"Quản gia Ngụy ơi, đơn hàng của anh này."
Người giỏi giao tiếp đang được vây quanh bởi những người hầu đứng lên, mỉm cười nhận đồ, nói với mọi người xung quanh: "Hôm nay đến đây thôi, mọi người đi làm việc đi."
Hôm nay nhóm người hầu đã có một cuộc tám chuyện vui vẻ với quản gia, mỗi người đều cảm thấy mỹ mãn mà trở lại công việc của mình.
Ngụy Dịch Trần gọi nhân viên bảo an đưa đơn hàng cho hắn lại, "Là anh ký nhận giúp tôi à?"
Bảo vệ mặt không đổi sắc, "Vâng."
"Cảm ơn."
Chà, quả nhiên chủ nhân của hắn nổi lòng nghi ngờ rồi.
Điện thoại hắn có ba cuộc gọi nhỡ.
Khi điện thoại rung lên lần đầu tiên Ngụy Dịch Trần đã nhận ra rồi, nhưng hắn vẫn nâng tách cà phê, duy trì thái độ hiền hòa bình thường khó thấy, để tất cả người hầu đều tụ lại sảnh phụ nói chuyện cười đùa, hoàn toàn không để ý đến tiếng điện thoại rung lên.
Nhân viên giao hàng vội vã cần người ký nhận, nên chỉ có thể năn nỉ bảo vệ ở cửa, bảo vệ không dám tự tiện làm chủ, gọi điện thoại trong nhà lại không có người hầu nào nghe, đành phải chạy vào nhà, trước tiên sẽ đi vào phòng ăn phía ngoài báo cáo tình huống với chủ nhân của họ.
Vị chủ nhân này vẫn luôn coi cấp dưới là tài sản của mình, chưa từng có chút ranh giới riêng tư nào.
Sau khi biết tình hình, có lẽ hắn sẽ không tự hạ thâ.n tôn quý đi gọi người, mà sẽ tức giận đi ký nhận, sau đó sẽ tính sổ với quản gia vô cớ mất liên lạc sau.
Dĩ nhiên, trước khi sự việc kết thúc như hắn dự đoán, ông chủ đã phát hiện thứ quản gia nhà mình mua về chính là sản phẩm hắn ta đã để ý và lưu luyến không thôi ở cửa hàng.
Chủ nhân của hắn hẳn sẽ nghi hoặc tại sao hắn lại mua một thứ mình hoàn toàn không cần đến?
Hoặc là...... lấy làm quà tặng.
Đi theo ông chủ này ba năm, Ngụy Dịch Trần biết rõ chủ nhân này của hắn có trực giác nhạy bén như sói trên thương trường, sở dĩ không nhận ra bộ mặt thật của người tình là vì hắn ta không thật sự để ý người đó.
Cứ như vậy thì sao được?
Nếu tối qua đã nhận được món quà vừa ý như vậy, đương nhiên phải tặng lại bằng một món quà tương xứng.
1
Để hắn giúp y một phen.
Hy vọng váy nhỏ của hắn sẽ thích.
3
Nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, khóe miệng Ngụy Dịch Trần kéo lên một nụ cười nhàn nhạt, nhấc hộp quà lên lầu.
Cửa thư phòng mở ra, ánh mắt Tần Vũ Bạch bình tĩnh nhìn bóng lưng Yến Song.
Ấn tượng đầu tiên của người ta khi nhìn Yến Song là mỏng manh.
Một cậu trai mỏng manh yếu đuối rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, theo bản năng mà cảm thấy người này vô hại.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Yến Song, năm ngón tay biến thành móng vuốt, trong đầu hắn sớm đã thô bạo nắm lấy mái tóc đen, kéo con người mỏng manh này ra khỏi ghế, bóp cổ y hỏi —— "Cậu có thích mặc váy không?"
Bàn tay chậm rãi đặt xuống, nhẹ xoa đầu y, ngữ khí bình tĩnh, "Bài tập còn nhiều không?"
"Ừm......" Y hơi nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay hắn, "Còn phải viết khá nhiều."
Tần Vũ Bạch nhẹ giọng nói: "Tôi mua máy tính cho cậu nhé."
Gương mặt kia kinh ngạc ngẩng lên.
