Máu Và Nước Mắt

Chương 33

Hoảng hốt khi thấy thằng con mình mọi ngày ương bướng là vậy , ngỗ ngược là vậy hôm nay lại chợt bật khóc và quỳ sụp xuống trước mặt ông , khiến ông cũng ko khỏi lo lắng , nhoẻn đứng dậy đỡ con đứng dậy , giọng ông ta thều thào trong sự tò mò và 1 chút lo lắng ..

:” Đứng dậy đi con … có chuyện gì nói cho bố nghe cái đã..

2 cánh tay vững trải nắm lấy 2 cánh tay của Đồng mà nhẹ nhàng đỡ lên , gương mặt nhăn nhó đăm chiêu nhìn Đồng , người đàn ông với dáng vẻ đứng đắn và tuổi tác đã ở tầm trung ôn tồn hỏi

:” Con lại gây ra chuyện gì lớn phải ko ….”:

Đồng gượng đứng dậy với sự giúp đỡ của bố nó , nhìn vào ánh mắt bố nó có cái gì đó bao dung độ lượng, có cái gì đó rất ấm áp , ánh mắt nó trào ra những giọt lệ cay xé lăn nhẹ và trải dài trên gò má giờ đây trở nên hốc hác , cái mồm méo xệch đi như trực mếu máo

:” Con sai rồi bố ạ, lần này con đã sai thật rồi , hôm nay con đã đánh mất tất cả , tình bạn , tình anh em …..”:

ngập ngừng nói trong run rẩy , nước mắt cứ giọt dài nhỏ tong tong xuống sàn nhà , nhìn đứa con của mình khóc , những giọt nước mắt nghẹn ngào khiến người đàn ông ấy ko khỏi ngạc nhiên , lắc nhẹ cái đầu và khẽ nhếch miệng , người đàn ông thở dài , chậm rãi bước về phía cái tủ lạnh , lấy ra 1 chai nước và tiến về phía bàn , ông rót đầy 1 cốc nước trong lành và mát lạnh , bàn tay nhẹ nhàng đưa cốc nước cho Đồng

:” Uống nước đi con , đừng khóc nữa , hai mấy cái tuổi đầu rồi còn gì nữa , dù có chuyện gì cũng ko được khóc chứ , ko có cái gì là ko giải quyết được cả , uống đi và kể lại chuyện cho bố xem..”:

2 bàn tay lập bập run rẩy đón lấy cốc nước , Đồng uống như thể nó chưa bao giờ được uống , tu 1 hơi hết cốc nước , cái lạnh từ cốc nước như làm mát đi cơ thể nóng bừng của nó , 1 chút sinh lực chợt tràn về , Đồng đã khá hơn , nó ngồi xuống cái ghế bên cnahj bàn và bắt đầu kể lại câu chuyện cho bố nó nghe….

người đàn ông vẫn chăm chú lắng nghe con mình kể trong nghẹn ngào , sau 1 hồi Đồng kể lể , người đàn ông ấy đó chợt suy tư , ánh mắt dãn ra xa xăm suy nghĩ , ông rút trong túi ra bao thuốc và đưa lên miệng châm thuốc , đảo con mắt nhìn quanh căn phòng nơi mà ông thường dành thời gian rảnh để đọc sách , theo ông đọc sách là để hướng thiện và để giảm những tội lỗi mà trong đời người gây ra và để làm phúc cho con cháu , những cuốn sách cổ , cũ kỹ được xếp chéo nhau đan xen nom thật bắt mắt, trên tường là những bức tranh của các danh họa cổ điển được sao chép lại rất tinh tế cho thấy cái gu thưởng thức các giá trị nghệ thuật của ông cũng ko đến nỗi nào , cặp ria mép rung lên khi ông cất tiếng nói nhỏ nhẹ

:”chuyện đã như thế rồi , bây giờ con có trách cũng ko mang lại điều gì tốt đẹp cả ,bố sẽ cố gắng giúp con sửa sai lần này , nhưng thật lòng bố ko muốn con giao du với những người bạn xấu , nhất là cái thằng mà con coi như anh trai mình ấy , bố sẽ nói chuyện với nó 1 lần nếu nó thay đổi thật sự bố sẽ giúp nó làm lại cuộc đời , nhưng…”:

người đàn ông ấy ngập ngừng trong giây lát , bỏ điếu thuốc ra khỏi mồm , ông thở ra 1 hơi dài khói trắng dày đặc, những ngón tay phẩy nhẹ lên điếu thuốc để gạt những tàn thuốc vào cái gạt tàn bằng thủy tinh , ông đặt bàn tay mình lên vai Đồng , 1 luồng sức mạnh khá nặng đè lên người nó , nhưng nó lại ko hề cảm thấy khó chịu mà thay vào nó 1 cái gì đó rất ấm áp , nó hiểu là bố nó đang chia sẻ với nó như 2 người bạn và bố nó đang an ủi động viên nó trong sự suy sụp kiệt quệ

