Mấy hôm sau, tôi liên tiếp phải thức giấc giữa chừng vì gặp phải cơn
ác mộng khủng khϊếp. Cái cơn ác mộng đó cứ quấn lấy tôi không buông đã
ba ngày ba đêm như để nhắc nhở kì tích sẽ chẳng xảy ra nổi. Trong lòng
tôi lo lắng bất an vô cùng, cứ nửa đêm lại gọi điện đến nghe tin tức. Ai ngờ hôm nay không cần tôi gọi, điện thoại đã reo lên hồi chuông réo rắt như để nhắc nhở tôi kì tích đến rồi. Vẫn dãy số quen thuộc không thể
nào quen thuộc hơn của Vũ, tôi đã không đợi được mở máy nghe:
- Chị hai, chúng tôi tìm được bang chủ rồi. Hiện tại đang được đưa đến bệnh viên XYZ. Chị có đến không để tôi đến đón chị.
- Cũng được, mau lên nhá!_ Tôi nhanh chóng cúp máy, không kịp chỉnh lại
trang phục trên người, mau chóng chạy ra ngoài cổng chờ xe của Vũ. Tôi
đã không đợi được để gặp mặt hắn. Không biết giờ hắn ra sao? Mất tích
đến ba ngày liền, thân thể không biết thế nào rồi?
Quả không phụ công kì vọng của tôi, Vũ rất nhanh lái con xe Mercesdes đến
đón tôi. Tôi không kịp chờ đợi đã leo lên xe, chiếc xe khởi động xong
rồi nhanh chóng phóng đến bệnh viện. Vào đến bệnh viện rồi, đôi chân tôi vẫn không ngừng nghỉ chạy đi hỏi phòng của hắn rồi lại tới chờ bên
ngoài. Chờ đợi bên ngoài, mỗi phút mỗi giây đều như một thế kỉ, lòng tôi nóng như lửa đốt. Cùng lúc đó, ba mẹ chồng cùng ba mẹ tôi rất nhanh
chóng chạy tới. Họ hỏi về tình hình, tôi chỉ ảo não nói không biết.
Nhưng có người thay tôi kể lại quá trình.
[
Lúc cậu cùng mọi người tìm được Kỳ và Ánh, hai người đã đang thoi thóp
nằm trên sàn. Xung quanh máu đã khô, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc nhuộm đỏ không khí tràn đầy đau thương. Họ không dám chậm trễ chút nào, lập
tức khiêng hai người họ mang nhanh đến bệnh viện. Thật ra lúc Vũ kiểm
tra hơi thở của anh và phát hiện anh vẫn còn chút hơi thở đứt quãng mới
yên tâm gọi cho cô báo tin vui.]
Chúng tôi đợi suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng bác sĩ cũng trở ra. Tôi nhanh chóng
chạy tới kéo tay bác sĩ chờ mong tin tốt. Bác sĩ giọng mệt mỏi nhưng
thập phần vui mừng:
- Ca phẫu thuật hết sức
thành công, cậu thiếu gia kia đã được cứu, giờ sẽ được đưa tới phòng hồi sức, xin gia đình cứ yên tâm. Đây quả là một kì tích khi viên đạn suýt
xuyên giữa tim, chỉ lệch có 0,5 cm nữa là sẽ không cứu sống nổi. Nhưng
do mất máu nhiều quá nên chắc chưa thể tỉnh lại nhanh đâu. Còn cô tiểu
thư kia viên đạn cũng may là không sâu lắm, máu cũng được ai đó cầm hộ
nên hiện giờ đã qua cơn nguy kịch, chỉ là có lẽ sau này cô bé ấy khó có
thể tỉnh lại được. Sau một giờ các người có thể vào thăm bệnh nhân. Còn
bây giờ người nhà theo tôi làm thủ tục nhập viện._Bác sĩ dặn xong, nét
mặt thoáng dãn ra rồi rời đi. Vũ theo bác sĩ đi làm thủ tục nhập viện.
Tôi ảo não ngồi ngoài phòng, trong lòng luôn tự trách. Nếu không phải do tối quá cố chấp thì cũng không khiến họ thành ra như vậy.