Khuôn mặt trắng nõn của y có thể dễ dàng nhìn thấu, không thể che giấu cái gì, tâm tư của y như được viết hết lên mặt, đơn thuần như một trang giấy trắng. Lúc này, khuôn mặt y ửng hồng, đôi môi vấn cố chấp mím lại, "Tôi không muốn nhận đồ của anh," tựa như sợ chủ nhân xấu tính của mình tức giận, y lại bổ sung một câu, "Tôi không muốn lại nợ anh thêm gì nữa."
Thật là bướng bỉnh đến mức khiến người ta thương xót.
Tần Vũ Bạch yên lặng nhìn Yến Song.
Đôi mắt y dù bị che giấu bởi thấu kính vẫn trong veo, có thể nhìn không sót gì, không hề hoan tính. Y là cừu non mắc bẫy, ở trước mặt thợ săn cũng lộ bụng mặc người xâu xé. Vì thế thợ săn cũng không nhẫn tâm xuống tay mà chỉ nhẹ nhàng vuốt lông nó, thậm chí muốn nhận nó làm thú cưng mà nuôi dưỡng.
Bỗng dưng, Tần Vũ Bạch mỉm cười, duỗi tay nhẹ nhàng vu.ốt ve cần cổ mảnh khảnh trước mặt, "Tôi tin cậu trả được."
Trên sàn thư phòng trải một tấm thảm lông mềm mại.
Khi Yến Song bị đẩy ngã, đầu óc có chút mơ hồ, nghĩ thầm chó điên không hổ là chó điên, nói lên cơn là lên cơn ngay được, không đợi y giãy giụa, Tần Vũ Bạch đã buông đôi tay đang kiềm chế y ra, chống tay hai bên sườn mặt y, "Cậu không muốn sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn hỏi ý kiến của Yến Song trước khi làm.
Ánh mắt Yến Song rung lên, sau đó bắt đầu né tránh.
Y đã "động tâm" với Tần Vũ Bạch, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
Y chỉ có thể cắn môi quay mặt đi, không nói muốn cũng không nói không muốn.
Đây là một kiểu đồng ý ngầm.
Tần Vũ Bạch cũng không cảm thấy vui.
Một khi đã bắt đầu nghi ngờ, mọi thứ nhìn thấy dường như đều thay đổi.
Sự phục tùng, nhu thuận, quan tâm của y...... có là thật chăng?
Ngón tay chạm nhẹ đôi môi đỏ.
Môi châu căng thẳng mà run rẩy.
Hôm qua hắn vừa mới hôn đôi môi này, cảm giác rất thích, khiến người muốn ngừng mà không được.
Kỳ lạ thật đấy, dựa vào đâu mà hắn cho rằng cái miệng này sẽ không nói dối? Cũng như quản gia chuyên phản chủ sẽ không phản bội một lần nữa?
Càng tức giận lại càng bình tĩnh.
Tần Vũ Bạch đứng lên, đưa tay cho Yến Song, "Đứng dậy."
Yến Song chần chừ một chút, cuối cùng vẫn cúi đầu đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp kia.
Tần Vũ Bạch kéo người dậy rồi vẫn không buông tay, mà kéo Yến Song tới sau bàn làm việc, hắn ngồi xuống, kéo tay Yến Song, ngữ khí nhẹ nhàng, "Trả lời tôi, cậu có nguyện ý hay không?"
Yến Song cảm thấy hơi kỳ quái.
Chuyện chính của y và Tần Vũ Bạch là ngược luyến.
Tần Vũ Bạch càng thích y thì càng muốn hành hạ y, càng lún sâu hơn.
Dịu dàng hỏi như thế này căn bản không hợp lộ tuyến tình cảm của họ mà?
Nghi hoặc trong lòng, Yến Song vẫn bình tĩnh làm hết phận sự mà diễn nhân vật của mình cho tốt, cúi đầu không nói gì.
"Không nói lời nào thì tôi coi như cậu nguyện ý nhé."
Tần Vũ Bạch thong thả ung dung nói: "Quỳ xuống."
Yến Song: Ôi, hương vị quen thuộc! Yên tâm rồi!
Yến Song giương mắt, không thể tin được mà nhìn hắn, dùng lông mi run rẩy, mây hồng trên gò má để biểu hiện tức giận âm thầm.
Tần Vũ Bạch lại dịu dàng cười, "Lại không muốn à?"
"Tôi trả tiền cho cậu, cậu nghe tôi sai khiến, chuyện cậu tình tôi nguyện mà, sao cậu cứ luôn không nghe lời như vậy?"
