Mẹ Xấu Xí, Không Cần Tự Ti

Chương 34: Mẹ Lục Lục đừng sợ

Mẹ Mạch buồn cười mà cố nén, sợ một không cẩn thận dọa chạy cả hai đứa... Đương nhiên là Trình Lục Lục chạy trước, đứa nhỏ bất đắc dĩ chạy sau rồi.

Đợi họ đi rồi, không khí trong phòng khách bắt đầu thay đổi, trông còn ác liệt hơn.

Bởi vì lúc này không còn người ngoài, có dùng gia pháp cũng không sợ ai nhìn.

"Mạch Ngôn, anh nói xem đây là chuyện gì hả?"

Cả mẹ Mạch mà còn xưng anh gọi chị thì đủ thấy không khí căng thẳng thế nào rồi.

Bình thường khi ba Mạch nghiêm khắc, Mạch Ngôn cứng đầu, mẹ Mạch là người ở giữa đứng ra điều hòa mối quan hệ. Nhưng những người thân cận đều biết mẹ

Mạch mới là người có tiếng nói nhất, nếu không đã không trấn áp được hai người đàn ông trong nhà.

Cho nên mặc dù bình thường cứng cựa là vậy, lâu lâu còn có thể cãi nhau với ba Mạch không chút nào thua nhưng đυ.ng tới mẹ Mạch, Mạch thiếu gia cũng phải nghiêm chỉnh lại.

Hắn thẳng lưng dùng vài lời nói rõ mối quan hệ dây mơ rễ má giữa mình với Trình Lục Lục, không hề thêm thắt gì hết. Cũng nói luôn suy nghĩ ban đầu của mình, cách hành xử trong đó. Vô cùng thành khẩn thẳng thắn, khiến người không thể hoài nghi hắn nói khoác hay nói sai sự thật.

Ba mẹ Mạch ban đầu còn bổ não rất nhiều tình huống, kiểu hắn đói bụng ăn quàng rồi quay đít bỏ đi, mấy năm sau phát hiện mình có con trai này nọ. Nhưng nghe hắn nói xong họ vừa bất ngờ vừa cảm thấy mình bổ não hơi nhiều. Con bọn họ có đói bụng ăn quàng cũng tìm người... Khụ, như đứa bé nhà Ngô gia kia vậy. Hơn nữa mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng con họ họ ít nhiều vẫn cảm thấy nó quân tử một chút, không lý nào có chuyện ăn xong rồi chạy, không chịu trách nhiệm được.

Đợi Mạch Ngôn nói xong mãi một hồi mà trong phòng khách vẫn không có lấy một tiếng động nào.

Lúc này ở trên lầu hai mẹ con Trình Lục Lục cũng đang nói chuyện với nhau. Đương nhiên là Trình Tiểu Ngôn nắm quyền chủ động ra sức tiêm phòng cho mẹ của nó.

"Mẹ Lục Lục đừng sợ."

Mặc dù đã thấm mệt rồi nhưng nó vẫn cố gắng mở to mắt, trấn an mẹ của mình. Nó vừa nói vừa vỗ nhẹ lên bàn tay của Trình Lục Lục.

Tuy rằng hiệu quả chưa được tốt lắm, sắc mặt của Trình Lục Lục vẫn rất tệ. Trường hợp này đối với cô mà nói là quá sức chịu đựng, cũng không đủ thời gian cho cô tiếp nhận. Vốn dĩ cô vẫn chưa chấp nhận nổi việc sẽ sống chung cùng Mạch Ngôn như vợ chồng, lúc đầu Trình Tiểu Ngôn khuyên giải cô chỉ đơn giản nghĩ vì con thôi. Hiện tại còn phải tiếp nhận mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu... Cho dù cô không có bệnh xa cách xã hội cũng bị dọa thành bệnh.

Lúc không còn ai, sự bối rối hoang mang tràn ngập toàn thân cô đều tuông hết ra.

Nếu không phải có Trình Tiểu Ngôn chống đỡ, có lẽ cô đã bỏ chạy rồi.

"Mẹ Lục Lục, thật ra kết quả này đã rất tốt rồi."

Ban đầu nó còn không nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển nhanh như vậy. Nhưng nghĩ sâu xa hơn, cách làm của vị ba không đáng tin kia của nó lại rất đáng tán thưởng.

Trình Lục Lục không biết nói gì, trông có vẻ còn chưa có hiểu được mà chỉ lăng lăng nhìn nó như đang nhìn chằm chằm cọng rơm cứu mạng. Dạ dày của cô vì hoảng loạn mà xoắn hết cả lên, toàn thân đều rất không tốt. Ly sữa kia không những không khiến cô thấy đỡ hơn, ngược lại còn làm bụng cô khó chịu.

Trình Tiểu Ngôn nghiêm túc cho cô lý giải: "Mẹ cứ nghĩ xem, ba thẳng thắn đưa mẹ con mình về gặp công công bà bà chính là một loại thể hiện. Nó chứng tỏ ba không có hời hợt làm cho có. Ba thật lòng nghiêm túc đối đãi với mẹ con mình."

Đúng, chính là như vậy.

Nếu Mạch Ngôn chỉ nói cho có thôi, hắn sẽ không dại gì mà đưa họ về. Ngược lại sẽ đem họ giấu vào một chỗ, đợi xem xét trước sau. Đưa họ về là một loại coi trọng.

Ý nói hắn thật sự nghiêm túc với họ.

Có lẽ Trình Lục Lục đã tiếp thu được, cho nên thần thái trong đôi mắt cô không còn rối loạn như vậy nữa, còn rất nghiêm túc ngẫm lại xem.

Trình Tiểu Ngôn thừa cơ tiến tới: "Con biết mẹ vẫn còn chưa tiếp nhận được, cũng rất khó làm quen. Nhưng mà mẹ cứ xem những người khác giống như dì Phụng, không cần nghĩ nhiều hơn, chỉ cần mẹ giống như bình thường, hết mình là được."

"Hết mình?"

Trình Lục Lục vô thức lập lại.

Trình Tiểu Ngôn quỳ trên nện giường đưa hai tay ôm mặt mẹ mình trang nghiêm nói: "Con biết mẹ của con rất tốt, làm cái gì cũng làm nghiềm túc, hết mình, cũng không ganh đua với ai. Đó là điểm tốt của mẹ. Mẹ có thể xem đây là nhà trọ. Ngày trước giao tiếp với những chú dì ở gần nhà thế nào thì bây giờ cũng vậy. Đừng nghĩ ngợi gì hết."