:” trước khi giải quyết chuyện cho con , bố muốn nói chuyện với con 1 lần này nữa, như 2 người bạn , cũng đã ko biết bao nhiêu lần bố nói chuyện với con rồi ,nhưng ngày hôm nay bố biết rằng con sẽ thật sự hiểu… con lớn rồi lớn thật sự rồi…”:

:” Bố là 1 thằng bụi đời , cuộc đời bố là những chuỗi bất hạnh mang lại cho ông bà con và chính cả mẹ con nữa, hồi nhỏ bố thích lang thang cùng những đứa trẻ hơn tuổi bố , phá phách trộm cắp đánh nhau để chứng tỏ mình là anh hùng , ông nội con đánh bố nhiều lắm , nhưng bố ko sợ , mỗi 1 trận đòn thì bà con lại ôm lấy bố mà khóc xót xa , ông nội con thường khóa trái cửa để ko ai có thể can được và thường đánh bố bằng cái đòn gánh , những vết bầm trên người khiến bà con xót xa , mỗi lần như vậy bà lại khóc , đôi bàn tay hiền hậu ấy lại lấy cao ra xoa cho bố và nước mắt rơm rớm khuyên bố đừng nghịc nữa kẻo lại bị ông đánh , nhưng bố ko sợ những trận đòn ấy , ông nội còn cũng dần bất lực, bố bỏ học và đi dạt với các anh chị hơn tuổi để biết mùi đời và muốn mình làm 1 thằng anh chị có máu mặt , ông nội con vì xấu hổ với hàng xóm đã tăng xông và tai biến rồi mất , ngày ông con mất ,bố đang di dạt với các anh chị mà bố tôn thờ , bố cho là cuộc đời này ko ai tốt với bố bằng họ , bố ko biết ông con mất , bà con sau 1 thời gian dài ốm yếu mà ko có tiền chữa bệnh cũng ko qua khỏi , …. cho đến tận lúc bố chứng kiến sự chó chết của những thằng từng coi nhau là anh em xương máu , bố đã từ bỏ , bố nói với chúng nó là bố muốn về nhà và làm lại cuộc đời…. kết quả là bố bị chúng nó đánh 1 1 trận nhừ tử… bố trở về với sự quyết tâm làm lại từ đầu và đầu tiên là bố sẽ về nhà quỳ xuống chân ông bà con mà xin lỗi tha thứ cho bố về tội bất hiếu …”:

Nói tới đây người đàn ông ấy đã ko kìm nén được lòng mình ,ánh mắt chợt nhòa đi , tuy rằng ông không khóc nhưng từ trên mồm ông , bộ ria đang run rẩy , người ông chợt run bần bật . Đồng từ chỗ há hốc mồm lắng nghe câu chuyện mà bố nó đã kể đến ngàn lẻ 1 lần rồi , nhưng sao lần này nó lại ko biết rồi khổ lắm nói mãi nữa , nó cảm nhận được bố nó đang nghẹn lòng , và nó như đồng cảm với nỗi đau từ ông

người đàn ông tiếp tục câu chuyện, giọng ông chợt lạc đi

:” Nhưng khi về đến nhà thì trên bàn thờ bố thấy 2 bức ảnh đó là ông và bà con , bố lịm đi như ko tin vào mắt mình được nữa , bố òa khóc như 1 đứa trẻ và chạy vào nhà quỳ xuống than khóc , dập đầu ngàn lần xin ông bà tha thứ , căn nhà xơ xác nhưng bố nhớ lại ngày xưa sao mà vui đến thế, những bữa cơm bà con nấu với canh cua và cà ghém , với cút rượu của ông con khà khà và những nụ cười của cả gia đình sao lại hạnh phúc đến thế, sao mà ấm áp đến thế, còn lúc này đây căn nhà lợp bằng mái dừa ấy sao mà lạnh lẽo đến thế , bố quỳ từ sáng đến chiều , toàn thân bố nhợt nhạt đi , nhưng đến lúc sẩm tối thì có tiếng dép lẹt quẹt và tiếng bước chân bước nhanh vào nhà , rồi cái bóng ấy chợt thét lên sợ hãi vì sự xuất hiện của bố , đó là cô Thảo cũng chính là mẹ con đó , cô Thảo ở nhà bên cạnh nhà của ông bà, khi ông và bà lần lượt mất , cô ấy đã đứng ra làm ma chay và thắp những nén hương mà lẽ ra người đó phải là bố , cô Thảo đã an ủi động viên mà ko hề khinh rẻ 1 thằng như bố , tình cảm nảy sinh và bố đã lấy cô Thảo – mẹ con làm vợ