Rốt cuộc Yến Song cũng mở miệng, "Không phải anh tình tôi nguyện, mà là anh ép tôi."
Cho nên cậu con mẹ nó vụиɠ ŧяộʍ sau lưng tôi?!
Lời cáu tiết chỉ rít gào một lần trong đầu, Tần Vũ Bạch vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà như cũ, "Được, cứ cho là tôi ép cậu," Giọng điệu hắn dần chuyển thành quyến luyến, kéo tay Yến Song tới bên môi nhẹ nhàng hôn xuống, ngước mắt lên cười nói: "Vậy tôi cầu xin em, được không?"
Biểu cảm phẫn nộ của Yến Song chậm rãi biến thành một loại quẫn bách, nhìn y có chút hoảng loạn, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Tần Vũ Bạch lôi kéo đôi tay kia, kéo nửa người xuống gần mình, ngửa đầu, môi kề sát môi Yến Song, hơi thở như có như không mà quyện vào nhau, "Tôi muốn em hôn tôi......"
Âm cuối vang vọng bên tai Yến Song, khiến gương mặt trắng nõn đều ửng hổng.
"Anh cái đồ hạ lưu!"
Yến Song vừa xấu hổ vừa giận dữ nói, đôi tay muốn tránh khỏi tay Tần Vũ Bạch, lại bị Tần Vũ Bạch khống chế ngược lại, mạnh mẽ hôn lên.
Không hổ là tra công kiểu cũ.
Đến kỹ thuật hôn cũng tiến bộ thần tốc như thế.
Mùi vị trong miệng Tần Vũ Bạch vừa tươi mát lại sạch sẽ, cảm giác hôn cũng khá tốt.
Nụ hôn này khí thế dữ dội, mang theo một loại ha.m muốn chinh phục mãnh liệt, thứ hắn muốn chính là khiến y mềm chân, khiến y run rẩy, khiến y không tự giác mà bò dưới chân hắn.
Yến Song rất phối hợp mà dần dần trượt xuống.
Nụ hôn dài dằng dặc kết thúc, y giống như một con mèo ngồi quỳ bên người Tần Vũ Bạch, gò má ửng hồng, hai mắt mê ly, đôi tay vẫn còn bị nắm chặt.
"Cứ thử xem......" Giọng nói trầm thấp từ tính đang dụ hoặc y, "Nếu thật sự chán ghét thì chúng ta dừng lại."
Ánh mắt Yến Song né tránh, mới vừa quay mặt đi đã bị một ngón tay đẩy mặt quay về.
Đôi mắt đen láy đó đang nhìn y.
Ánh mắt thâm thúy giấu dưới hốc mắt sâu, hàng mi dày đã lọc bỏ gần hết phần lạnh lùng trong đôi mắt ấy, chỉ còn lại màu đen dụ dỗ người khác, dễ khiến người ta hiểu lầm rằng hắn đang độ.ng tình.
"Bảo bối, tin tôi."
Lúc này trong đầu Yến Song đã khôi phục lại cảnh giới cấp một.
Không được rồi, ngay cả mỹ nam kế không hợp cách mà Tần Vũ Bạch cũng dùng tới rồi.
Y không cho rằng chuyện giường chiếu đáng để Tần Vũ Bạch dùng công sức lớn như vậy.
Nếu Tần Vũ Bạch thật sự muốn thì hẳn sẽ dùng bạo lực, dùng lời ngon tiếng ngọt dịu dàng thắm thiết để dụ dỗ như vậy thật sự quá khác thường.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Trong đầu Yến Song nhanh chóng hồi tưởng lại tình huống lúc sáng, mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi kết thúc bữa trưa.
Là sau khi Tần Vũ Bạch ra ngoài nhận hàng cho Ngụy Dịch Trần, liền bắt đầu biến thành bộ dạng kỳ quái này.
Ngụy Dịch Trần mua cái gì? Sao kíc.h thích được Tần Vũ Bạch nhỉ?
Không đúng, người cẩn thận như Ngụy Dịch Trần sao có thể để xảy ra trường hợp đã đặt chuyển phát nhanh mà điện thoại lại không liên lạc được?
Môi bị ngón cái nhấn một cái thật mạnh, Yến Song lấy lại tinh thần, Tần Vũ Bạch từ trên cao nhìn xuống, thần sắc khó lường mà cười một cái, "Đang nghĩ gì vậy?"