Cứ thẫn thờ ngồi bên ngoài khoảng 45’, chân tôi tê nhừ, tôi không có
mặt mũi nào để vào nhìn họ. từng dòng người hối hả, lũ lượt kéo nhau vào trong, chỉ để lại mình tôi cùng mấy anh em trong bang khác. Bỗng bật thốt lên:
- Đều tại tôi, nếu không phải hôm đó tôi đưa Thiên Ánh ra ngoài mà không
bảo vệ tốt cô ấy, để cô ấy bị bắt mới khiến bang chủ phải lâm vào cảnh
như bây giờ.
- Không hoàn toàn là tại cậu. Tôi là
người phải chịu trách nhiệm nặng nhất, chính tôi đã khiến họ ra như ngày hôm nay. Đều tại tôi cả!
- Chị hai, chị đừng tự trách nữa, không ai muốn cục diện trở nên như vậy, cũng chẳng ai có thể lường trước chuyện gì sẽ xảy ra. Kẻ đáng hận nhất chính là Khải, chính hắn đã khiến cho bang chủ thành ra như thế này._Không biết Vũ quay về từ lúc
nào, liền lên tiếng an ủi. Sau đó không hiểu hắn lấy khí thể bừng bừng ở đâu ra, ánh mắt căm hận nhìn về phía trước, nói - Chúng ta phải gϊếŧ
hắn trả thù cho bang chủ.
- Đúng vậy, phải gϊếŧ, phải gϊếŧ!_Đám đàn em nghe thế cũng hô vang.
- Suỵt, nhỏ mồm thôi không người ta đuổi ra ngoài hết bây giờ. Thôi, cứ
đến đâu rồi tính tiếp, giờ tôi vào thăm họ đã._Chờ sau khi ba mẹ về hết, tôi mới dám vào trong.
Trong phòng nồng nặc
mùi ê – te, thuốc khử trùng bốc lên thật nồng nặc khiến tôi hơi khó
chịu. Tôi nhanh nhẹn bước về phía người gần mình nhất: Thiên Ánh. Từ góc độ của tôi nhìn xuống, nhỏ vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn lộng lẫy động lòng người như vậy. Nhưng khiến tôi thấy thương cảm là cho dù dáng vẻ nhỏ có xinh đẹp cỡ não thì vẫn thiếu đi một thứ, đó là nụ cười làm mê đắm lòng người. Tôi đã từng thấy nhỏ nở nụ cười, nụ cười đó đẹp biết bao, chỉ là sau này có lẽ tôi không thể nhìn thấy được và có lẽ cũng không thực
hiện được lời hứa làm xoài dầm cho nhỏ ăn. Nhỏ giờ đây tiều tụy đi
nhiều, cả người thiếu sức sống, chỉ như một cỗ cơ thể lạnh băng nằm trên giường. Đôi môi tái nhợt đi vì mất máu và nhịp tim không ổn định. Nhìn
ngắm nhỏ một lát, tôi liền tới thăm Kỳ.
Nằm
trên chiếc giường bệnh to lớn kia là Kỳ, tôi chậm rãi chạy đến, cứ như
không tin vào mắt mình. Có phải tôi gặp ảo giác rồi không? Hắn chưa
chết, thực sự vẫn còn sống, hơn nữa còn đang hiện diện ngay trước mặt
tôi. Tôi không dám chớp mắt đi đến cạnh giường bệnh, tôi sợ lắm nếu chớp mắt rồi thì hình ảnh kia lại biến mất. Một thứ đang sợ gì đó sẽ mang
hắn rời khỏi tôi, nói cho tôi biết cái thứ tôi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh,
chỉ là sự yếu đuối của riêng tôi. Thời gian, không gian dường như ngừng
lại khi tay tôi chạm vào đôi bàn tay lạnh lẽo không chút hơi ấm kia.
Nước mắt bỗng giàn dụa không cách nào kìm hãm lại, tôi gục đầu vào người hắn bật lên khóc nức nở. Tôi khóc đến long trời nở đất, không để ý đến
chút nào hình tượng, cứ khóc miết, khóc đến sưng cả mắt. Có một vài
người đến vỗ vỗ lưng tôi, nhưng tôi không thèm để ý, chỉ biết ôm chặt
lấy tấm thân tiều tụy của hắn mà khóc.
