Chương 5: Định vị
Hình như thú nhân cũng bị đả kích bởi chính sự ngốc ngếch của mình, hắn không quan tâm đến tiếng thở dốc của Giản Ninh, mà chán nản quay lưng ngồi dựa vào vách đá, đến cả hai bả vai cũng rủ xuống.Tuy rằng không nói ra, nhưng qua ngôn ngữ hình thể, cảm xúc của hắn vẫn được bộc lộ rất rõ ràng.
Giản Ninh thật sự nhịn không được, vào lúc thú nhân quay lưng lại đó, lặng lẽ há miệng cười như điên, rồi mới ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm kiếm trong đống đá.
Nghe được tiếng động do cô gây ra, lỗ tai thú nhân tò mò dựng lên.
Hắn quay đầu lại nhìn Giản Ninh, đôi mắt to lòe lòe tỏa sáng, giống như chờ mong Giản Ninh sẽ lấy ra cho hắn cái gì đó mới mẻ hơn.
Giản Ninh rất nhanh đã tìm được thứ cô muốn: nắp bình nước thể thao.
Lúc sáng cô đang uống nước, bị thú nhân làm cho giật mình, nắp bình liền rơi xuống đất, Giản Ninh cũng không có tâm trí đâu để nhặt lên.
Cầm lấy nắp bình, cô ra hiệu cho thú nhân học theo cô, vặn nắp vào miệng bình.
Hành động mới lạ này lại khiến lòng hiếu kì của thú nhân nổi lên, hắn nhảy dựng lên, phóng ngay đến bên cạnh Giản Ninh, tò mò nhìn cô vặn cái nắp, cái đuôi đong đưa với biên độ lớn, bộ dáng vô cùng hứng thú, quả thực có mấy phần giống một chú mèo.
Giản Ninh làm mẫu vài lần, sau đó giao cái chai cho thú nhân, ý bảo hắn đóng nắp bình nước lại.
Không ngờ thú nhân chắc vì rất ít làm những động tác cầm nắm, nên trong lúc nhất thời không thể làm được động tác khéo léo như đóng nắp bình.
Hắn cố thử vài lần đều không được, bắt đầu sợ hãi, nhìn Giản Ninh, lại phát ra âm thành hừ hừ như con mèo nhỏ.
Sao lại có một thú nhân hoang dã đáng yêu như thế chứ!
Giản Ninh lại phát ra bong bóng yêu thương màu hồng nhạt.
Cô nhịn không được nắm lấy tay thú nhân.
Thú nhân giật mình lùi ra sau một bước, nhưng cũng không rút tay về, mà cúi đầu cùng Giản Ninh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
Bởi vì có gien tương tự như họ nhà mèo, trong lòng bàn tay thú nhân có vết chai thật dày, hoặc là nói, là đệm thịt mỏng, chính cái tầng da đó khiến nó không thể làm được những động tác khéo léo.
Sau khi nghiên cứu xong, Giản Ninh cảm thấy vẫn có khả năng làm được động tác đóng nắp bình kia, tuy nhiên thú nhân cần phải luyện tập thêm một thời gian ngắn nữa mới được.
Nhưng mà bây giờ cô đã khát nước không chịu nổi rồi, đứng trên sườn núi đợi thú nhân học xong, mang nước về, còn không biết phải đợi đến lúc nào nữa.
Trong đầu Giản Ninh dần dần nảy ra một cách.
Cô đi đến cạnh vách đá, bắt đầu thử bò xuống.
Thú nhân giật mình, bộ lông xù ra, đuôi cũng xù ra như một cây gậy lớn, gần như ngay lập tức, hắn nhảy đến cạnh Giản Ninh, xách cô lên, áo khoác của Giản Ninh bị thú nhân xuyên thủng ngay tức khắc, cũng may cái áo ấy là áo khoác dự phòng, tốt hơn cái đã bị vứt bỏ kia một chút.
Đây là việc nằm trong dự liệu của Giản Ninh.
Mèo ấy mà, chắc chắn là sẽ không cho phép vật sở hữu của bản thân chạy lung tung.
Cô thuận thế ôm lấy cổ thú nhân, hai chân cũng ngoắc vào eo hắn.
Vừa rồi cô quan sát động tác lên xuống sườn núi của thú nhân, mới phát hiện hắn chủ yếu là mượn lực hai tay và đuôi mới có năng lực leo trèo kinh người như vậy.
