Nhặt Nuôi Mèo Quỷ Tôi Trở Thành Bậc Thầy Siêu Hình

Chương 11: Bà nội Lâm

Bà Lâm dậy sớm, tranh thủ buổi sáng mát mẻ cầm đòn gánh đổ nước lên ruộng rau, bà vừa về nhà nấu bữa sáng thì nhận được cuộc gọi của cháu gái.

"Ma mèo? Thứ con đang nói là mèo cổ. Con hỏi cái này làm gì?"

Lâm Tiêu sửng sốt, vội vàng đáp: "Cổ(1)? Bà nội, ma mèo là một loại tà thuật sao?"

Ở đầu bên kia điện thoại, bà Lâm đổ nước vào nồi rồi đáp.

“Đúng vậy, đó là một loại cổ thuật được các thế hệ trước dùng để nguyền rủa người khác. Người trúng phải sẽ đau bụng mà không đứng được, lâu ngày sẽ ói ra máu và chết. Trước khi giải phóng, ở đây có một phú ông vì bị người hạ mèo cổ mà chết. Chuyện này khi con còn nhỏ bà đã nói rồi. Không nhớ sao?"

Lâm Tiêu nhất thời không nói nên lời. Khi mới được vài tuổi, cô còn ngơ ngác, hay khóc và nhớ bố mẹ. Bà cô thường kể những câu chuyện cổ tích và truyện ma cũng xem như truyện cổ để dỗ dành cô. Đôi khi, bà nội sẽ chỉ cho Lâm Tiêu những địa điểm trong làng một cách bí ẩn, rồi nói có thứ "không sạch sẽ" ở đấy.

Lúc đầu cô rất sợ, nhưng vì chưa từng nhìn thấy gì nên khi lớn lên cô không còn tin nữa. Nghĩ kỹ, "tin nhắn" mà ma vương mèo gửi cho cô quả thực có cảnh người họ Vương thuê phòng trên lầu ôm bụng đau đớn, toát mồ hôi. Lâm Tiêu không khỏi tự tin hơn một chút.

“Mèo cổ đến từ đâu vậy?”

"Làm sao bà biết được. Sao có thể tùy tiện học những thứ có hại như vậy. Con thậm chí còn không tin vào nó thì hỏi làm gì.”

Bà Lâm trả lời. Lâm Tiêu nói thẳng.

“Ở chỗ con thuê phòng có một người đàn ông, chắc hẳn anh ta đã gϊếŧ rất nhiều mèo hoang. Anh ta vô cùng tàn nhẫn, đánh chết những con mèo hoang đó và thậm chí còn chặt đầu chúng. Sau đó, có người nói đã nhìn thấy một con ma mèo bò vào nhà anh ta.”

Cô không có ý lừa dối bà, nhưng ý nghĩ cho rằng con mèo cô nhặt được là người ngoài hành tinh khiến cô không biết phải giải thích thế nào với bà nội. Ở đầu bên kia của điện thoại, bà Lâm thở dốc. Bà không hề nghi ngờ việc có người chứng kiến mèo cổ. Quả thật những người nhẹ vía có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không thể thấy được. Bà lão nghiêm túc hỏi cháu gái.

“Con nói thật à? Người bị trúng mèo cổ đang ở chỗ của con sao?

"Vâng, anh ta sống ở căn phòng phía trên con."

Lâm Tiêu trả lời.

"Vậy hôm bà sẽ đến chỗ của con."

Bà Lâm lập tức nói.

"Đừng cố ý tiếp cận người đó. Con biết đấy, hãy tránh xa hắn ra. Khi bà đến đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Lâm Tiêu đáp.

"Hả?"

Bà Lâm đang bận làm việc nên đã cúp điện thoại.

“Bà nội nói hôm nay sẽ tới.”

Lâm Tiêu cúi đầu giải thích với Ba Ba Thác Tư.

“Bà là một người rất thực tế, không bao giờ can thiệp vào những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Vì bà rất nóng lòng muốn đến nên tôi nghĩ bà có biện pháp xử lý."

“Rất tốt.”

Ba Ba Thác Tư hài lòng giơ chân lên, nằm xuống như một miếng bánh mì nướng nhỏ, uể oải ra lệnh.

“Sự huyền bí ở thế giới này hình như không phải là điều hiển nhiên. Hãy dùng điện thoại di động của ngươi để tìm kiếm những tổ chức không bí ẩn. Thông tin về sự tồn tại của bổn vương bị lộ có thể gây rắc rối, tốt nhất ngươi nên giữ bí mật."

Chúa tể thảm họa thực ra không quan tâm nhiều đến việc danh tính của mình có bị bại lộ hay không. Nhưng với tình hình hiện tại, tốt hơn hết là nên tránh xa rắc rối cho đến khi lấy lại được sức mạnh. Lâm Tiêu coi trọng chuyện này hơn Ba Ba Thác Tư, lập tức trịnh trọng gật đầu đồng ý.

"Hiểu rõ, tôi sẽ không nói cho ai biết."