Bao lâu nay, không biết hắn đã phải chịu những gì để thành ra thế này. Nhưng
trước mắt tôi bây giờ chẳng phải con người hoàn chỉnh của hắn, hắn trở
nên tiều tụy rất nhiều, khuôn mặt đẹp đẽ như điêu khắc kia giờ nhớt nhạt thiếu đi sức sống. Đôi mắt khép hờ nửa phần rung động cũng không có,
mái tóc đẹp nay đã bị bết đi vì dính máu. Chỉ có điều cho dù hắn có mặc
bộ quần áo của bệnh nhân nhưng vẫn không mất đi khí chất tao nhã hoàn mĩ vốn có. Đến khi tôi bình tĩnh hẳn, bỗng Vũ tiến đến và đưa ra chiếc mặt tôi một chiếc vòng và tôi nhận ra đó là chiếc vòng có nhẫn đính hôn mà
tôi cứ ngỡ đã làm mất. Hắn nói:
- Tôi không
biết nó có ý nghĩa gì nhưng lúc tôi tìm được bang chủ thì thấy trong tay anh ấy cầm chặt sợi dây chuyền này, chị xem làm sao để giải quyết?
- Đây là dây chuyền của tôi, cảm ơn cậu, Vũ!_ Tôi cảm kích nói. Lúc đầu
tôi tưởng mình đã làm mất rồi chứ, định hôm nào cùng Kỳ đi đặt lại chiếc mới, ai mà ngờ được nó lại nằm trong tay Kỳ. Tôi nhanh nhẹn rút chiếc
nhẫn mà Khải tặng, không thương tiếc ném nó vào sọt rác rồi đeo nhẫn
đính hôn vào.
- À, còn chuyện này, tôi nghĩ chúng ta
cần cảm ơn ân nhân một tiếng. Có một cô gái chừng tầm tuổi 11, 12 thông
báo cho tôi nơi bang chủ bị thương._Vũ nhanh nhẹn báo cáo, tôi nghe vậy
cũng biết nên đền đáp người ta một chút, bèn đồng ý để Vũ ra mặt.
Để bọn họ ở lại thêm một lúc nữa, tôi thấy bộ dạng ai cũng là một vẻ mệt mỏi thiếu ngủ, bèn tốt bụng khuyên:
- Các anh cứ về ngủ đi, ở đây có tôi chăm sóc họ là được rồi. Có lẽ đêm nay họ không tỉnh lại được đâu, tôi cũng đi nghỉ đây._Thế là cả lũ
nhanh nhẹn đứng dậy, chào tôi rồi lũ lượt kéo nhau ra về. Tuy nhiên, có
một người lại kiên quyết không đi, đó là . Cậu ta cầu xin tôi cho
cậu ta ở lại với Thiên Ánh, chắc anh chàng day dứt dữ lắm mới có thể yếu đuối đến mức này. Lúc cầu xin tôi, giọng cậu ra nghẹn ngào hẳn, tôi cảm nhận được nỗi đau mà cậu ta phải chịu trong suốt quãng thời gian đó
không hề dễ chịu hơn tôi chút nào. Cảm giác bơi trong bể tuyệt vọng vì
người mình yêu thương bặt vô âm tín làm sao có thể biểu lộ được đây.
- Cậu cứ đi ngủ trước đi, mấy ngày không ngủ rồi, làm sao mà chịu được.
Nghe lời tôi, để tôi chăm sóc cậu, đến lúc tôi mệt sẽ gọi cậu dậy._Tôi
khuyên Nam để hắn đi nghỉ trước chứ tôi biết thừa mấy ngày qua vì tìm
tung tích họ mà hắn đã chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, tôi thấy rõ sự
mệt mỏi cùng chán chường trong đôi mắt hắn lúc này.
- Không cần đâu chị Hai, chị cứ nghỉ đi, không phải mấy ngày nay chị cũng không ngủ được còn gì._Nam khuyên tôi.
