Mặc Không ngẩn ra, chậm rãi mở mắt, đáy mắt dường như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại đầy sóng gió, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Đây là đất Phật Tổ thiêng liêng, thỉnh Tô Quý phi gọi Mặc Không là Trụ trì.” “Được.” Tô Vãn Tình uể oải mà đáp, trong giọng nói dường như có chút ủy khuất.
Mặc Không bỗng nhiên đứng lên, hướng Tô Vãn Tình lạnh lùng nói: “Mặc Không đi trước, xin cáo từ.”
Trên khuôn mặt nhỏ của Tô Vãn Tình cũng không có biểu hiện vội vàng, mà là tùy ý hắn đi ra ngoài điện.
Tô Vãn Tình ước chừng khoảng cách hắn đã đi, bỗng nhiên đứng lên, vội vàng đuổi theo ra bên ngoài, vội vàng hô: “Mặc Không, ngươi đợi ta……”
Giọng điệu vội vàng, lại thập phần ủy khuất, yếu đuối, giọng run rẩy đáng thương, Tô Vãn Tình vừa ra khỏi cửa, một chân bị khuỵu, liền ngã ở trên mặt đất: “A……!”
Mặc Không tạm dừng chân một lát, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Tô Vãn Tình nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, đáng thương nói: “Đau quá……”
Mặc Không siết chặt chuỗi Phật châu trong tay, xoay người lại, hắn bước chân tựa hồ chậm rãi, nhưng lại có chút vội vàng.
Đang bước nhanh đến trước mặt Tô Vãn Tình, hắn đột nhiên dừng lại, siết chặt chuỗi hạt trong tay, cuối cùng đi về phía trước, cúi người xuống, đưa tay đang cầm chuỗi hạt ra.
Tô Vãn Tình mỉm cười, nâng cánh tay ngọc, nhỏ dài lên, Mặc Không dùng chút sức lực muốn đem nàng kéo lên.
Không ngờ, lúc Tô Vãn Tình đang chuẩn bị đứng dậy, nàng ngẩng mặt lên, đặt đôi môi đỏ anh đào của mình lên đôi môi mỏng của Mặc Không, rất nhanh hai người tách ra.
Nhịn không được, nhịn không được, thật sự nhịn không được a! Khuôn mặt tuyệt đẹp này vừa đến gần nàng, du͙© vọиɠ trong lòng Tô Vãn Tình liền dấy lên.
Mặc Không tức khắc kinh hoảng, theo bản năng buông lỏng tay, Tô Vãn Tình lại kịp thời bắt lấy ống tay áo hắn đứng lên.
Mặc Không thần sắc trở nên mất tự nhiên, tựa buồn bực lại không giống buồn bực, “Tô Quý phi, nơi đất Phật, ngươi……”
“…… Không nhịn được……”
Tô Vãn Tình cúi khuôn mặt nhỏ xuống, chấp tay lại, âm thanh mềm mại chân thành vô tội.
Rõ ràng là nàng khinh bạc Mặc Không, lại dường như Mặc Không khinh bạc nàng.
Mặc Không nhẫn nại, những lời nói sắc bén lạnh lùng bị mắc lại trong cổ họng, hắn vốn một người lạnh lùng, có trái tim như đá, nhưng hắn thế nhưng lần đầu tiên cảm giác được không thể nề hà không đành lòng.
Lời nói của hắn cũng không đau không ngứa: “Tô Quý phi, lần sau đừng tái phạm nữa.”
Nói xong, Mặc Không phất tay áo mà đi.
Tô Vãn Tình nhìn chằm chằm bóng lưng tuyệt đẹp như luồng gió mát của hắn, cười tươi.
Lần sau, lần sau cũng không thể chỉ là như vậy.
Trong lòng nàng tính toán, nên làm thế nào mới có thể hoàn toàn có được Mặc Không, quả thực… món ngon tuyệt sắc.
……
Số vàng Tô Tranh gửi tới sớm đến tay Tô Vãn Tình, Tô Vãn Tình yêu thích không buông tay, đếm tới đếm lui không hết số vàng lớn này, sờ soạng qua lại mấy chục lần mới phát hiện một phong thư, Tô Tranh viết cho nàng…