Thế giới dưới đáy biển (7)
Đầu bếp Tôn là người phụ trách ẩm thực hằng ngày của nguyên thủ, đồng thời cũng là người phụ trách chủ yếu của tiệc quốc hội. Ba mươi năm trước đây, cơ bản tất cả tiệc quan trọng của quốc gia đều là một tay ông ta chủ đạo. Nhưng năm tháng không buông tha người, máy móc vĩnh cửu cũng sẽ hư hỏng, huống chi là người. Nhân vật lợi hại đi nữa đều không tránh được tuổi xế chiều.
“Đúng vậy.” Nói đến việc này, trên mặt ông lão cũng có vẻ ưu sầu: “Nghe nói lúc trước đầu gối đã đau đến mức không đi được, miễn cưỡng chống đỡ được nửa năm, hiện tại là bị ép tĩnh dưỡng nên tình hình mới coi như tốt hơn một chút. Năm sau sẽ mở hội nghị mười một quốc gia, hiện tại thư ký trưởng sầu đến nỗi đầu cũng sắp trọc, cái khác còn dễ nói, bữa tiệc quốc gia này, muốn tìm người phụ trách mới quá khó khăn.”
Đầu bếp họ Tôn học sâu xa, hơn nữa giống với bà Vương, cũng là người từng trải qua náo động, từ mặt đất dời xuống dưới. Có tích lũy của người đi trước, hơn nữa bản thân cũng từng học, kỹ năng nấu nướng vẫn luôn đứng đầu Hoa quốc. Nhưng tiểu bối phía dưới thì khác, sinh ra thì vật tư thiếu thốn, rất nhiều thứ chỉ từng nghe chưa từng thấy, tầm nhìn hạn hẹp, trình độ đương nhiên không theo kịp.
“Người phụ trách mới chắc chắn là chọn từ trong những học trò của đầu bếp Tôn, tôi tương đối để ý chính là, tiệc quốc gia không có đầu bếp Tôn, mức độ có thể giảm xuống hay không.”
“Nếu có thể cam đoan không giảm xuống, thư ký trưởng cũng sẽ không sầu như vậy.” Ông lão cười khổ đáp: “Không giấu gì bà, thậm chí thư ký trưởng còn muốn đi mượn đầu bếp.” Thư ký trưởng là đại quản gia của nguyên thủ, nếu việc này xảy ra sai lầm, có lẽ thư ký trưởng phải xách túi về nhà.
Cái gọi là mượn đầu bếp, đương nhiên là mượn người từ trong các gia tộc lớn nuôi dưỡng đầu bếp.
“Ồ?” Đây chính là ý nguyện của bà cụ: “Tôi cũng không gạt ông, lần này tôi tới tìm ông, chính là muốn tiến cử đầu bếp lên, giải quyết sự cấp bách của thư ký trưởng.”
“Bà có đầu bếp tiến cử?” Ông lão có chút ngoài ý muốn, bà cụ không phải là người không có kiến thức gì, đầu bếp bà ta tiến cử, trình độ không nói đứng đầu, vậy tuyệt đối cũng không kém được.
“Đương nhiên. Hai mươi chín tháng chạp là sinh nhật 98 tuổi của tôi, đến lúc đó ông đến rồi sẽ biết.” Bà cụ nói.
Ông lão biết bà ta mời mình đi, là có ý để mình đi trấn giữ: “Việc này không thành vấn đề.” Sau khi đồng ý, ông ta chợt nhớ tới một chuyện: “Nhưng tôi nhớ hồi tháng năm không phải mới qua sinh nhật bà sao?”
“Tôi đón sinh nhật chín mươi tám tuổi trước không được sao?”
Ông lão: “…”
Mục đích đã đạt được, bà cụ cũng có chút mệt mỏi: “Lớn tuổi rồi, tinh thần còn có hơi không tốt. Tôi về trước đây, hai mươi chín tháng chạp chúng ta gặp.”