người đàn ông mới chỉ nói đến đây thôi thì dường như bao nhiêu ký ức thời niên thiếu , hình ảnh người mẹ tuyệt vời của nó lại như hiện hữu trong từng giây phút , trong từng khoảnh khắc , nó cảm thấy sao mà ngột ngạt đến thế , khi mà nó đang đối diện với bố nó ôn tồn kể lại những ngày xưa yêu dấu đã trôi xa , Đồng Kon ngồi đó , 2 tay run lên bần bật , nó cố gắng xiết chặt 2 bàn tay lấy nhau , bậm chặt môi và kìm nén sự xúc động đang trào dâng trong lòng nó , khe khẽ cúi mặt lảng tránh ánh mắt của bố nó đang thoáng hiện hữu nỗi buồn dành cho nó , vểnh đôi tai nó vẫn tiếp tục lắng nghe từng lời bố nó kể trong lặng im , Đồng Kon cảm giác không gian như tĩnh lặng , im lặng đến lạ thường mặc dù bố nó vẫn nhẹ nhàng cất lời , chiếc đồng hồ cổ chạy bằng cót cổ , màu sắc cũng đã phai nhạt đang tích tắc điểm từng giây một hòa quyện với nhịp đập rôn rã nơi trái tim nhỏ bé , người đàn ông dừng lại trong giây lát , dường như ông cũng có những trăn trở , những hoài niệm và xót xa quá khứ , đôi mắt khe khẽ nháy , những cái chớp mắt tô điểm với hàng mi trĩu nặng , thều thào trong từng hơi thở khó nhọc , có lẽ với ông chuyện quá khứ đã quá đè nặng lên tấm thân cũng rệu rã theo thời gian và sự thức tỉnh của lương tri thì như đang hiện hữu ,

:”….. Mẹ con là người con gái tuyệt vời nhất trong cuộc đời bố , mẹ con ko thật sinh , ko cao ráo ,làn da ngăm đen nhưng ông trời lại phú cho mẹ con sự bền bỉ , dù trong mọi hoàn cảnh mẹ con đều gắng gượng chịu đựng tần tảo , mẹ con trước khi lấy bố đã là 1 cô công nhân may chăm chỉ , khi 2 bố mẹ lấy nhau , kinh tế rất khó khăn vì đồng lương ba cọc ba đồng , bố chẳng có bằng cấp gì trong tay cũng chẳng có nghề ngỗng gì cả nên chẳng nơi đâu nhận bố cả , bố chán đời làm bạn với những cút rượu khi mà mẹ con đã mang thai con 4 tháng , nhưng chính bằng tình cảm đằm thắm và dịu hiền của 1 người vợ đã khiến bố quyết tâm , .. con biết ko bố ra ngoài đường sắm cái bơm với bộ đồ nghề vá săm , kiếm những đồng lẻ qua ngày và để đỡ đần cho mẹ con , dù bố chẳng kiếm được là bao nhưng mẹ con chẳng bao giờ oán trách than thở gì cả , mà ngược lại những lời động viên khiến bố có thêm nghị lực , bố làm được 1 thời gian ngắn , thì thêm thắt và vay mượn bạn bè mua được 1 chiếc xích lô để chở khách , và có ai thuê chở hàng là bố cũng chở , cuộc sống đỡ khó đi chút ít thì cũng là lúc mẹ sinh con . Nhưng trớ trêu thay chính lúc bố hạnh phúc khi con trào đời , mẹ hỏi bố là đặt tên con là gì anh ơi.. bố đã nói ngay ko suy nghĩ … Anh tên là Hoàng nên con mình sẽ tên là Huy , sau này anh mong muốn con phair thật Huy Hoàng….cái giây phút con khóc thét lên trào đời , bố đã hạnh phúc biết bao ….. bố lần đầu tiên được làm bố trẻ con…………”:

Và rồi ánh mắt chợt đỏ rực lên như căm hận

1 nỗi niềm đau đáu gì đó , quầng trán với những nếp nhăn của tuổi tác co cụm lại , hàng lông mày chau lại , người đàn ông nghiến chặt hàm răng , nắm chặt bàn tay và đấm thật mạnh xuống bàn khiến nó rung chuyển và làm chiếc cốc nước bật lên , bập bênh xiêu vẹo , trên đôi gò má , nước mắt bất chợt tràn ra guàn giụa , người đàn ông ấy đã ko thể kìm nén được hoài niệm trong quá khứ , sự đau xót cay xé trên khóe mắt

Nhìn bố nó hôm nay thật khác lạ , mọi lần mỗi lần ngồi với Đồng nói chuyện và khuyên bảo nó phải cố gắng học tập thật tốt và phải trở thành 1 người có ích cho xã hội này , bố nó cũng đâu có khóc hay đau xót như vậy đâu , có lẽ bố nó hôm nay cũng có chuyện buồn hoặc là có tâm sự gì đó , nhưng có điều nó ko thể hiểu được bố nó bởi vì nó chưa bao giờ lắng nghe lời bố nó , nó đâu ngờ được rằng bố nó, người đàn ông ấy đang nhớ vợ mình sâu sắc

Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi của cảm xúc ấy , người đàn ông ấy đã khóc , đã giàn dụa nước mắt , xunh quanh cảnh vật nơi căn phòng vốn đã rất êm đềm và có cái gì đó rất trầm buồn của cách bài trí xắp đặt trang trí căn phòng theo kiểu cổ điển và kinh điển của văn hóa phương tây thời phục hưng lại như nhạt nhòa hơn khi nó hòa quyện với nỗi đau trong ông , 1 không gian trầm buồn nhạt nhẽo , u ám .người đàn ông ấy có lẽ đã khó trong lòng rất nhiều rồi nên giờ đây cái cảm xúc ấy đã chai lại và căng cứng , những giọt nước mắt nỏng bỏng cay xé tuôn rơi trong giây lát và nó chợt cạn khô khi ông run run đưa bàn tay lên quệt 1 vệt dài trên mắt và má , miệng ngậm chặt lấy điếu thuốc , cố dít thật sâu để lại lại sự bình tĩnh , cái dít đã đến tóp thuốc , nhả làn khói và người đàn ông ấy vứt cái top vào trong gạt tàn , trầm ngâm nói tiếp trong sự tỉnh tảo bất chợt

:” Nhưng trong khi bố chưa kịp nhảy cẫng lên để mừng rỡ như 1 đứa trẻ thì người hộ lí đã chạy ra và nói … ko xong rồi chị nhà sức khỏe yếu , anh vào đi tôi nghĩ chị ấy ko qua khỏi được đâu……sét như giựt vào tim , sấm như đập thủng mãng nhĩ và ánh mắt như phun trào máu đỏ , bố lê bước chân nặng như trì vào trong… nơi mẹ con đang nằm đấy thều thào với cánh tay nhỏ bé với lấy bố như muốn nắm lấy tay bố từ xa , con nằm đó cất tiếng khóc và đòi mẹ cho bú , những giọt sữa trong lành và ngọt lịm , bố khóc òa và chạy tới nắm lấy tay mẹ con mà hét lên trong sợ hãi … đừng bỏ anh.. đừng bỏ anh và con em ơi… Thảo ơi… em phải cố lên…..mấp máy đôi môi đã thâm tím , mẹ con vẫn cố cười , nụ cười khó nhọc nhưng với bố lúc nào nó cung thật tuyệt vời, cánh tay mẹ con như ko chịu nổi sức nặng như muốn trĩu xuống nếu bố ko nắm chặt lấy , mẹ con trào nước mắt…..anh… thấy con có giống em ko………..có nó giống em như đúc ấy ….. em cho con bú đi .. nó khóc kìa…….mẹ con nghe được câu đó thì như mãn nguyện quay sang nhìn thằng bé đỏ hỏn, hôn lên trán và ánh mắt từ từ nhắm lại với những giọt nước mắt cuối cùng khẽ trào ra…… mình tha lỗi cho em …. hãy nuôi con thật tốt cho em nhé…. nếu có kiếp sau em sẽ báo đáp lại mình……….cánh tay mẹ con đờ ra , ánh mắt nhắm lại , nở 1 nụ cười thật tươi , mẹ con đã ra đi trong hạnh phúc khi mà bố đau xót ôm lấy tấm thân đang tan dần hơi ấm của người vợ hiền thảo của mình mà nức nở…..Mẹ con đã ra đi như thế đó…

Câu nói vừa dứt , cũng là lúc Đồng thấy sống mũi mình cay xè , ánh mắt nó nhìn bố xót xa và buồn bã , ông ngồi đó ánh mắt rầu rĩ , khẽ thở hắt ra trong khó nhọc , ngước đầu lên và trầm ngâm , có lẽ người đàn bà ấy làm ông thấy mình mắc nợ cả đời , ko biết đã bao nhiêu lần , bao nhiêu lần rồi nhỉ ? Đồng có thể giơ những ngón tay lên để đếm , nhưng nó ko thể đếm xuể vì bố nó đã kể với nó rất nhiều về sự tuyệt vời của mẹ nó , ngày còn nhỏ , nhà nó nghèo vì bố nó ko đi bước nữa , công việc thì ko ổn định , kiếm được việc gì thì làm , làm đến đâu ăn đến đó , nó bị những đứa trẻ trong xóm khinh rẻ, nó bị những đứa trẻ con xúm vào đánh vì nó lì lợm ko chịu khuất phục , đến lớp thì vì nhà nó nghèo , bố nó ngửa mặt lên trời bán sức lao động lấy đồng lương rẻ mạt , nó nộp cái đơn hoàn cảnh khó khăn được nhà trường miễn giảm tiền học , nhưng bạn bè nó lại xa lánh và ko muốn chơi cùng , thui thủi 1 mình , nó hận cái kiếp nghèo , nó quay sang cãi lại bố nó , nó bảo bố nó bất tài ko thể nuôi nó như các bạn của nó , nó khóc trong sự ích kỷ chưa biết suy nghĩ của 1 đứa trẻ con :” Sao bố ko kiếm thật nhiều tiền để mua cho con những bộ quần áo đắt tiền , con thích siêu nhân , con thích được đi chơi bờ hồ , con muốn được ăn phở , con ko muốn phải nộp cái đơn miễn giảm tiền học do hoàn cảnh gia đình khó khăn…”:

Nó khóc rưng rức , nhưng chưa bao giờ bố nó đánh nó , chỉ cười trong nước mắt , nụ cười nhăn nhúm và ôm con mình vào vỗ về hứa là sẽ kiếm thật nhiều tiền để nó ko phải khổ nữa…

Khi Đồng lớn lên chút ít nó chán cuộc sống , nó ko được bạn bè chơi cùng , những đứa trẻ thì bắt nạt nó , cho đến khi nó gặp anh Huy Dế , anh ấy hơn nó 3 tuổi , khi nó bị cả 1 đám đông cậy đông bắt nạt nó , Huy đã cầm hòn đá to lao vào đánh nhau với chúng nó , lần đầu tiên ấy , 2 anh em nó ngồi với nhau , Huy Dế cầm cái bánh rán nó vừa mua bẻ làm đôi đưa cho Đồng và bảo ăn đi , mặt mũi lấm lết những bụi bẩn và máu dính trên má , nó cười tít mắt hề hề và gặm hết nửa cái bánh rán nóng hổi ấy , nó đi theo anh Huy làm đệ anh ấy , chỉ có điều Huy chưa bao giờ coi nó là đệ , mà thương nó như em mình , những lần đi bụi với những anh chị bạn của anh Huy , thậm chí có thằng còn là anh chị của Huy Dế , nhưng chưa bao giờ Đồng bị bắt nạt sai đi ăn cắp ăn trộm , đấm lưng cả , cứ mỗi khi có thằng soi mói nhìn đểu thì Huy đều cau mặt nào là ê thằng kia em tao đấy bắt nạt cái lờn mẹ mày ….. khi thì ..anh ơi nó là em em đấy anh sai thằng khác đi…..

lần đầu khi nó cầm con bầu đi chém nhau , nó bị chém bật con bầu , khi mà nó trợn tròn đôi mắt trong sợ hãi tay chân run rẩy , miệng há hốc thì lúc ấy Huy Dế đã xuất hiện như 1 anh hùng trong lòng nó chém bệt thằng đấy ,và câu nói mà ko bao giờ Đồng quên :” Khi đã cầm con đồ thì đừng bao giờ sợ , mình mà ko chém nó thì nó chém mình , ở đời sống sao cho ra sống làm sao để chúng nó nể dù mình chẳng là ai cả…”:….tim đập thình thịch hổn hển thở ko ra hơi , nó cười trong nhăn nhó gãi đầu gãi tai hì hì nhìn Huy ,nhưng khi mà nó chán học bỏ bễ việc học hành thì cũng là lúc người đàn ông giang hồ ấy trở lại với bản năng của mình , những công việc như đạp xích lô , vá săm xe đạp xe máy , bơm xe , đến tối lại về nhà lôi cái xe đạp phượng hoàng cũ kỹ đi quanh xóm xin nước gạo để về nấu cám cho lợn ăn đã ko thể trụ lại được nữa , tiền kiếm ra ko được bao nhiêu và quan trọng là những lời nói trước lúc lâm trung của người đàn bà ấy vẫn khắc sâu trong lòng ông từng từ từng chữ, ông phải làm 1 công việc khác để kiếm được nhiều tiền , và chính cái lúc manh nha của nền kinh tế hội nhập ấy , 1 người bạn ông đã rủ ông làm bảo kê cho 1 hiệu cầm đồ , kiêm cả làm bảng lô đề , ông lưỡng lự vì nếu làm công việc ấy ông sẽ phải xách dao đi đòi nợ sẽ phải va chạm với bọn công an bẩn đến thu thuế hàng tháng và ko cẩn thận là nó cho lên xe thùng , nhưng những lời nó của người bạn ấy đã khiến cuộc đời ông đi theo 1 hướng khác :” Mày sống vì cái gì , cuộc đời anh em mình cái gì cũng trải qua rồi , giờ kiếm nhiều tiền cho con cái sau này nó đỡ khổ ……biết bao giờ mình chết đâu , có thể hai ba mươi năm nhưng cũng có thể ngày mai bước ra đường chết bất đắc kỳ tử…”:

