"Cái gì..." Ông chủ Vương không thể tin được mà trố mắt.
【 Thật giả lẫn lộn, này cũng quá máu chó rồi. 】
【 Ban đầu tôi chỉ muốn xem Quý Vân Nhiễm lừa người như thế nào, không ngờ câu chuyện phát triển theo hướng khó lường như này. 】
【 Livestream này ngày càng thú vị. 】
【 Chẳng lẽ Quý Vân Nhiễm thực sự có thể xem bói? 】
"Mẹ ông đang trên đường đến đây. Chắc là đã đến rồi, ông có thể hỏi bà ấy." Quý Vân Nhiễm nhìn về phía màn hình bên kia, nơi ông chủ hải sản Vương đang đứng, giọng nói lạnh lùng, rõ ràng.
Cùng lúc đó, cách đó không xa, một phụ nữ trên 50 tuổi xách theo một rổ trứng gà vỏ đỏ đang tiến về phía này, bà vừa đi vừa ngâm nga, vẻ mặt hồng hào, tinh thần rất tốt.
"Con à, vợ con sinh chưa?" Lý Vân vác rổ trứng gà bước nhanh tới, mặt đầy vui mừng.
Ông chủ Vương ngẩn người nhìn Lý Vân, giọng hơi khô khốc: "Chưa... Chưa sinh."
【 Vãi ò luôn, Quý Vân Nhiễm đoán đúng thật! Cô ta nói mẹ ông chủ Vương sẽ đến, kết quả thật sự đến! 】
【 Đúng vậy, chính xác đến từng giây. 】
"Sao lâu thế mà chưa sinh nhỉ..." Lý Vân sốt ruột nhìn về phía phòng sinh: "Mẹ đi khắp nơi mua trứng gà, cuối cùng cũng kiếm được 100 quả trứng gà bổ dưỡng."
"Trứng gà trong thành phố toàn là trại gà nuôi bằng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh đẻ, chẳng có giá trị dinh dưỡng gì, toàn là khoa học kỹ thuật và sự tàn nhẫn, còn trứng gà bổ này của mẹ khác hẳn, toàn là gà thả vườn người dân nuôi, nuôi mấy năm mới béo mập đẻ trứng được, giá trị dinh dưỡng cao lắm, lát nữa vợ con sinh xong, mẹ sẽ làm trứng gà hấp cho nó bồi bổ dinh dưỡng." Lý Vân ôm chặt rổ trứng, cười tươi roi rói.
Bà vừa nói vừa lẩm bẩm: "Sao lâu thế mà chưa ra nhỉ... Đẻ thường đúng là chậm hơn mổ đẻ một chút..."
Tuy đẻ thường người lớn khổ sở hơn, nhưng đối với trẻ lại tốt hơn.
Trẻ đẻ thường so với trẻ mổ đẻ có hô hấp tốt hơn, cũng khỏe mạnh hơn.
Ông chủ hải sản Vương khẽ nhếch môi: "Mẹ, trước đây đâu thấy mẹ làm trứng gà hấp cho Chỉ Nhu."
Nhắc đến Bạch Chỉ Nhu, sắc mặt Lý Vân sa sầm xuống, bà bất mãn trừng mắt nhìn ông chủ Vương: "Sao lại nhắc đến con đàn bà đó làm gì? Xui xẻo lắm!"
"Lúc trước khuyên con đừng cưới nó con không nghe, kết quả thế đấy, cưới bao nhiêu năm mà chẳng đẻ nổi đứa con nào! Sao bằng Tiểu Hạ được, chỉ một lần đã có bầu."
"Nghe lời mẹ, con với Bạch Chỉ Nhu đó đúng là duyên nghiệt! Nó chính là khắc tinh nhà ta, khắc mẹ bao nhiêu năm chưa được bế cháu trai, hai đứa các con đáng lẽ phải ly hôn từ lâu rồi!" Lý Vân hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng sinh, vẻ mặt đầy mong đợi nóng ruột.
"Mẹ." Ông chủ Vương lên tiếng khó nhọc, mím môi: "Con hỏi mẹ chuyện này."
"Chuyện gì?"
"Lúc trước Chỉ Nhu thực ra không nɠɵạı ŧìиɧ, phải không?" Ông chủ Vương Cường nuốt nước bọt, khó khăn cất tiếng hỏi.
Sắc mặt Lý Vân thoáng hoảng hốt, đôi mắt theo bản năng né tránh, che giấu vẻ chột dạ trong đáy mắt: "Con có ý gì? Nó không nɠɵạı ŧìиɧ thì ai nɠɵạı ŧìиɧ? Lúc đó con chẳng phải tận mắt thấy sao? Nó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm với một gã đàn ông lạ trên giường tân hôn của con đấy thôi!"
Vẻ chột dạ thoáng qua trong mắt Lý Vân không thoát khỏi cặp mắt Vương Cường - anh làm ăn bao nhiêu năm, khả năng nhìn mặt đoán ý vẫn có.
Vương Cường cảm thấy lòng tràn ngập chua xót: "Mẹ, là mẹ và Hạ Tình Tình bày mưu. Các người cho Chỉ Nhu uống thuốc, cả gã đàn ông kia cũng do các người tìm đến."
Anh nói bằng câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Lý Vân kinh ngạc nhìn anh.
Anh biết từ khi nào vậy?
Phản ứng của bà đã nói lên tất cả.