Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)

Chương 144: Ngoại truyện

Một tháng sau, Nguyệt cùng với Kỳ bay

sang Australia theo lời hứa trước. Tại đây, cô đã được đón một niềm vui

lớn. Thiên quả nhiên không phụ sự kì vọng của cô, đã đánh đổ được Phòng

và dành lại Trúc. Ngày hôm đó, hôn lễ của họ diễn ra với sự vui mừng của hai bên gia đình. Phải biết, để có được ngày hôm nay, Thiên đã vất vả

khổ công đến thế nào. Hắn đã phải kì kèo nằn nỉ mãi mới được ba Trúc ra

điều kiện để cưới cô.

Thiên đã phải quỳ bên

ngoài nhà Trúc đến mấy ngày liền, mặc kệ trời mưa tầm tã. Thế nhưng hắn

vẫn không bỏ cuộc đủ biết hắn si tình đến mức nào. Đến cuối cùng, biết

là không thể lay chuyển ý hắn, ba Trúc đành thở dài ra điều kiện rằng,

nếu hắn khiến cho con gái ông gật đầu đồng ý lấy hắn, ông cũng sẽ đồng

ý. Còn mẹ Trúc lại muốn điều kiện, trừ phi Phong đồng ý gả Trúc cho

Thiên, bà sẽ đồng ý. Đây quả là vấn đề khó vì để khiến Trúc đồng ý đã

khó, giờ còn thêm Phong. Thiên thừa biết Phong yêu Trúc đến nhường nào,

cho nên không có lí nào cậu ta lại cam tâm tình nguyện mang Trúc đưa cho hắn. Nhưng đây là tia hi vọng cuối cùng, cho nên hắn vẫn liều mạng thử.

Hắn tìm đủ mọi cách tiếp cận Trúc, tận lực làm cô vui, đến cuối cùng mới

đổi được một cái gật đầu của cô. Còn lại, hắn tiếp tục đương đầu với

Phong. Nhưng hắn lại không tốn bất kì calo nào để nhận được cái gật đầu

của Phong. Hai người đã có cuộc nói chuyện riêng trước khi Phong đồng ý:

- Thiên này, anh biết tôi vô cùng ghét anh. Bởi vì tại anh, cho nên người con gái tôi yêu thương phải khổ cực mấy năm liền.

- Tôi xin lỗi…tôi…

- Anh chưa cần nói vội, nghe tôi nói hết đi._Phong lại tiếp tục vào vấn đề vừa nãy

- Cho đến sau này, tôi cứ tưởng anh thật sự buông cô ấy ra và tôi sẽ có

cơ hội. Nhưng sự thật, tôi không thể chen chân giữa hai người. Anh cứ

như bức tường vô hình, dù không tồn tại nhưng vẫn ngăn cách chúng tôi,

kéo dãn khoảng cách giữa tôi và cô ấy ngày càng xa. Và rồi tôi nhận ra,

cô ấy không bao giờ chấp nhận tôi. Anh biết tôi yêu cô ấy ngay từ lần

gặp đầu tiên mà. Đối với anh, cô ấy có thể không là gì. Còn đối với tôi, cô ấy là cả bầu trời dù xa xăm và bao la nhưng lại luôn là điều quan

trọng nhất. Ấn tượng của tôi về Thanh Trúc chính là một cô gái luôn có

bộ mặt buồn buồn. Và tôi muốn làm cho gương mặt ấy nở nụ cười. Nhưng tôi không đủ khả năng, cho nên…_Phong đang nói dang dở bỗng tiến đến vỗ vai Thiên, giọng chân thành, cậu khuyên:

- Tôi

tin tưởng giao cô ấy cho anh. Anh nhất định phải làm nụ cười trên môi cô ấy rạng rỡ đấy. Nếu không tôi sẽ quay trở lại và mang cô ấy đi.

- Đừng dọa câu ấy với tôi, vì cậu không còn cơ hội đâu._Thiên tự tin. Sau đó cười một cái:

- Cảm ơn cậu đã tác hợp!_Nói xong cũng không thêm câu gì, Thiên cứ thẳng bước mà đi để lại mình Phong với khuôn mặt mất mát.

Một giọt nước mắt khẽ khàng rơi xuống nơi khóe mắt, Phong gượng cười nhìn

theo bóng Thiên khuất xa dần. Cuối cùng, cậu cũng có thể buông tay cô

ấy. Nhưng cậu thấy mãn nguyện vì cô ấy thực sự tìm được hạnh phúc. Từ

khi nghe tin Trúc gật đầu, cậu đã biết mình không còn cơ hội, cho nên

cũng không làm khó cho hắn. Cậu muốn Trúc mau chóng tìm được hạnh phúc

trước khi Thiên đổi ý, vì vậy đã không ngần ngại giao người con gái mình yêu vào tay người đàn ông khác. Đối lúc, tình yêu là sự hi sinh, mà hi

sinh đó chính là buông tay để cho người kia hạnh phúc.

Ngày diễn ra hôn lễ, ai nấy đều mừng rớt nước mắt vì họ đã phải trả qua quá

nhiều đau khổ mới có được ngày hôm nay. May quá, trong hôn lễ không có

ai đến phá đám và nó được diễn ra vô cùng suôn sẻ. Đương nhiên, bởi kẻ

chuyên gia phá đám hôn sự của người ta – Vương Hạo Thiên giờ cũng có hôn sự của mình nên hắn không thể đi phá đám hôn sự của người ta rồi. Ngay

sau khi chiếc nhẫn cưới được l*иg vào tay Trúc, một nụ hôn thắm thiết đã diễn ra. Cả hội trường vỗ tay rầm rầm, còn Nguyệt chỉ đứng đấy tủm tỉm. Bỗng nhiên mặt cô bị Kỳ kéo sang và một nụ hôn nhanh chóng rơi xuống.