người đàn ông đó nhận lời , và việc đầu tiên là đi đặt rèn 1 con đao thật to bản , cái đầu cắt bốc với những vết sẹo trên vai và những dòng mực tàu săm đậm trên cánh tay ,công việc đó quả thật là mang lại cho ông nhiều tiền hơn mặc dù thi thoảng cũng có những vụ việc ko theo ý muốn nhưng cuối cùng thì cũng êm xuôi , rồi nạn cá độ bóng đá tràn về Hải Phòng , nắm bắt được điều ấy , ông đã bắt tay với vài người bạn có nhiều vốn đứng ra làm chủ và từ đó đến nay tiền đã trở thành giấy với ông ,xây lại ngôi nhà như 1 căn biệt thự , mua xe ô tô ,sắm cho Đồng chẳng thiếu cái gì như để bù đắp lại cho những tháng ngày khổ sở trước kia ,Đồng ko khác gì ông vua con khi mà bố nó nổi như cồn ở cái Hải Phòng này , nó chơi với Nam vì nhà Nam cũng rất giàu mà thậm chí còn giàu hơn nhà nó , 2 thằng tự cho mình là ông vua con , thích cái gì là nó hành bố nó mua cho bằng được , tiêu thì phải tiêu tiền quyển , Đồng nhìn mọi người như để trả thù đời vì đã từng đối đãi với nó chó má , mỗi lần bố cho nó tiền khoẳng 2 đến 3 ngàn để tiêu pha thì bố nó lại gọi nó ngồi lại khuyên bảo nó những lời tình cảm , ông chỉ mong nó học hành cho tốt , đừng nghịch ngợm chơi bời ,nhưng những lần như thế nó chỉ gật gù dạ dạ vâng vâng để đấy rồi ra đường vυ't con Sh 1 cách đẳng cấp qua các con phố mặt vênh lên , chẳng có lúc nào nó tự nhủ lòng rằng tại sao bố nó lại khuyên bảo nó nhiều như thế , nó chỉ biết có tiền là ăn chơi..

….nó có bao giờ nghĩ tới bố nó vất vả làm cái nghề lắm tiền nhưng nguy hiểm đầy mình và có thể ra đi bất cứ lúc nào , nó cứ chơi bời bỏ mặc bố nó thui thủi 1 mình , bố nó đã ko có ai từ khi mẹ nó mất , lấy công việc kiếm ra nhiều tiền làm niềm vui và nhìn nó khôn lớn , đó là niềm vui trong người đàn ông đó , nó dường như chỉ về nhà khi đến bữa , còn người thân với nó hầu như chỉ là anh Huy Dế , 1 người mà nó coi như 1 người anh ruột thịt , nó đã quên đi hình bóng người đàn ông khắc khổ này , người đã hy sinh cả cuộc đời cho nó , giờ đây khi nhìn thấy bố nó mắt rưng rức , cái miệng run rẩy thút thít khi nhắc lại kỷ niệm xưa khiến nó chợt thấy nao lòng , nó cũng nhớ mẹ nó lắm , nhưng nó chưa bao giờ được nhìn thấy mẹ nó mà , nó buồn lắm , buồn thật sự , nỗi buồn tê tái , trái tim nó cũng khẽ đập loạn , hơi thở cũng trở nên khó khăn, đôi mắt Đồng Kon nheo nheo , lâu lắm rồi nó ko nhìn thật kỹ bố nó , những sợi tóc bạc ngày càng nhiều trên đầu, những nếp nhăn cũng xuất hiện khá nhiều trên trán , trên quầng mắt trên mặt , bố nó cũng già đi nhiều rồi , bố nó hút thật nhiều thuốc , thi thoảng những tiếng ho khụ khụ hắng ra khiên Đồng chợt thấy sao mà đau lòng đến thế , mẹ nó đã ra đi khi nó vừa sinh ra đời , giờ đây người thân duy nhất của nó là bố nó vậy mà nó chỉ biết chơi bời tiêu xài phá phách để trả thù đời, cho đến hôm nay nó chợt như lớn ra rất nhiều , nó biết lắng nghe bằng trái tim khi bố nó nói , nó nhận ra bố nó cũng đã già yếu đi nhiều , nó mới nhận ra rằng trong trái tim người đàn ông ấy hình ảnh người mẹ của nó và chính bản thân nó là rất to lớn và ko thể thay đổi được , vò võ 1 mình kiếm tiền để con mình ko phải khổ sở nhưng bên cạnh ông là ai … Ko ai cả …..sự cô độc khiến bố nó ngày nào cũng dành thời gian vào căn phòng này đọc sách để hướng thiện và ăn năn những tội lỗi mình đã gây ra đồng thời tưởng nhớ lại người mẹ của nó ,còn một người mà nó cũng coi như anh ruột nữa nó yêu quý bằng trái tim bằng cảm xúc của tình anh em , nhưng chính sự chơi bời ngông cuồng của nó mà giờ đây nó đang đứng trước gnuy cơ tan vỡ cái tình cảm ấy , nó ko hề muốn , nó biết bản thân nó đã làm gì sai , nó muốn sửa sai nó cầu xin bố nó và giờ đây nó đang lắng nghe những lời ân cần từ người bố thân thương của nó…..

