Vì Sao Bọn Họ Đều Trọng Sinh

Chương 13

Editor: sukiee

Lúc này trong đám người vây xem, thế nhưng có đệ tử ngoại môn nhận ra hai người: "Cái thân hình vàng rực rỡ... Ta thế nào cảm giác có chút quen mắt?"

Đồng bạn của hắn vỗ vỗ đầu của hắn: "Cái gì vàng rực rỡ, đó là Cố Thanh Thịnh! Bên cạnh xuyên bạch y có hoa văn sao trời kia là Quân Dụ.

"A? Ta thế nào mà vừa nãy không chú ý tới?"

"Dễ thấy như vậy mà ngươi còn không có chú ý tới, ngươi có thể là mắt mù."

"Chờ đã, bọn họ tại sao không đánh nhau?"

"Phí lời, cho dù chết đối đầu, cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều đang đánh nhau đi! Nói không chừng nhân gia là vừa đánh xong đi ra đâu?"

Người hỏi "Ồ" một tiếng, bị đồng bạn thuyết phục.

Đám người Trần Phong cũng nhìn phía bọn họ, một mặt kinh ngạc.

Đệ tử nội môn tài nguyên phong phú, bởi vậy cần thiết đến đi dạo Độ Xuyên Tập mua đồ vẫn là đệ tử ngoại môn nhiều. Trong đệ tử ngoại môn, biết đến Quân Dụ cùng Cố Thanh Thịnh cũng không ít, trong lúc nhất thời giữa trường náo nhiệt lên.

Chung quanh xì xào bàn tán, tên chủ quán cũng đổi sắc mặt: "Quản ngươi người nào, lẽ nào ngươi còn có thể lợi hại hơn thủ đồ chưởng môn sao?"

Nói xong, hắn hơi có chút tự tin.

Kẻ hèn chỉ là một cái đệ tử ngoại môn, coi như là có chút tiếng tăm thì lại làm sao, cái nào có thể so được với thủ đồ chưởng môn!

Cố Thanh Thịnh mới vừa há mồm, muốn tiếp tục trào phúng, lại bị một cái thanh âm nhàn nhạt đánh gãy.

"Con cháy Từ gia Tây Côn, hiện tại tố chất đã kém như vậy sao?"

Âm thanh Quân Dụ trời sinh có vẻ thanh lãnh, y vừa mở miệng, chung quanh cư nhiên một yên tĩnh, đều nhìn về phía y.

Chỉ có Cố Thanh Thịnh còn đang nói chuyện: "Chính là, nhà ngươi là để ngươi thiếu ăn sao mà lại để ngươi tới đây lừa bịp?"

Chủ quán lập tức mặt đỏ lên.

Quân Dụ đi lên phía trước, bắt tay đặt lên vai chủ quán, thần sắc lạnh nhạt: "Đem linh thạch trả lại hắn."

Trần Phong kinh ngạc nhìn về phía Quân Dụ, qua vài giây mới phản ứng được.

Hắn kích động mặt đỏ lên, vội vã hạ bái: "Tạ ơn Quân sư huynh giúp đỡ! Tại hạ Trần Phong, vô cùng cảm kích."

Chủ quán cắn chặt răng, còn muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được cả người lạnh lẽo.

Hàn khí phảng phất thuận tuỷ sống tại lan tràn, hắn cả người cứng ngắc, một câu cũng không nói được.

Cái tay nhẹ nhàng đặt lên trên bả vai của hắn kia, phảng phất có ngàn quân lực, làm cho hắn không thể động đậy.

Hắn theo bản năng mà nhìn phía Quân Dụ, Quân Dụ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Hắn run lên, vội vã móc ra linh thạch trên người:

"Chỉ có như vậy, thật sự!"

Nói xong nhìn về phía Trần Phong bên kia đẩy một cái: "Vị đại ca này, tiểu đệ cho ngài bồi cái không phải!"

Trở mặt nhanh như vậy, làm người ta nhìn mà than thở.

Đám người vây xem nhất thời ồn ào.

Cứ như vậy? Cứ như vậy liền xong?

Mới vừa nãy còn không phải rất hung hăng sao, bây giờ liên xin lỗi nhận lầm? Cũng quá có thể co được dãn đi!

Vì sao không hung hăng đến cùng đi, đây cũng quá đầu voi đuôi chuột rồi! Quần chúng ăn dưa lại có chút tiếc nuối, đó là bất mãn không thể tận hứng ăn dưa.

Ngay cả Trần Phong cũng chính mình sửng sốt.

Chỉ có chủ quán trong lòng khổ.

Người khác không biết, hắn lại cả người đều bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Tác giả có lời muốn nói: Quần chúng vây xem: Ghế và Hạt dưa đều đã lấy ra mà ra ngươi cho ta xem cái này!