù thế nào cũng không ngăn cản được nên cuối cùng phải nhìn anh rửa bát, cảm thấy rất xấu hổ.

Khi anh rửa xong, cô đưa cho anh hai quả cam và một lon Cocacola.

“Một quả cam là đủ rồi.” Anh cầm một quả chuẩn bị rời đi, khi bước ra khỏi cửa, anh quay lại vỗ nhẹ vào đầu cô: “Đồ ăn cô nấu ngon hơn của tôi rất nhiều.”."

Cô không thể không nói "ừ".

"Cái gì? Đau à?" anh hỏi.

Cô định nói, không đau, nhưng có vẻ anh rất thích vỗ nhẹ vào đầu cô nếu có dịp.

Anh lại giơ tay lên nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Lần sau tôi sẽ vỗ nhẹ hơn một chút.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh thu tay lại, xoay người cầm một quả cam bước nhanh xuống lầu, cô thậm chí còn quên nói lời tạm biệt