Người đàn ông ấy đã khô những giọt nước mắt trong xúc động và đau xót trầm ngâm trong xa xăm , gõ nhẹ những ngón tay lên bàn chợt ông mấp máy đôi môi khô khan

:” Con à… giờ đây bố đã kiếm ra được rất rất nhiều tiền rồi……con giờ cũng khôn lớn rồi , vậy là bố đã làm tròn được điều mà mẹ con trăn trối rồi , con cũng biết là công việc của bố chẳng thể biết trước ngày mai , có thể vẫn ung dung nhưng có thể ngày mai bố và con chẳng thể nào ngồi bên nhau được nữa , nhưng bố ko màng đến điều đó , cùng lắm là chết thôi , bố sẽ được gặp lại mẹ con để nói lời xin lỗi dù nó quá muộn màng ….con là một đứa con ngoan mặc dù con rất nghịch ngợm , nhưng đó là tuổi trẻ bố sẽ ko trách con đâu nhưng chỉ có điều này bố mong con hãy học thật tốt , có 1 cái đầu linh hoạt, nếu sau này bố có mệnh hệ gì thì với những đồng tiền bố kiếm ra để cho con , con hãy biết tiêu nó đúng cách , đừng xa ngã vào những trò chết người , đó ko phải là cái cách mà con chứng minh bản thân đâu , hãy làm cho những người khác phải ngước nhìn con bằng cái đầu của con ấy ,để sau này khi người ta hễ nhắc đến tên con là người ta phải trầm trồ phải kính trọng , lúc đó ở dưới suối vàng bố mẹ cũng được thơm lây vì đã sinh ra đươc đứa con ngoan chứ…..”:

….nó có bao giờ nghĩ tới bố nó vất vả làm cái nghề lắm tiền nhưng nguy hiểm đầy mình và có thể ra đi bất cứ lúc nào , nó cứ chơi bời bỏ mặc bố nó thui thủi 1 mình , bố nó đã ko có ai từ khi mẹ nó mất , lấy công việc kiếm ra nhiều tiền làm niềm vui và nhìn nó khôn lớn , đó là niềm vui trong người đàn ông đó , nó dường như chỉ về nhà khi đến bữa , còn người thân với nó hầu như chỉ là anh Huy Dế , 1 người mà nó coi như 1 người anh ruột thịt , nó đã quên đi hình bóng người đàn ông khắc khổ này , người đã hy sinh cả cuộc đời cho nó , giờ đây khi nhìn thấy bố nó mắt rưng rức , cái miệng run rẩy thút thít khi nhắc lại kỷ niệm xưa khiến nó chợt thấy nao lòng , nó cũng nhớ mẹ nó lắm , nhưng nó chưa bao giờ được nhìn thấy mẹ nó mà , nó buồn lắm , buồn thật sự , nỗi buồn tê tái , trái tim nó cũng khẽ đập loạn , hơi thở cũng trở nên khó khăn, đôi mắt Đồng Kon nheo nheo , lâu lắm rồi nó ko nhìn thật kỹ bố nó , những sợi tóc bạc ngày càng nhiều trên đầu, những nếp nhăn cũng xuất hiện khá nhiều trên trán , trên quầng mắt trên mặt , bố nó cũng già đi nhiều rồi , bố nó hút thật nhiều thuốc , thi thoảng những tiếng ho khụ khụ hắng ra khiên Đồng chợt thấy sao mà đau lòng đến thế , mẹ nó đã ra đi khi nó vừa sinh ra đời , giờ đây người thân duy nhất của nó là bố nó vậy mà nó chỉ biết chơi bời tiêu xài phá phách để trả thù đời, cho đến hôm nay nó chợt như lớn ra rất nhiều , nó biết lắng nghe bằng trái tim khi bố nó nói , nó nhận ra bố nó cũng đã già yếu đi nhiều , nó mới nhận ra rằng trong trái tim người đàn ông ấy hình ảnh người mẹ của nó và chính bản thân nó là rất to lớn và ko thể thay đổi được , vò võ 1 mình kiếm tiền để con mình ko phải khổ sở nhưng bên cạnh ông là ai … Ko ai cả …..sự cô độc khiến bố nó ngày nào cũng dành thời gian vào căn phòng này đọc sách để hướng thiện và ăn năn những tội lỗi mình đã gây ra đồng thời tưởng nhớ lại người mẹ của nó ,còn một người mà nó cũng coi như anh ruột nữa nó yêu quý bằng trái tim bằng cảm xúc của tình anh em , nhưng chính sự chơi bời ngông cuồng của nó mà giờ đây nó đang đứng trước gnuy cơ tan vỡ cái tình cảm ấy , nó ko hề muốn , nó biết bản thân nó đã làm gì sai , nó muốn sửa sai nó cầu xin bố nó và giờ đây nó đang lắng nghe những lời ân cần từ người bố thân thương của nó…..