Cân nhắc khả năng chịu nặng của hắn, đã có thể tha con mồi sức nặng tương đương mình lên đây, vậy thì đem mình xuống núi hẳn là không thành vấn đề.
Nhưng mà lưng, là nơi cái đuôi của thú nhân hoạt động mạnh, nếu mình ở trên lưng hắn, rất có thể sẽ cản trở nó leo trèo.
Cho nên, tuy rằng cảm thấy thật mất mặt, nhưng Giản Ninh vẫn lưu tâm đến ý tưởng vờ tự mình muốn xuống sườn núi, sau khi bị ngăn cản, cũng vô sỉ thuận thế lựa chọn ý tưởng của cô: kiểu chuột túi đeo con.
Thú nhân cả kinh, gần như muốn nhe răng trợn mắt đe dọa, Giản Ninh nhanh chóng nhảy xuống đất, nhặt cái bình lên làm điệu bộ múc nước.
Sau đó chạy tới trước mặt thú nhân, ý đồ muốn trèo lên người hắn, chỉ chỉ tay xuống vách núi.
Làm đi làm lại ba bốn lần, cuối cùng thú nhân cũng hiểu ra.
Nó ngồi xuống đất, nghi hoặc nhìn Giản Ninh, đồng từ dựng thẳng không ngừng biến đổi, cái đuôi bắt đầu lắc lư với biên độ kinh người, vung sang phải, hung hăng nện xuống mặt đất đầy đá. Sau đó lại vung sang bên trái.
Có nghĩa là còn đang do dự đó phải không…
Giản Ninh phát hiện biên độ đong đưa lớn nhỏ của cái đuôi là biểu hiện tâm tình của thú nhân.
Thật đúng là sinh vật không thể nói dối!
Tận đáy lòng cô lại nổi lên bong bóng đáng yêu. Cô bắt đầu ra sức trừng to đôi mắt, nhìn thú nhân một cách vô tội, ý đồ truyền tải thông điệp: tôi không muốn chạy trốn, tôi chỉ muốn uống nước mà thôi.
Lại do dự một hồi, hình như rốt cuộc thì thú nhân cũng đã hạ quyết tâm, đứng lên cầm bình nước nhét vào tay Giản Ninh.
Giản Ninh không cần ám chỉ dư thừa chi nữa, bước ngay đến ôm lấy bả vai thú nhân, luống cuống tay chân quặp mình vào hông thú nhân, trở thành một cái ba lô đặc biệt.
--Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại diendanlequydon.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--
Thành thật mà nói, tư thế này tương đối thân mật, mặt Giản Ninh rơi đúng vào bên cổ thú nhân, hình như thú nhân có vẻ rất không thoải mái, cứ đi tới đi lui, ý muốn cúi đầu đối diện với Giản Ninh.
Đến lúc này Giản Ninh mới ngờ nghệch nhận ra, cô vội vã quay đầu sang phía khác, không đặt miệng gần cổ thú nhân.
Thì ra thú nhân không thích tư thế này, bởi cổ là nhược điểm của mình phải lộ ra trong phạm vi công kích của Giản Ninh.
Có thế này Giản Ninh mới hiểu được sự băn khoăn của thú nhân, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Nếu nói vây, thời gian thú nhân do dự thật sự còn rất ngắn.
Nói đi nói lại, không có răng nhọn của thú nhân, mình vốn cũng đâu có cắn nổi làn da thô cứng kia?
Đang nghĩ như vậy, Giản Ninh đã cảm thấy dưới thân chợt nhẹ hẫng, thú nhân cứ thế mang theo cô nhảy xuống vách núi đen!
Chuyện kế tiếp Giản Ninh không nhớ rõ lắm.
Cô chỉ biết là về sau nếu không phải thật sự cần thiết, thì cô không bao giờ lặp lại phương thức giao thông phóng khoáng thô lỗ này nữa.
Phải biết rằng, thú nhân mang theo cô nhảy nhảy nhảy trong rừng! Không ngừng lợi dụng quán tính đưa mình đi xa, giống như Tarzan đu dây ngang dọc…
Nếu như mình có thể nắm vững môn kỹ xảo đó thì tốt rồi.
Nhưng vấn đề bây giờ là làm chuột túi nhỏ, một chút cũng không thể thích được.
Cành lá không ngừng quật lên lưng cô… mà thú nhân còn giống như không quen với cảm giác mang theo một cái bao nhảy ngang nhảy dọc, hoàn toàn không tính toán đến việc chừa không gian cho cô, Giản Ninh gần như là bị quật đến cạnh dòng suối nhỏ, việc này thật sự khiến cô khó chịu vô cùng.