“Được.”
Khi bà cụ đi đến bên cạnh Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu đang nhấm nháp đồ ăn ở cuộc họp hằng năm.
“Ăn ngon không?” Bà cụ thấy cười hỏi.
Thẩm Tiêu buông dao nĩa: “Cũng không tệ lắm.” Tuy rằng không tinh xảo như lúc trước cô ăn, nhưng có thể sử dụng thịt bò làm ra nhiều món khác nhau, có thể thấy được đầu bếp của cuộc họp hằng năm quả thật tốn không ít tâm tư.
“Tôi còn tưởng cô sẽ làm quen với những người trẻ tuổi khác chứ.” Bà cụ giống như vô tình nói.
Thẩm Tiêu nhìn bạn cùng lứa tuổi ở xa xa, cách xa như vậy, cô thường thường có thể cảm thấy những người đó đang nhìn mình. Nhưng mỗi lần mình nhìn lại, đối phương lại dời tầm mắt. Loại cảm giác bị rình coi này, khiến cô không quá thoải mái, không thể nói không thân thiện, chỉ là có loại cảm giác quái dị: “Thế giới khác biệt, vẫn đừng cố hòa vào.”
“Cũng đúng.” Bà cụ có chút đáng tiếc nhìn thoáng qua vãn bối nhà mình, nói: “Chúng ta trở về đi.”
“Bây giờ ạ?”
“Ừ, tôi có hơi mệt mỏi.”
“Vậy đi thôi.”
Cuộc họp hằng năm này đi lại tự do, khi hai người đi không cần thông báo bất kỳ kẻ nào. Ra sảnh lớn của cuộc họp hằng năm, chiếc xe đưa đón ở bên ngoài lập tức có người mở ra.
Sau khi hai người trở lại chỗ ngồi, đầu tiên bà cụ uống nước ấm, nghỉ ngơi một lát, mới nói với Thẩm Tiêu: “Cô thật đúng trầm ổn, dọc theo đường đi lại đây cô cũng không mở miệng hỏi tôi một câu đêm nay rốt cuộc tôi đã làm gì.”
“Sớm hay muộn bà cũng nói với cháu không phải sao.” Thẩm Tiêu đang nấu cháo ở phòng bếp cho bà cụ. Vừa rồi ở trên cuộc họp hằng năm, dù sao cô cũng ăn chút gì đó lót dạ, nhưng bà cụ không ăn. Bà cụ lớn tuổi, buổi tối ăn nhẹ nhàng dễ tiêu hóa sẽ tốt hơn.
Bà cụ uống nước xong, đổi một tư thế thoải mái nằm ở trên sô pha: “Tôi vừa mới tiến cử cô đến tiệc quốc gia với người ta.”
Tay nặn bột của Thẩm Tiêu thả chậm tốc độ: “Tiệc quốc gia?” Sẽ không phải là tiệc quốc gia cô nghĩ đến chứ. Lúc trước thầy đã được mời qua đó nấu ăn cho tiệc quốc gia, cuộc đời cô coi đây là quang vinh.
Bà cụ không biết suy nghĩ của cô, nhắm mắt lại vừa nghỉ ngơi vừa nói: “Đúng. Năm sau có một hội nghị quốc tế, địa điểm đặt ở Hoa quốc chúng ta. Nhưng lần này đầu bếp trưởng lúc trước thân thể có bệnh nhẹ, tiệc quốc gia thiếu người, cho nên tôi tiến cử cô. Tôi bảo bọn họ hai mươi chín tháng chạp đến chỗ tôi, đến lúc đó thư ký trưởng khả năng cũng đến, trong lòng cô tự có sự chuẩn bị đi.”
Thẩm Tiêu trăm triệu không nghĩ tới bà cụ vạch ra một con đường như vậy cho cô.