Đang nghĩ có phải quản gia của anh hại tôi không.
Yến Song c.ắn môi dưới, chiếu theo thiết lập nhân vật, đột nhiên quay mặt đi, "Tôi không làm."
"Vậy được rồi," vậy mà Tần Vũ Bạch nhẹ nhàng bỏ qua, "Em cứ ngồi đây làm việc cùng tôi, tôi không ép em."
Còn biết chiến thuật vu hồi.*
*Đánh vu hồi là chiến thuật sử dụng mũi thứ hai tách ra từ lực lượng chính để đánh vòng vào sườn hoặc sau lưng đối phương. Việc bất ngờ chuyển quân đánh theo một hướng khác sẽ tạo lợi thế chiến đấu trong trận đánh, khiến quân địch không kịp trở tay.
Bây giờ Yến Song mới phát hiện Tần Vũ Bạch cũng ghê gớm ra phết.
Y vẫn luôn cho rằng Tần Vũ Bạch theo phong cách ngược thân đơn giản thô bạo không não.
Quả là không nên coi thường bất cứ người nào trong sách.
Cũng không biết rốt cuộc Ngụy Dịch Trần đã làm gì.
Yến Song ngồi quỳ trên mặt đất, dựa vào hiểu biết của y về Ngụy Dịch Trần, bắt đầu nghĩ các loại tình huống có thể xuất hiện và biện pháp ứng phó.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Thiết lập nhân vật của y có không gian phát triển rất lớn, chỉ cần không OOC, tuyến cảm tình và tuyến cốt truyện đều có thể từ từ điều chỉnh nhịp độ.
Chuyện nhỏ, không sợ.
Tần Vũ Bạch cúi đầu làm việc, thỉnh thoảng liếc đánh giá Yến Song.
Dáng vẻ Yến Song rất ngoan, ngồi ngả nghiêng, ánh mắt hơi vô hồn, tựa như còn chưa lấy lại tinh thần.
Nhìn qua thật vô tội lại đáng thương.
Tần Vũ Bạch nhấc điện thoại bàn, "Anh lên đây một chuyến."
Yến Song nghe thấy âm thanh, tròng mắt bất động, nhưng tinh thần đã tập trung cao độ, y tin trước đó mới chỉ là làm nền, món chính giờ mới được mang lên.
Cửa được đẩy ra, nghe thấy tiếng bước chân Yến Song đã biết tới người là Ngụy Dịch Trần.
"Tiên sinh, có gì phân phó ạ?"
"Danh sách khách mời tiệc Trung Thu đã có chưa?"
"Vẫn đang soạn ạ, tiên sinh cần gấp sao?"
"Mau chóng chuẩn bị cho tốt, tôi muốn đích thân xem một lần."
"Vâng, trước tối nay tôi sẽ đưa đến cho ngài."
Chủ tớ hai người giọng điệu đều đều mà bàn việc nhỏ không đáng kể trong tiệc Trung Thu, từ danh sách đến cách sắp xếp đến món ăn đều nói tỉ mỉ, xem ra Tần Vũ Bạch rất coi trọng bữa tiệc lần này.
Ngụy Dịch Trần tận chức tận trách mà sắm vai nhân vật quản gia trung thành, chuyện này với hắn mà nói thì chẳng có gì khó, tựa như hắn phản bội chủ nhân đã vô cùng thành thạo.
Chủ nhân hiện tại của hắn đang nói thì tốc độ chậm lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ bất đắc dĩ.
Yến Song đang ngồi quỳ, vắt óc nghĩ xem Tần Vũ Bạch bắt y trốn ở đây nghe hắn với Ngụy Dịch Trần mấy việc vặt đấy để làm gì, thì Tần Vũ Bạch đưa bàn tay xuống, dùng sức nắm gương mặt y.
Với lực mạnh như vậy, cho dù y che cảm giác đau, cổ họng cũng tự nhiên mà phát ra một tiếng "a" theo sin.h lý.
Âm thanh đột ngột dưới chiếc bàn lớn vang lên quanh quẩn giữa hai chủ tớ, vạch trần trong thư phòng còn có một người thứ ba bí ẩn.
Ngụy Dịch Trần mặt không biểu cảm đứng đó, nhìn chủ nhân hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cưng chiều mà quở trách: "Đừng tham ăn vậy chứ."