Vì Sao Bọn Họ Đều Trọng Sinh

Chương 8

Editor: sukiee

Quân Dụ đau lòng nhắm hai mắt lại.

Y thật sự không nghĩ tiêu số tiền này!

Một đêm chưa ngủ, trời đã tờ mờ sáng.

Đối với người tu chân mà nói, một đêm không ngủ không tính là việc đại sự gì. Quân Dụ nhìn một chút chân trời ngân bạch sắc, suy nghĩ đi một chuyến xuống Độ Xuyên Phong để đi chợ, mua một viên Ngọc Linh Đan.

Y dựa vào bên cửa sổ cân nhắc, gió lướt nhẹ qua mặt, làm y khó giải thích được có chút buồn ngủ.

Y gối lên song cửa sổ, bất tri bất giác nhắm hai mắt lại.

"Quân Dụ, ngươi còn không bó tay chịu trói!"

Phảng phất có người ở bên tai nói chuyện.

Vừa nghe liền không có ý tốt, đứng bất động cho người bắt mới là ngốc... Quân Dụ mơ mơ màng màng, ngẩng đầu lên, muốn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Thế nhưng hắn rất mau ngây ngẩn cả người.

Trước mắt một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy một tia sáng.

Quân Dụ ngơ ngác, cảm giác ý thức của mình hôn hôn trầm trầm, e sợ lại là đang nằm mơ.

Chỉ là không nghĩ tới, lần này trong mộng vậy mà lại thành người mù.

Thanh âm kia như trước không muốn buông tha y.

"Quân Dụ, ngươi phản bội Đạo Tông, rơi vào ma đạo, đả thương mấy trăm đệ tử tông ta, bây giờ ngươi đã là đèn cạn dầu, hai mắt mù, còn muốn u mê không tỉnh sao!"

Phản bội Đạo Tông, rơi vào ma đạo, đèn cạn dầu?

Quân Dụ hậu tri hậu giác cảm thấy bắp thịt cả người đau đớn mệt mỏi cứng ngắc, nghiễm nhiên là hậu quả của việc sử dụng linh khí tiêu hao quá mức. Trong kinh mạch khí huyết xung đột lẫn nhau, quả thật có vết tích ma khí bừa bãi tàn phá.

Quân Dụ nghĩ, giấc mộng này có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ a.

"Quân Dụ, nếu như ngươi bây giờ chân thành ăn năn, ta còn có thể hướng chưởng môn cầu tình."

Thanh âm kia liền trầm thấp xuống, mang lên chút tâm ý khẩn cầu: "A Dụ, ngươi chớ hồ nháo, ngươi nghe lời cùng ta trở lại, ta che chở ngươi..."

Quân Dụ lại nghĩ, âm thanh này có chút quen tai, chính là nói chuyện quá vô liêm sỉ.

Vừa nghe là biết đang diễn kịch, người nào tin người đó ngốc.

Lúc này, y nghe đến thanh âm của chính mình.

Thanh âm kia khàn khàn, uể oải, lại mang theo phẫn hận chôn giấu thật sâu khó lòng phát hiện.

"Từ sư huynh thủ đoạn cao cường, tại hạ tự thẹn không bằng! Chỉ là ngươi nói câu nói như thế này, mặt không đỏ sao? Tại hạ bây giờ chật vật, là nhờ ai ban tặng!"

Từ... ? Quân Dụ linh quang lóe lên, nghĩ tới người này là ai.

Từ Hãn Châu!

Quân Dụ trong lòng hơi kinh.

Trước mắt như trước một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy được biểu tình của Từ Hãn Châu. Quân Dụ chỉ có thể nghe thấy cách đó không xa, người kia thở dài.

"A Dụ, đệ không nên chống cự. Hiện tại toàn bộ tu chân giới đều đang đuổi gϊếŧ đệ, đệ theo ta về còn tốt, nếu là rơi vào trong tay Cố Thanh Thịnh, mới là nguy hiểm."

"Hắn sẽ không bỏ qua đệ."

Cố Thanh Thịnh? Nơi này vì sao lại có Cố Thanh Thịnh?

Hơn nữa thấy thế nào, y rơi vào trong tay Cố Thanh Thịnh, đều so với rơi xuống trong tay hắn tốt hơn chứ.

Y muốn mở miệng hỏi, thế nhưng y nói không ra lời.