Thì ra cô biết nàng yêu cô nhiều như thế nào. Thì ra cô biết tất cả những chuyện nàng làm cho cô.
Chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.
Nàng ngước nhìn cô, mắt đối mắt: “Phương Ngôn Diễm, tôi hối hận rồi. Hối hận vì năm đó đã đem lòng yêu chị."
Khi Diêu Kha Nguyệt nói ra câu này, trong mắt nàng hiện lên vài phần đau khổ. Phương Ngôn Diễm cảm thấy có chút khó chịu trong tim, cô không rõ đó là loại cảm giác gì?
“Tôi sẽ quay về nhưng mà không phải là vì chị, mà là vì ông nội."
Ngoài trời nắng nhạt dần, trái tim nàng cũng trở nên trầm mặc hơn bao giờ hết. Phương Ngôn Diễm đi trước nàng đi sau, luôn luôn là như vậy.
Thứ duy nhất nàng có thể theo đuổi chính là bóng lưng người phụ nữ này. Nhưng nàng càng muốn nắm lấy tay cô lại càng không có cách nào đuổi theo kịp, cuối cùng chỉ có thể chọn từ bỏ mà thôi.
Có lẽ mẹ nàng nói đúng, hôn nhân không thể giống như một tờ giấy trắng, dính mực rồi thì có thể xé bỏ. Nhưng nó thấm rất nhanh để lại cũng rất nhiều những tổn thương trong lòng.
Khi Diêu Kha Nguyệt chuẩn bị lên xe rời đi. Diêu Trúc Xuyên tiến đến nắm lấy bả vai nàng, liếc nhìn Phương Ngôn Diễm một cái, sau đó liền nói với nàng.
"Nếu như chị ta thật sự không đối tốt với chị, cứ quay về đây. Nơi này mãi mãi là nhà của chị."
Trên chiếc xe trở về Phương gia, tâm trạng Diêu Kha Nguyệt càng trở nên nặng nề. Phương Ngôn Diễm ngồi ngay bên cạnh, cô khẽ liếc nhìn nàng, không thể phủ nhận người bên cạnh rất xinh đẹp.
Bỗng nhiên lúc này cô buột miệng nói: “Thực ra hôm đó tôi không hề có ý đưa cô ấy về nhà."
Diêu Kha Nguyệt quay mặt đi, tránh ánh nhìn chăm chú của cô.
“Nhưng chẳng phải hai người vẫn về nhà đấy thôi, còn làm cả loại chuyện đó trong phòng ngủ nữa, có gì cần phải giải thích sao?"
Đúng rồi nhỉ, giống như Phương Ngôn Diễm chỉ tin vào những gì bản thân mình nhìn thấy. Nàng cũng vậy, nhưng mà thấy vợ ở trên giường với người phụ nữ khác thì ai cũng như vậy thôi.
Phương Ngôn Diễm nghĩ chắc chắn là cô điên rồi nên mới đi giải thích chuyện hôm đó với nàng. Chuyện đó đến giờ ngay cả cô vẫn không hiểu tại sao bản thân lại làm như vậy, bản thân cô chưa từng vượt quá giới hạn với Trầm Sở Chi.
Chỉ là bị Diêu Kha Nguyệt bắt gặp tại trận, sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô nhận lỗi về mình. Vậy cho nên cô chỉ có thể lạnh lùng mà đuổi nàng đi, để cho nàng ôm đau khổ mà rời đi.
"Hôm nay tôi có một bữa tiệc xã giao, chắc phải rất khuya mới trở về. Cô ngủ trước đi."
Nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Không quan trọng nữa.
"Tôi quên mất. Hình như hôm nay là tiệc sinh nhật của Trầm Sở Chi mà đúng không?"
"Cô ấy là trợ lý của tôi."
"Là trợ lý kiêm tình nhân trên giường luôn mới đúng. Được rồi, tôi không sao, chị đi qua đêm không cần về luôn cũng được. Đêm nay chắc hai người có nhiều chuyện để làm lắm đó."
Chiếc xe dừng lại nơi căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo. Diêu Kha Nguyệt hít một hơi thật sâu, dứt khoát đẩy mạnh cửa bước xuống xe, không thèm quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia dù chỉ một lần.
Nàng căn dặn lý trí không được phép yếu đuối. Bởi vì khi nhìn thấy nàng đau khổ, bọn họ chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Nhưng rồi sẽ có một ngày nàng đường đường chính chính mà rời khỏi nơi đây. Trả nó về với đúng vị trí vốn có của nó, cũng giống như trả Phương Ngôn Diễm về với người mà cô luôn hằng nhung nhớ.
Sau khi nàng một mình quay về căn nhà đó, mọi người vẫn vờ như không có chuyện gì. Giống như những chuyện ngày hôm qua, thực sự chỉ là một cơn ác mộng vây lấy nàng mà thôi.
“Những thứ trong căn phòng đó đem vứt đi hết cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy nó nữa."
Nàng không về căn phòng đó nữa, làm sao có thể nằm trên chính chiếc giường mà vợ mình và người phụ nữ khác đã ân ái trên đó.
Chỉ cần bước vào là cảnh tượng hôm đó lại tràn về tâm trí nàng, khiến tim quặn đau không cách nào chịu được. Tim nàng đau lắm, đau như bị ngàn mũi dao đâm vào.
Sự thật ở trước mắt, làm sao bảo nàng xem như không có chuyện gì đây? Những ngày tháng sau này bảo làm sao nàng có thể ngủ trên chiếc giường đó, khi mà đâu đâu cũng là hình ảnh ghê tởm của hai người bọn họ.
Đồng hồ điểm mười giờ đêm, trên bàn có một ít thức ăn đã nguội, bên cạnh bàn là chiếc bánh kem sinh nhật. Trên đó có khắc tên Diêu Kha Nguyệt.
Thì ra hôm nay không chỉ là sinh nhật của Trầm Sở Chi mà còn là sinh nhật nàng. Vậy mà nàng lại một mình chờ đợi từng ánh nến kia vụt tắt.
Mỗi một ngọn nến vụt tắt giống như tình cảm trong lòng dần cạn dầu, chua xót và thật mỉa mai.
Như thường lệ, có tiếng xe chạy vào trong sân, Diêu Kha Nguyệt còn tưởng là Phương Ngôn Diễm về rồi. Theo vô thức nàng chạy ra mở cửa nhưng người về không phải người phụ nữ nàng chờ đợi.
Người đến lại là Phương Lâm Kỳ.
Trên mặt nàng thoáng hiện chút thất vọng, những ngón tay bám lấy cánh cửa. Thì ra chỉ là Tiểu Kỳ đến thăm nàng mà thôi.