Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Độn Hàng

Chương 2: Sống Lại Quay Về Thời Trước Tận Thế 2

Người đàn ông đang nói chuyện trước mặt tên là Uông Tiệm Ly, lớn hơn cô bốn tuổi, là tổ trưởng của dự án lần này trong công ty.

Mà cô là một dân văn phòng 996 (1) vừa mới bước chân vào xã hội. Kinh nghiệm trải đời còn thiếu, vừa ngây thơ lại ngu ngốc.

(1) 996: Bắt đầu làm việc lúc chín giờ sáng, tan ca lúc chín giờ tối, tuần làm việc sáu ngày.

Uông Tiệm Ly thỉnh thoảng quan tâm đã làm cho cô cảm thấy gã ta là một người có thể làm cô dựa vào.

Cô cho rằng bọn họ đang âm thầm yêu đương, nhưng trên thực tế cô chỉ là một con cá trong hồ cá mà Uông Tiệm Ly đang nuôi thôi.

Mà cái người thanh niên có vẻ đẹp trai sáng sủa này lại là simp chúa trước mặt Dương Nịnh.

Dương Nịnh là con gái riêng ngoài giá thú của ông chủ công ty, vào công ty cùng thời kỳ với Khương Nặc, bình thường không cần làm gì hết, chỉ ngồi trang điểm chơi điện thoại.

Đồng nghiệp không biết Dương Nịnh là con ngoài giá thú, còn tưởng rằng cô ta là bồ nhí của sếp, ai cũng ra vẻ chân chó tranh nhau lấy lòng cô ta, trong đó đương nhiên là không thể thiếu Uông Tiệm Ly rồi.

Như vậy thì cũng thôi đi, Dương Nịnh lười biếng, muốn cướp lấy thiết kế của Khương Nặc để đi làm ra vẻ, xui khiến Uông Tiệm Ly lén ăn cắp USB của cô. Vì chuyện này nên Uông Tiệm Ly mới đi theo đuổi Khương Nặc.

Khương Nặc ngước mắt, lạnh lùng nhìn Uông Tiệm Ly, gã ta vẫn cứ nói mãi không ngừng.

“Với lại em ngẫm lại xem, dự án này là do anh phụ trách, em làm lớn chuyện thì anh cũng sẽ bị liên lụy, em thật sự nhẫn tâm nhìn anh...”

“Liên quan gì đến tôi?” Khương Nặc đột nhiên ngắt lời gã ta.

Uông Tiệm Ly ngẩn người.

Không biết vì sao, rõ ràng lúc nãy cô còn giận đến muốn khóc, có vẻ như rất dễ xử lý, sao tự nhiên giọng điệu và ánh mắt của cô lại đột nhiên như biến thành một người khác vậy.

Thậm chí không hiểu sao, Uông Tiệm Ly còn cảm thấy lạnh căm căm.

Gã ta không biết rằng, ngay lúc nãy thôi, gã ta đã dạo tới dạo lui trước cửa quỷ môn quan rất nhiều lần.

Trải qua mười năm tận thế đầy đen tối, loại người luôn giãy dụa ở lằn ranh sống chết như Khương Nặc, trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, đến cả cô cũng đếm không hết.

Đảo mắt nhìn lướt qua, cho dù là bàn phím kim loại hay là bình nước nóng, ghế dựa, bình giữ nhiệt, dao gọt hoa quả ở bên cạnh, Khương Nặc đều chắc chắn có thể cầm bừa một thứ lên làm cho đầu của thằng chó đê tiện này nở hoa.

Lúc cuối cùng trong tận thế, cô chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng muốn bóp cổ Uông Tiệm Ly kéo gã ta lại để dã thú biến dị gặm cắn sạch sẽ gã ta mà.

Nhưng hiện tại thì không được, tận thế còn chưa đến, trật tự xã hội vẫn còn chưa tan vỡ, hiện tại đánh chết gã ta thì chắc chắn sẽ bị bắt đi bốc lịch, sẽ chậm trễ rất nhiều việc.

Chờ sau này lại xử gã ta sau vậy.

Nghĩ đến đây, Khương Nặc không thèm quan tâm đến sự ngạc nhiên của Uông Tiệm Ly, xoay người đi ngay.

Cô đi đến vị trí làm việc của mình, nhắm mắt sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn.

Đồng nghiệp ở xung quanh thấy cô đã cãi nhau với Uông Tiệm Ly xong quay về, đều nhỏ giọng thảo luận gì đó với nhau.

Khương Nặc đương nhiên biết Dương Nịnh là nữ thần trong văn phòng của bọn họ, chỉ có mình Khương Nặc là không biết điều, mấy ngày nay cứ nổi điên muốn tìm Dương Nịnh đòi lời giải thích gì đó.

“Đúng là cạn lời luôn, ước gì cô ta sẽ không liên lụy làm chúng ta cũng bị Dương Nịnh khinh thường theo...”

“Lát nữa đừng để ý đến cô ta, cô ta đang ghen tị thôi, bản thân không đẹp, không biết cách trang điểm gia đình cũng không giàu bằng Dương Nịnh thì cũng thôi, còn thua xa cô ấy về năng khiếu và linh khí nữa, cô ấy vừa đi làm đã nộp tác phẩm được rồi.”

“Giận dỗi quăng cục tức đó cho Dương Nịnh thì có ích lợi gì chứ, cô ta không biết cách đầu thai thôi.”