Nếu cô thật sự có thể tiến vào tiệc quốc gia, lại tiến thêm một bước cho việc làm hài lòng ba bữa của nguyên thủ, vậy chính là có thể trở thành người bên cạnh của nguyên thủ. Cái gọi là gác cổng của tể tướng chính là quan thất phẩm, cô đây không phải một bước lên trời sao.
Thấy Thẩm Tiêu chậm chạp không nói lời nào, bà cụ mở mắt: “Sao, sợ hả?”
“Không phải.” Chỉ là cảm thấy một bước này hình như bước hơi lớn.
“Không sợ là tốt rồi, đến lúc đó biểu hiện cho tốt.” Bà cụ nói xong, ánh mắt lại nhắm lại.
Cuối cùng, cháo của Thẩm Tiêu bà cụ không ăn.
Người lớn tuổi, giấc ngủ bình thường đều rất nông. Thẩm Tiêu thấy bà ấy ngủ sâu, cũng không đánh thức bà ta, chỉ dùng lửa hâm cháo, đề phòng bà ấy đói bụng có thể ăn thứ gì nóng hổi bất cứ lúc nào.
Bởi vì ba ngày sau chính là hai mươi chín tháng chạp, từ ngày hôm sau Thẩm Tiêu bắt đầu mỗi ngày đến siêu thị ngồi xổm đợi nguyên liệu nấu ăn mới nhất.
Trong lúc cô mua sắm, bị đám người Vương Hàm gặp được, bọn họ nhìn thấy cô cầm một đống gì đó, chỉ coi như cô trước đây chưa từng thấy những thứ này, vừa tóm được cơ hội lập tức liều mạng nhét vào trong túi mình: “Đúng là không phải tiêu tiền của cô ta.”
Người có quan hệ tốt với Vương Hàm muốn ra mặt cho cô ta, thế nhưng không đợi bọn họ đi tới, Thẩm Tiêu đã bao lớn bao nhỏ xách ra siêu thị, lên xe nghênh ngang rời đi.
Động thái này của Thẩm Tiêu khiến đám người Vương Hàm không vui, nhưng Thẩm Tiêu một lòng chuẩn bị căn bản không quan tâm. Cô khó có một cơ hội luyện dao như vậy, không muốn bởi vì một vài việc nhỏ mà ảnh hưởng cảm xúc.
Ở trong bầu không khí này, hai mươi chín tháng chạp đúng hạn tới.
Bà cụ nói với bên ngoài là sinh nhật 98 tuổi của mình, nhưng chân chính nhận được tin tức tới cửa chỉ có ba vị.
“Tôi đã giúp bà mời mọi người tới đây đấy.” Thẩm Tiêu đang bận rộn ở phòng bếp thấy ông lão gặp ở cuộc họp hằng năm cởi mũ nói. Mà bên cạnh ông lão, có hai người đàn ông trung niên đứng đó, bên trái tây trang giày da, khuôn mặt tao nhã, bên phải tướng mạo chắc nịch, trông không khôn khéo.
“Ngọn gió nào thổi thư ký trưởng Kỳ ông tới vậy.” Bà cụ vui vẻ ra mặt, đầu tiên là bắt tay với người đàn ông bên trái, lại nhìn về phía bên phải nói: “Tiểu Lưu cháu cũng đến đây, ông Tôn còn khỏe chứ?”
“Chào bà, sư phụ cháu khỏe lắm, ông ấy rất nhớ bà, bảo bà có rảnh đến làm khách.” Lưu Thành Nghị cung kính nói.
Một phen đối thoại này, thân phận địa vị của những người này trong nháy mắt liệt kê trong lòng Thẩm Tiêu.
“Có rảnh bà đương nhiên sẽ đi thăm ông ấy.” Bà cụ tiếp đón mọi người ngồi xuống, sau đó nói với Thẩm Tiêu: “Tiêu Tiêu, người đến đủ rồi, có thể lên đồ ăn.”
“Vâng.” Không bao lâu, Thẩm Tiêu bưng một bát canh lên.
