Trong quá trình quay không xảy ra chút sai sót nào, hoàn toàn là hình ảnh một người lính tinh nhuệ.
Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng vẫn chưa rời đi, thấy cảnh này vẫn không cam tâm, liên tục tiến lên phía trước.
"Sao hai người vẫn chưa đi?"
Đạo diễn Tôn đang vui vẻ chỉ đạo cho Hoắc An, đột nhiên nhìn thấy họ, biểu cảm có chút không vui.
Phan Hồng vội vàng mở lời, cười nói: "Đạo diễn Tôn, ông xem, chúng tôi đã đến rồi, hay là để Nghiêm Tu Quần cũng thử xem sao, cậu ta đã chuẩn bị rất nhiều cho vai diễn này, tuyệt đối không kém Hoắc An, chỉ cần lên hình là ông có thể thấy ngay."
Đạo diễn Tôn không hề lay động.
Bây giờ ông ta đã công nhận Hoắc An, Hoắc An chính là đỉnh cao của vai diễn này, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Huống chi, diễn xuất của Nghiêm Tu Quần cũng rất bình thường.
Ông ta có chút mất kiên nhẫn quay đầu nhìn xung quanh.
Trại lính không phải là nơi người bình thường có thể tùy tiện ra vào, Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng không chỉ vào được, tại sao còn có thể ở lại lâu như vậy?
Đáng lẽ phải có người giám sát mới đúng.
Quả nhiên, từ xa có hai người lính mặc quân phục đi về phía này.
Phan Hồng vẫn đang giới thiệu Nghiêm Tu Quần, trong lời nói âm thầm hạ thấp Hoắc An.
"Diễn xuất của Hoắc An thực sự không được coi là tốt, tôi lo khán giả không thể chấp nhận được, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bộ phim..."
Nói được một nửa, hai người lính đi tới.
"Hai người nên rời khỏi đây rồi."
Phan Hồng có chút mất kiên nhẫn, lấy thẻ thông hành trong túi ra, vội vàng nói: "Chúng tôi có giấy phép đặc biệt."
Người lính nhận lấy, cẩn thận xem xét một lượt: "Trên thẻ thông hành có ghi, thời gian các người vào đây là bốn tiếng, bây giờ đã quá giờ rồi, xin hãy rời đi ngay."
Nghe vậy, Phan Hồng mới phát hiện trên thẻ thông hành thực sự có ghi thời gian thăm viếng.
Quân khu này có quy định nghiêm ngặt, người bình thường rất khó vào, cô ta cũng nhờ nhiều mối quan hệ, vất vả lắm mới xin được giấy phép, không ngờ chỉ có bốn tiếng.
Nhưng nếu bây giờ rời đi, chẳng phải là bọn họ đã chạy một chuyến không công sao?
"Chúng tôi đến tìm đoàn làm phim." Cô ta vội vàng nói.
"Nhưng các người không tham gia quay phim mà?"
Đoàn làm phim vì có mối quan hệ đặc biệt nên không bị hạn chế thời gian, vừa nãy bọn họ cũng tận mắt thấy đạo diễn từ chối Nghiêm Tu Quần tham gia diễn xuất.
Lúc này, cảnh quay đã tạm dừng, mọi người trong đoàn làm phim đều đang nghỉ ngơi, động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Phan Hồng và Nghiêm Tu Quần tức giận xấu hổ, đột nhiên giơ ngón tay chỉ về phía Tiêu Hòa không xa.
"Tiêu Hòa không phải diễn viên, cũng không tham gia quay phim, tại sao cô ta lại có thể ở lại?"
Tiêu Hòa đang chăm chỉ điều chỉnh lịch trình của Hoắc An, không trêu chọc bất kỳ ai, lại không ngờ vướng họa từ trên trời rơi xuống.
Vì tính chất đặc biệt của quân khu, vẫn có một số hạn chế với các thành viên đoàn làm phim, ngoài diễn viên và nhân viên công tác cần thiết, trợ lý và người đại diện rất ít khi có thể vào.
Thấy ánh mắt do dự của mọi người, Phan Hồng như thắng một trận, hả hê ưỡn ngực thẳng lưng.
"Để chúng tôi rời đi cũng được, nhưng cô ta cũng phải đi cùng chúng tôi."
Tiêu Hòa:...
Không hiểu.
Chẳng lẽ đuổi cô đi thì có thể thay đổi được sự thật Hoắc An tham gia diễn xuất sao?