Lâm Tiêu vẫn chưa nghĩ đến hậu quả của việc con mèo ngoài hành tinh biết nói sau khi bại lộ liệu có bị quốc gia nhắm đến làm vật nghiên cứu hay không. Cô chỉ quan tâm đến một điều là, nếu người khác biết rằng cô có thể nhận được vàng khi làm việc cho con mèo ngoài hành tinh này, thì chẳng phải sẽ có rất nhiều người đến tranh cướp công việc với cô sao.

Lâm Tiêu đã đủ nghèo khổ. Cô quan tâm đến tiền bạc hơn bất kỳ ai khác, vì vậy cô không sẵn sàng "đưa" vàng cho người khác. Ngay cả bà nội thì cô cũng sẽ không làm điều đó. Trong lòng Lâm Tiêu có một kế hoạch rõ ràng. Một khi vàng đã vào tay thì cô có thể hiếu kính bà nội để bà hưởng phúc. Nhưng nếu nó được giao cho bà từ sớm thì cha và em trai cô sẽ tới và cướp đi mất.

Lâm Tiêu sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cô không muốn bọn họ lợi dụng mình dù chỉ một xu. Lâm Tiêu kiên quyết không để một nửa số "gạch vàng lát sàn" bị rò rỉ. Cô ngay lập tức gọi điện cho đồng nghiệp Ngô Ba và nhờ anh ta giúp đỡ thay ca. Sau đó, cô đi ra ngoài mua đồ và nấu ăn một cách nhiệt tình.

Khoảng 11 giờ trưa, bà Lâm gọi điện báo bà đã đến bến xe và nhờ Lâm Tiêu tới đón. Người già hiếm khi vào thành phố. Lần cuối cùng bà đến thành phố An Dương là hơn mười năm về trước, khi Lâm Tiêu bị bệnh và bà phải một mình đưa cháu gái lên thành phố để gặp bác sĩ khoa nhi.

Việc xây dựng đô thị mạnh mẽ trong những năm gần đây đã làm thay đổi toàn bộ thành phố An Dương. Sau khi rời bến xe, bà Lâm thậm chí còn không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc. Lâm Tiêu bắt xe bus, lao đến bến xe để đón bà nội sau đó hai cháu lại bắt xe bus trở về Ngũ Gia Quan. Xuống xe, bà Lâm không nhịn được lẩm bẩm.

“Chỉ cách đây có mấy dặm thôi, không mất nhiều thời gian đi bộ, đi xe bus thì mỗi người sẽ phải trả hai nhân dân tệ cho một tấm vé. Sống ở thành phố này, không có tiền thực sự khó có thể mua được gì."

Lâm Tiêu dẫn bà nội đến một ngôi làng trong thành phố.

“Con cũng nghĩ vậy, nhưng xe bus đã rẻ rồi, hai người chỉ tốn bốn tệ. Nếu đi taxi, giá khởi điểm là bảy tệ, thậm chí còn đắt hơn.”

"Bảy đồng đủ mua mì ăn hai ngày, thật sự là tàn ác!"

Bà nội Lâm kinh ngạc nói. Người đi đường nghe thấy cuộc trò chuyện kỳ quặc giữa hai bà cháu có dáng vẻ quê mùa thì tò mò liếc nhìn họ. Đi qua ngã ba, bà Lâm chợt dừng lại, cau mày nhìn thùng rác hình hộp ở chân tường từ trên xuống dưới.

"Bà nội, bà nhìn thấy cái gì à? Ở đây có mèo cổ không?"

Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.

"Bà không có mắt âm dương cho nên không nhìn thấy những thứ kia."

Bà Lâm thản nhiên nói.

"Nơi này có tà khí mạnh, rất không may mắn. Chỗ này có người làm chuyện xấu sao?"

Lâm Tiêu ra sức gật đầu.

"Trong thùng rác này có xác con mèo đồi mồi bị chặt đầu, con đã tận mắt chứng kiến. Có lẽ nó là con mèo cổ không đầu mà người khác đã trông thấy."

Trong khi nói chuyện, đôi mắt đang nhìn bà nội của Lâm Tiêu sáng lên vài phần. Là một bà đồng ở quê, bà nội thật ra không kiếm được nhiều tiền. Bà có thể nhận được một phong bì màu đỏ từ hai đến ba trăm nhân dân tệ khi đi coi nghĩa trang hay chủ trì tang lễ.

Bà cũng có thể xem tử vi và tính toán giờ lành với giá vài chục nhân dân tệ. Có những nhà không có tiền để chữa bệnh sợ hãi ban đêm cho một đứa trẻ, hay đặt lễ "đảo thủy phạn" cho một người bệnh đã lâu, nên họ chỉ đưa cho bà một ít trứng và thịt lợn.

Dân số ở nông thôn ngày càng giảm, nhiều người trẻ không còn mê tín như thế hệ trước nữa. Công việc bà đồng của bà nội Lâm mỗi năm nhận được vài đơn hàng là tốt rồi. Cũng bởi vì bà không nhìn ra được Lâm Tiêu cao bao nhiêu nên cô mới không tin những điều này và cũng không cho rằng bà nội mình thật sự có bản lĩnh.