Màu sắc của bát canh đó có màu xanh thẫm, sau khi được bưng lên, mở nắp lên vừa nhìn, màu sắc trong nước trà trong vắt, bên trong có một miếng đậu hũ giống như đóa hoa cúc.
Nhìn thấy món canh này, ba vị khác không nói chuyện, Lưu Thành Nghị lại khen: “Kỹ năng dùng dao không tệ.” Miếng đậu hũ này được cắt mỏng như sợi tóc, rồi lại từng gốc dính liền, thứ này kỹ năng dùng dao không chắc không cắt ra được màu sắc và hoa văn như vậy.
Nói trắng ra là, đây là một kỹ thuật dùng dao.
Kỹ thuật dùng dao không liên quan gì, Lưu Thành Nghị cũng không ôm chờ mong quá lớn với mùi vị. Đậu hũ làm có đẹp đi nữa, nói trắng ra vẫn là đậu hũ. Vị đậu hũ thuần túy, vị canh nguyên bản là vị gì sẽ là vị đó. Chỉ cần vị canh nguyên bản ngon, món ăn này chính là thành công.
Nhưng mà, khi anh ta dùng thìa ăn cả miếng đậu hũ vào miệng, biểu cảm thế nhưng ngẩn ra.
Khác với món canh nấu tỉ mỉ mà anh ta nghĩ tới, món canh này chỉ có một chút mặn một chút tươi, ngược lại là đậu hũ, đồng thời ăn ra được vị tươi của gạch cua, viên đậu hũ và bột lòng đỏ trứng. Cảm giác tầng bậc phong phú này làm cho anh ta không khỏi nhìn về phía mặt cắt ngang của đậu hũ, chỉ thấy bên trong đậu hũ đó, còn vây lấy một nhúm bột màu vàng.
“Không tệ, không nghĩ tới bên trong còn có càn khôn.” Thư ký trưởng Kỳ bên cạnh lấy khăn tay lau khóe miệng: “Miếng đậu hũ này nấu thật sự mang lại niềm vui bất ngờ, tôi có hơi chờ mong món ăn tiếp theo.”
Ông lão bỗng chốc cười nói: “Tôi không giống các ông, tôi có hơi tò mò với đầu bếp này.”
“Đầu bếp à, vừa nãy không phải ông đã gặp rồi sao?” Bà cụ hợp thời mở miệng nói.
“Vừa nãy?” Ông lão mê mang một hồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Người bà chỉ sẽ không phải là người trẻ tuổi vừa nãy đó chứ.”
Không khí vừa rồi còn có chút vui vẻ bỗng chốc đông cứng lại.
Cái này cũng không phải nói tuổi tác Thẩm Tiêu quá trẻ, mà là tiệc quốc gia không có khả năng sẽ để một người lai lịch không rõ tiếp xúc.
Khi Thẩm Tiêu mang món thứ hai tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh đến, chỉ thấy bên ngoài dường như im lặng đi. Bốn người trong sảnh lớn, ai cũng không nói chuyện, trên mặt mọi người không có ý cười vừa nãy, đều đeo lại mặt nạ giả dối.
“Là cấu tứ của món đậu hũ vừa nãy không hợp khẩu vị của mọi người sao?” Thẩm Tiêu đi đến bên cạnh bàn nói.
“Đậu hũ rất ngon, nhưng người nấu món ăn này không quá ổn.” Ông lão lấy lại tinh thần, trong lòng còn sót lại sự tức giận bị lừa gạt, nhưng cơn tức này ông ta ngại phát với bà cụ, chỉ có thể nhắm mũi nhọn đến người khởi xướng Thẩm Tiêu.
“Cũng may, không phải đồ ăn xảy ra vấn đề.” Thẩm Tiêu mang vẻ mặt may mắn: “Đây là món ăn thứ hai, tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh.”
Cô đặt đồ ăn xuống, lúc này lại không ai động đũa.