Thú nhân vừa chạm đất, cô đã vội vã nhảy xuống. Tư thế vừa rồi thật sự quá bất tiện, tiểu kê kê…. Hoặc nói là đại kê kê của thú nhân không ngừng đánh vào mông Giản Ninh.
Nếu không phải tại cảm giác bị cây quật vào lưng quả thực mất hồn khiến Giản Ninh không còn tâm trí đâu để nghĩ đến việc khác, thì chắc cô phải đỏ mặt mất thôi.
Cô nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Đây ước chừng là một nơi tương đương với một thung lũng lớn, bốn phía đều bị vây quanh bởi rừng cây và vách đá, không hề có dấu vết gì của đường mòn, hoàn toàn là rừng hoang.
Bắt đầu xuất hiện những loại thực vật hình thù kì quái mà Giản Ninh chưa từng gặp hay biết đến… trong suối có cá lội, trên mặt cỏ bên bờ suối có một số côn trùng.
Nói vậy là do rừng cây hình năm ngón tay mà ban đầu Giản Ninh xuyên không tới không có sinh vật ư?
Giản Ninh thầm cảm thấy quái lạ.
Thú nhân chợt giật lấy cái bình trong tay cô, muốn mở nắp bình.
“Ấy ấy, đừng có làm hư”. Giản Ninh vội vàng ngăn cản.
Đùa hả, đây chính là tài sản quý giá của cô đó.
Thú nhân bèn vừa phát ra âm thanh gru gru đáng yêu, vừa giương mắt lên nhìn Giản Ninh túm lấy cái chai.
Trong lòng Giản Ninh lại nổi lên bong bong màu hồng phấn nữa rồi.
Hình như thú nhân rất thích ngồi xổm, nhưng dựa vào thân hình cao lớn của hắn, có ngồi xổm đi nữa cũng phải cao đến bả vai Giản Ninh.
Giản Ninh thuận tay vỗ vỗ bả vai thú nhân, vặn nắp bình rồi đưa cho hắn, “đi chơi đi!”.
Cũng không để ý xem thú nhân nghe có hiểu hay không.
Thú nhân thở hổn hển, cái đuôi lắc lư nhè nhẹ, vui vẻ đón lấy cái bình, bắt đầu lặp đi lặp lại quá trình múc nước – vặn nắp – thất bại.
Có thế thôi mà vui đến quên cả trời đất.
Giản Ninh cũng bổ nhào đến cạnh dòng suối nhỏ uống mấy ngụm nước thật sảng khoái, đến lúc ấy mới làm ra một quyết định gian nan:
Cô muốn tắm rửa.
Cô đã ít nhất ba bốn ngày không tắm rửa rồi.
Từ khi xuyên không đến Đại lục, Giản Ninh chỉ có thể làm công tác vếs inh căn bản nhất mà thôi.
Mặc dù rừng cây năm ngón không có động vật, nhưng chỉ có một mình cô, cô cũng không dám để ba lô, súng trường rời khỏi mình.
Cô liếc nhìn thú nhân.
Nghe nói những sinh vật sống đơn độc đều rất hung mãnh… thú nhân có thể xây tổ trên sườn núi, đoán chừng cũng là bá chủ trên mảnh đất này.
Có hắn bên cạnh, chắc là không có gì nguy hiểm.
Nhưng mà, nhìn thấy mình…. Không biết thú nhân có nổi lên tâm tư gì không?
Giản Ninh rất nhanh đã lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ đó.
Thú nhân đã ngã lăn xuống đất tự bao giờ, ôm bình nước lăn lộn qua lại.
Miệng còn cắn nắp bình, bộ dạng chơi một mình vô cùng vui vẻ.
Nhìn cái mặt ngốc nghếch của hắn kìa!
Hắn mà biết loại chuyện này nên làm như thế nào sao? Nếu mà biết, thì tối qua đã làm rồi!
Giản Ninh cũng chầm chậm cởi bỏ áo khoác, che che lấp lấp cởi luôn áσ ɭóŧ.
Nói sao thì cô vẫn có hơi mất tự nhiên, định bước xuống suối rồi, rồi mới cởϊ qυầи lót.
Tuy nhiên, Giản Ninh quay lưng lại nên đã không phát hiện, vào lúc cô thoát y, hai lỗ tai tròn nhỏ của thú nhân đã cảnh giác dựng thẳng lên.