Không nghĩ tới bà không chỉ có dựa vào lời nói dối để lừa gạt người khác mà bản thân cũng có chút năng lực đặc biệt. Dù không nhìn thấy mèo cổ nhưng bà vẫn có thể thấy được năng lượng tà ác, thật tuyệt vời! So với đôi mắt sáng ngời của Lâm Tiêu thì vẻ mặt của bà Lâm nghiêm túc hơn rất nhiều, bà không nói thêm gì nữa.

Người thuê phòng trong ngôi nhà tự xây của họ Diêu phần lớn đều đi làm ban ngày, cả tòa nhà vô cùng yên lặng, không có một chút động tĩnh nào. Lâm Tiêu trước tiên dẫn bà tới phòng trọ ở lầu hai của mình. Bà Lâm vừa vào cửa thì ánh mắt đã dán chặt lên người Ba Ba Thác Tư đang nằm trên giường.

Lâm Tiêu vừa hạ quyết tâm không tiết lộ thân phận của ma vương mèo con. Cô đang bận rót nước đun sôi để nguội cho bà nội, ánh mắt căng thẳng quan sát phản ứng của bà. Bà Lâm nhìn qua nhìn lại con mèo nhỏ màu cam trắng có vẻ ngoài điềm tĩnh hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên hỏi cháu gái.

“Đây có phải là con mèo mà con nói là nhặt về để bắt chuột không?”

"Dạ vâng."

Lâm Tiêu đưa nước cho bà nội, bình tĩnh đáp.

“Nó tên là Tiêu Ba. Rất ngoan ngoãn, không kén chọn thức ăn như mèo ở thành phố. Nó rất dễ nuôi và ăn được mọi thứ.”

Ba Ba Thác Tư nhướn mi, khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn người hầu, nhưng anh không phản đối biệt hiệu mà cô đặt riêng cho mình. Bà Lâm cầm cốc nước lên, ánh mắt lại nhìn về chú mèo con kiêu ngạo đang nằm trên giường.

“Sao vậy ạ, bà có nghĩ Tiêu Ba có vấn đề gì không?”

Lâm Tiêu trong đầu đang suy nghĩ điên cuồng về việc làm thế nào để giữ được số vàng mà Tiêu Ba đã hứa cho cô nếu không may bà nội nhận ra anh ấy. Bà Lâm đầu tiên là gật đầu, sau đó do dự, rồi lại lắc đầu. Khuôn mặt nhăn nheo nhưng tràn đầy sức sống lộ ra vẻ bối rối.

Con mèo này theo lý mà nói sẽ đoản mệnh. Nhưng bà Lâm làm bà đồng trong nhiều năm, khi còn trẻ đã học được một số kỹ năng từ người cậu cùng tộc của mình. Đánh giá từ "tướng mạo" tưởng chừng bình thường của con mèo quê trắng cam này, bà đã nhìn thấy một vận mệnh vô cùng quý giá, quý giá đến nực cười.

Nếu loại vận mệnh này xuất hiện trên gương mặt của một đứa trẻ hơn ba tuổi, và tử vi toàn diện hơn, thì đó chắc chắn là một người mang mệnh cách dòng dõi quý tộc cao thượng, sau này nhất định vang danh tứ hải và đạt được những thành tựu to lớn. Nhưng nếu "tướng mạo" này xuất hiện trên một con mèo quê nhỏ thì quả thực không hợp lẽ thường.

Bà Lâm lại lắc đầu, buộc mình phải rời mắt khỏi khuôn mặt của Ba Ba Thác Tư. Chắc hẳn bà đã quá già nên không thể phân biệt được giữa động vật và con người. Bà Lâm không muốn nhắc đến chuyện này với cháu gái nên đặt cốc nước xuống thúc giục.

“Không phải con nói người đàn ông trúng mèo cổ đang ở trong tòa nhà này sao? Để bà xem trước đã.”

"Ồ, được rồi, bà đợi chút."

Thấy bà nội mình không còn nhìn chằm chằm Ba Ba Thác Tư nữa, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Đầu tiên, cô chạy vào nhà vệ sinh lấy chậu ngâm chân và đổ đầy nước. Sau đó rắc nó lên các vết nứt trên trần và tường phòng tắm, giả vờ như nước bị rò rỉ từ trên và thấm xuống tầng dưới. Xong xuôi, Lâm Tiêu bước ra nói.

“Xong rồi, bà hãy cùng con lên lầu, con sẽ tìm cớ gõ cửa, bà ở phía sau quan sát.”

Bà Lâm: "..."

Bà Lâm im lặng đứng dậy và theo cháu gái ra ngoài. Cô là cháu gái của bà. Tính khí này, bề ngoài nhìn có vẻ liều lĩnh và thẳng thắn, nhưng trong thâm tâm thực chất lại tàn nhẫn và xảo quyệt. Là do chính tay bà nuôi dạy, không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai khác. Chỉ cần cô không đi sai đường và làm những điều xấu xa thì mọi chuyện tùy theo ý cô.

Chú thích:

(1) Cổ: một thứ tiểu trùng độc làm hại người. Cụ thể hơn là một tà thuật dùng phù chú nguyền rủa để hại người.