Người đàn ông ấy đã khô những giọt nước mắt trong xúc động và đau xót trầm ngâm trong xa xăm , gõ nhẹ những ngón tay lên bàn chợt ông mấp máy đôi môi khô khan

:” Con à… giờ đây bố đã kiếm ra được rất rất nhiều tiền rồi……con giờ cũng khôn lớn rồi , vậy là bố đã làm tròn được điều mà mẹ con trăn trối rồi , con cũng biết là công việc của bố chẳng thể biết trước ngày mai , có thể vẫn ung dung nhưng có thể ngày mai bố và con chẳng thể nào ngồi bên nhau được nữa , nhưng bố ko màng đến điều đó , cùng lắm là chết thôi , bố sẽ được gặp lại mẹ con để nói lời xin lỗi dù nó quá muộn màng ….con là một đứa con ngoan mặc dù con rất nghịch ngợm , nhưng đó là tuổi trẻ bố sẽ ko trách con đâu nhưng chỉ có điều này bố mong con hãy học thật tốt , có 1 cái đầu linh hoạt, nếu sau này bố có mệnh hệ gì thì với những đồng tiền bố kiếm ra để cho con , con hãy biết tiêu nó đúng cách , đừng xa ngã vào những trò chết người , đó ko phải là cái cách mà con chứng minh bản thân đâu , hãy làm cho những người khác phải ngước nhìn con bằng cái đầu của con ấy ,để sau này khi người ta hễ nhắc đến tên con là người ta phải trầm trồ phải kính trọng , lúc đó ở dưới suối vàng bố mẹ cũng được thơm lây vì đã sinh ra đươc đứa con ngoan chứ…..”:

mấp máy đôi môi nhưng rồi chợt khẽ xuề xòa cười , đôi mắt tình cảm nhìn đứa con mình giờ đã lớn khôn ,người đàn ông đó cảm thấy thật an lòng . Nhưng chính cái khoảnh khắc mà ông vừa khuyên con vừa tếu đùa với nó cũng là lúc mà đôi mắt ông xoe tròn , cái mồm há hốc ngạc nhiên và trái tim như ứa máu khi ông nhìn thấy đưa con trai của mình chợt òa khóc thật to , cái mồm mếu máo như 1 đứa trẻ lên 3 , thút thít và nghẹn ngào nấc những tiếng não lòng , ánh mắt của Đồng nhòa đi và cay xé , cúi gằm mặt xuống để nhưng giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ tan chảy xuống sàn

:” Bố đừng bỏ con mà…….bố mà bỏ con… con biết sống với ai chứ…. con có ai là người thân đâu , cuộc sống này có ai tốt để cho con những điều hạnh phúc…..con biết con sai rồi … con chỉ biết ăn chơi … chỉ biết tiêu tiền vô tội vạ mà chẳng hề nghĩ đến rằng bố đã phải đổ cả máu mới có nó được……con hứa….. hứa sẽ thay đổi , thay đổi 1 cách thật sự..con chỉ mong bố mãi mãi ở bên con thôi…”:

Khóc thút thít và quặn ruột trong nỗi đau chợt lan tỏa , ánh mắt cay xé Đồng Kon đang sợ hãi , nỗi sợ lớn dần trong nó vì nó sợ sẽ mất đi tất cả những người mình yêu thương nhất , nó ngước mắt lên nhìn bố nó thì chỉ thấy , 1 nụ cười nửa cùng cái lắc đầu kèm theo ánh mắt tràn đầy tình cảm dành cho nó ..

:” Lớn rồi mà cứ như trẻ con……đấy là bố muốn con tốt hơn thôi…. bố cũng sẽ bỏ đứa con mà bố yêu thương nhất đâu, nhưng đến một lúc nào đó khi cái quy luật già rồi thì phải chết thì con phải vững vàng lên cứng rắn mạnh mẽ lên , cho dù bên con lúc ấy chẳng có 1 ai thì con cũng phải tự tạo cho mình 1 cuộc sống bằng chính đôi bàn tay và khối óc của con ….mẹ con ở trên trời lúc nào cũng dõi theo con che chở và phù hộ cho con đấy….”:

rồi người đàn ông ấy đứng phắt dậy với 1 giọng nói mãnh mẽ tràn trề sức lực

:” Thôi…. giờ ko phải lúc khóc lóc nữa đâu chàng trai….. con dẫn bố đến bệnh viện để giải quyết cho xong việc của con đi nào…..”