Tổng bí thư Kỳ tao nhã nhìn về phía cô nói: “Cô cũng biết mục đích bà Vương mời chúng tôi tới là gì.”
Thẩm Tiêu cũng thẳng thắn vô tư: “Biết.”
“Nhưng thực đáng tiếc, lai lịch của cô không rõ, chúng tôi không thể tuyển dụng cô.” Sau đó lại bồi thêm một câu: “Dù cho kỹ năng nấu nướng của cô cao tới đâu.”
“À.” Thẩm Tiêu cũng không thất vọng: “Vậy các ông muốn chuẩn bị rời đi sao?”
“Tôi không cảm thấy còn có gì cần tiếp tục nữa.” Mặt ông lão không chút thay đổi nói.
Thẩm Tiêu đẩy đồ ăn đến trước mặt bọn họ: “Bỏ qua nhân tố khác, bây giờ là giờ cơm. Tám món ăn một món canh của tôi đều đã chuẩn bị xong, nếu không thì mọi người dùng hết hãy đi? Xin đừng để ý đến thân phận của tôi, đây chỉ là lời mời chân thành của một vị đầu bếp.”
Nói cũng đã nói đến mức này, lại có bà cụ ngồi ở đối diện, ba người khác cũng sẽ không đứng dậy, bọn họ trước sau cầm lấy đũa, cam chịu để cô tiếp tục bưng đồ ăn lên.
Tuy rằng người ăn tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh tràn đầy tâm sự, nhưng đối mặt với tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh giòn tươi còn mang theo chút ngọt, đĩa của mấy người nên hết vẫn hết.
Hai món đồ ăn lót bụng, kế tiếp là món cá quế chiên xù, thăn lợn da sứa chiên giòn, gà cung bảo lần lượt lên bàn, ba người ăn cũng coi như nhẹ nhàng vui vẻ. Tiệc nhỏ lần này cuối cùng lấy bánh ngàn lớp kết thúc, sau khi ba người ăn rồi, vừa khéo, no tám phần.
“Bây giờ cơm đã ăn xong, chúng tôi cũng nên từ biệt.” Thư ký trưởng Kỳ nói. Hôm nay tính ra ông ta đã lãng phí không ít thời gian. Nhưng cảm nhận được cảm giác chắc nịch trong dạ dày, lần lãng phí thời gian này có chút đáng giá.
“Các ông là người bận rộn, tôi cũng không giữ lại lâu.” Bà cụ không ép buộc hay thuyết phục bọn họ thay đổi chủ ý: “Nếu thay đổi suy nghĩ, có thể báo cho tôi biết bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Theo ba người rời đi, trong phòng khách trở về sự im lặng.
Thẩm Tiêu lại đây thu dọn bát đĩa trên bàn: “Hình như tôi khiến bà thất vọng rồi.”
“Không đâu, cô đã làm tốt lắm.” Bà cụ nói xong, trong giọng nói có một chút cảm thán: “Là lực ảnh hưởng của tôi không lớn như xưa nữa.”
Người tuổi xế chiều, quyền lợi cũng sẽ rời đi theo. Truyện Khác
…
Hôm nay chính là đêm giao thừa, đêm 30 bà cụ không ở nhà mình, mà được đón đi ăn tết. Ngày hôm sau mùng một tết, các gia đình bắt đầu qua lại chúc tết.
Mà đồng thời theo quan hệ qua lại, chuyện bà cụ đẩy Thẩm Tiêu đến tiệc quốc gia cũng bị truyền ra ngoài. Phần lớn mọi người đang cười Thẩm Tiêu không biết tự lượng sức mình, nhưng lần này bà cụ cũng mất mặt, làm cho năm nay nhà họ Vương cũng không phải rất sung sướиɠ.
Sau khi Vương Hàm bị cười nhạo vài lần, cô ta tìm được Thẩm Tiêu, quyết định bảo bản thân cô rời đi.