Trên lễ đài có một cặp đôi đang hạnh phúc, dưới lễ đài cũng có một cặp

đang hạnh phúc.

Sau đó sẽ là phần tung hoa của cô dâu. Tương truyền ai bắt được hoa cưới sẽ trở thành cô dâu tiếp theo nên không ít những cô nàng hay anh chàng còn cô đơn đang hồi hộp đợi bó hoa cưới này. Nhưng Nguyệt chẳng mảy may để ý đến. Đương nhiên, cô có

chồng rồi, không muốn kết hôn lần nữa đâu. Bó hoa của Trúc lượn vài vòng trong không trung rồi an toàn đáp xuống tay một cô gái nước ngoài mà cô gái đó về sau sẽ trở thành vợ của Phong.

Sau

khi kết hôn, hai người đó dẫn nhau đi nghỉ trăng mật và rồi trở về Việt

Nam. Lần này trông Trúc thực sự hạnh phúc. Đón Trúc ở sân bay, bỗng

nhiên cơn đau đẻ của Nguyệt kéo tới, mọi người phải hốt hoảng đưa cô vào bệnh viện. Vật lộn với máy móc và cơn đau tới hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cô cũng sinh thành công, mà hơn nữa còn sinh được một cặp trai gái vô cùng dễ thương.

Mọi người nghe tin cô sinh vô cùng vui mừng, lũ lượt kéo nhau vào bệnh viện. Cưng cháu trên tay,

bà nội quyết định đặt tên cho hai đứa bé là Vũ Thiên Bảo (bé trai) và Vũ Thiên Vy (bé gái). Trúc thấy Nguyệt sinh thì nhìn hai đứa trẻ với vẻ

mặt ao ước, Nguyệt thấy thế trêu ghẹo:

- Mày

muốn thì sinh một đứa đi._Nhưng rồi cô bỗng nhận ra mình lỡ lời, vội mím chặt môi lại. Đáng lẽ ra cô không nên động vào nỗi đau của Trúc. Nhưng

Trúc nghe vậy chả những không trách còn bật cười:

- Đương nhiên, năm sau đảm bảo mày nhất định sẽ được lên chức dì.

- Thật?_Nguyệt ngạc nhiên tột độ. Không phải nói Trúc không thể sinh con được hay sao? Móc đâu ra đứa bé chứ?

Nhìn biểu hiện kì lạ của Nguyệt, Trúc lấy tay xoa xoa bụng, lộ vẻ thương yêu của một người mẹ, giải thích:

- Thật ra, tao…tao có tin vui rồi.

- Không phải ngày trước nói mày không thể sinh được sao?

- Tao đùa đây! Thực ra lúc đó tao cầu xin bác sĩ nói thể để cho những đứa con trai khác hết hi vọng, đặc biệt là Phong. Tao nghĩ mình không xứng

với tình cảm của anh ấy.

- Thế mà mày cứ làm tao áy náy mãi._Tôi lườm nó.

Ngay sau đó, cả căn phòng tràn ngập trong tiếng cười vui vẻ và tiếng khóc

của con nít. Mọi người như quên đi bao nhọc nhằn trước kia mà mình phải

chịu, họ chỉ nhìn thấy hạnh phúc trước mắt. Hạnh phúc này như cổ vũ cho

họ tin tưởng con đường mình chọn và tiếp tục bước đi theo nó.

~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//~//

Năm năm sau, một bé gái xinh xắn với hai bím tóc mềm mại cùng chiếc nơ đỏ xinh liên tục đuổi theo thằng nhóc, miệng gọi to:

- Anh Bảo, chờ em, cho em đi chơi với!

- Quyên, con nít thì nên ở nhà._Nhóc con tên Bảo đó giữ lấy cô bé nhỏ

kia, nhắc nhở. Cô bé chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn thằng bé như muốn cầu xin. Thằng bé vẫn tuyệt tình, quay mặt về một hướng, sau đó chạy

nhanh đi làm con bé đuổi theo không kịp. Quyên òa lên khóc, cùng lúc đó

một cây kẹo xòe trước nó, một cậu bé khác mỉm cười hiền lành

- Anh dẫn em đi chơi được không?_Và con bé bỗng mỉm cười, cầm lấy tay thằng nhóc, cùng nhau đi chơi.

Từ phía xa, Nguyệt nhìn thấy điều đó, mỉm cười hạnh phúc, nói với Kỳ ngồi bên cạnh:

- Lớn lên chúng nhất định sẽ có câu chuyện của riêng mình. Và em đang chờ điều đó.

Câu chuyện của những đứa trẻ không ai biết trước được điều gì, chỉ có thể

chờ đến tương lai. Chung quy, canh bạc cuộc đời luôn đầy rẫy những điều

bất ngờ, nếu ta không đủ dũng cảm để bước tiếp thì có thể ta sẽ đánh mất một số người quan trọng nhất đối với ta. Nhưng những điều bất ngờ ấy

luôn để lại cho ta rất nhiều bài học quý giá. Cũng từ câu chuyện của

những con người như Nguyệt, Kỳ, Thiên, Trúc,… ta bỗng nhận ra những giá

trị của cuộc sống này, đó là cần biết trân trọng những gì mình đang có,

nếu không để mất nó bạn sẽ rất khó để tìm lại được, cũng như trân trọng

những người ở bên cạnh bạn vì họ có thể là những điều quan trọng và

tuyệt vời nhất đối với bạn.

-------------------------------------------------------------------THE

END--------------------------------------------------------------