[Lũ người trong bang Thiên Điểu, đặc biệt là không bao giờ ngờ rằng có một ngày rồi họ phải phục tùng mệnh lệnh của
một chị hai nhỏ tuổi như cô. Khi mà họ đã phải phục tùng một Tiểu ma
vương đã thấy ghê lắm rồi, giờ còn thêm một Tiểu phu nhân ma vương nữa
thì sao sống nổi. Đặc biệt cái cách cô trả thù người ta khiến họ không
thể không lạnh cả sống lưng. Cô là một người con gái quyết đoán, mạnh mẽ lại thông minh, cũng may không gian xảo như bao cô gái có tâm địa khác. Cô hiền hòa, cô nhí nhảnh, cô lạc quan, cô luôn quan tâm đến mọi người. Họ theo cô từ trước đến nay chưa từng thiệt thòi điều gì. Cô luôn khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo, công bằng với tất cả mọi người, không để cho
ai phải trách cứ hay tìm ra điểm không tốt ở cô. Tuy nhiên, cô lại hơn
được bang chủ ở cái thông minh, biết xử lí tình hướng một cách khéo léo, chiều lòng người, không làm mất hòa khí. Ngày trước không thể hiểu nổi một người tài hoa xuất chúng như bang chủ của cậu
tại sao lại phải quấn lấy một người con gái bình thường như cô, lại còn
nhất quyết không buông. Lúc ấy cậu còn cho rằng cô là một người con gái
xấu xa chỉ biết đi quyến rũ người khác. Nhưng bây giờ thì cậu đã hiểu,
bang chủ không nhìn lầm người, cô quả thực có năng lực hơn người, vượt
xa bao cô gái khác. Cô thực sự rất mạnh mẽ, hành sự lại cực kì quyết
đoán, lúc đứng với cô cậu cảm thấy bản thân mình còn làm xấu đi hình ảnh cô.
Bây giờ cậu ở lại không vì chăm
sóc Thiên Ánh mà còn chăm sóc cả cô – chị hai của bọn họ. Lúc để Thiên
Ánh bị bắt cóc, cậu đã day dứt lắm rồi, giờ mà còn để chị hai phải tiều
tụy như vậy, không biết cậu còn ân hận tới mức nào, chắc cậu không còn
mặt mũi nào mà nhìn mặt bang chủ nữa. Dù sao cậu cũng phải cảm ơn công
lao to lớn của bà mối như cô vì cô là người đã tác hợp cho cậu và Ánh.
Cậu có tình cảm với Ánh khi hai người luyện tập cùng nhau nhưng vẫn chưa công khai cũng chỉ vì cục diện rối rắm hiện tại. Nhưng ông trời lại
không để cậu có cơ hội khi đắm chìm trong tình cảm chưa được bao lâu thì lại xảy ra chuyện, hơn nữa còn khiến Tiểu Ánh trở thành người thực vật. ]
- Nếu anh không nghe lời tôi, vậy anh có
thể về được rồi._Tôi lạnh lùng ra lệnh đuổi người, ai ngờ đâu tên này
vẫn lì lợm ở lại, không nghe lời tôi khiến tôi ức chế đe dọa - Anh không nghe lời tôi, chờ khi bang chủ mấy người tỉnh lại sẽ bảo anh ấy cấm anh không được đến gần Thiên Ánh nữa.
Lời đe dọa của tôi cũng rất có tác dụng, nó khiến cho ngoan ngoãn nghe lời đi nghỉ. Tôi cũng tựa bên mép giường Kỳ, nắm lấy
bàn tay lạnh lẽo vừa trở lại chút hơi ấm của hắn, thiêm thϊếp ngủ đi.
Tuy nhiên, giấc ngủ của tôi không được chọn vẹn, ngủ không sâu giấc,
thường hay giật mình tỉnh dậy, tinh thần có vẻ mệt mỏi chán chường. Vì
thế mới có 5 giờ sáng tôi đã thức giấc, trở về nhà nấu cháo mang đến cho hắn. Lúc đi qua thấy hình ảnh tình củm giữa Ánh và mà mỉm cười,
xem ra cô nàng đã thực sự tìm được tình yêu đích thực rồi. Trông hai
người thân mật mà khiến người khác không ghen tị không được.
----------------------------Hết chương 109------------------------------------------------------------