Editor: sukiee
Đại lục Linh Vân đất rộng của nhiều, không chỉ có người nhiều, tu sĩ nhiều, Ma tộc nhiều, dị thú cũng nhiều.
Như thế tài liệu về dị thú, mỗi quyển ước chừng có hơn một ngàn trang, chia làm ba phần: thượng, trung, hạ.
Cho dù là nói trọng điểm, cũng có thể nhồi đến người hộc máu.
Giống như Cố Thanh Thịnh lúc này, khi giao bài thi, là một vẻ mặt dại ra như bị sinh hoạt tàn phá.
Quân Dụ thương hại vỗ vỗ vai hắn, sau đó tiến lên giúp Hàn sư phó sửa sang lại bài thi.
Hàn sư phó tại ngoại môn dạy học, không phải dạy võ học hay chỉ đạo tu luyện, chỉ là tiên sinh dạy một môn văn hóa, hắn cũng cùng lắm là tu giả Kim Đan sơ kỳ. Xem ở mặt tu vi, hắn cũng không cao hơn Quân Dụ bao nhiêu.
Nhưng Quân Dụ vẫn thực sự tôn kính đối với các vị sư phó. Các tiên sinh dạy học ở ngoại môn cũng đều biết đến thiên tài đại danh đỉnh đỉnh này, ấn tượng đối với y không tồi.
“Quân Dụ, ngươi năm nay tính toán tham gia thi văn hay là thi võ?” Hàn tiên sinh vuốt râu, hỏi vị đệ tự đắc ý của mình.
Hắn dạy không biết bao nhiêu học sinh, cũng chỉ có Quân Dụ là học nghiêm túc.
“Hồi bẩm tiên sinh, đệ tử năm nay tính toán tham gia thi võ.” Quân Dụ đem bài thi sắp xếp gọn gàng nói.
Hàn tiên sinh không tán đồng: “Ngươi học rộng mà tinh, cấu tứ nhanh nhẹn, tại sao không thử thi văn? Cạnh tranh bên thi văn ít hơn nhiều so với thi võ.”
Từ trước đến nay, rất ít người tham gia thi văn.
Quân Dụ lại lắc đầu: “Đệ tử có tin tưởng.”
Hàn tiên sinh thở dài. Cũng là, Quân Dụ - đứa bé này hắn cũng nghe nói qua, là thiên tài nổi danh ở ngoại môn. Cho dù là tham gia thi võ, cũng khó có thể gặp gỡ địch thủ, cũng không cần thông qua thi văn mà tiến vào nội môn.
Ở Đạo Tông thậm chí toàn bộ Tu chân giới đều là tinh thần trọng võ, thi văn và thi võ, tuy rằng đều có thể có được tư cách tiến vào nội môn. Nhưng khi các phong chủ củ nội môn tuyển người, vẫn là sẽ ưu tiên lựa chọn các đệ tử có tư cách từ thi võ thí. Các đệ tử có tư cách vào nội môn thông qua thi văn, thường không được chọn đến những nơi tốt.
Chính vì vậy mà các đệ tử ngoại môn tham gia kỳ thi mùa thu, chỉ cần có chút tin tưởng, thì đều tham gia thi võ. Mà về thi văn, cũng là không còn cách nào mới đăng ký tham gia.
Đây cũng là lý do mà đệ tử ngoại môn trầm mê tu luyện, không coi trọng các chương trình học khác. Nếu không phải cần thiết phải tu đủ kết nghiệp mười lăm môn chương trình học mới có tư cách tham gia kỳ thi mùa thu, thì khả năng mọi người căn bản còn không tới muốn đi học.
Tuy Hàn tiên sinh tiếc nuối năm nay thi văn vẫn như cũ không có hạt giống tốt, rốt cuộc cũng không thể bức bách học sinh làm lựa chọn, Hàn tiên sinh thở ngắn than dài rồi rời đi.
Quân Dụ là người cuối cùng bước ra trường thi, nhìn trái phải, thì thấy một thân ảnh ở bên cạnh cây hòe, là một thân ảnh ánh vàng rực rỡ, rực rỡ đến lóa mắt.
“Một thân này của ngươi,” Quân Dụ đi tới, “Làm người giả vờ không muốn nhìn ngươi cũng khó.”
“Khó coi sao?” Cố Thanh Thịnh đã từ bóng ma đả kích của bài thi khôi phục lại, vẻ mặt cười hì hì.
Quân Dụ đánh giá hắn liếc mắt một cái: “Còn tạm.”
Kỳ thật còn khá xinh đẹp. Màu vàng thường dễ dàng làm cho người mặc nó cảm giác tục, nhưng Cố Thanh Thịnh mặt mày sơ cuồng, khí chất trương dương, một thân quần áo kim sắc này ở trên người hắn, lại tạo lên khí khách cùng quý khí.
Nhưng Quân Dụ không nghĩ sẽ khen hắn, khen hắn, hắn lại có thể thăng thiên.
“Sao lại vui vẻ như thế, là tin tưởng có thể thuận lợi kết nghiệp?” Hai người đi về hướng sau núi.
“Còn tốt đi,” Cố Thanh Thịnh nói có chút héo héo, “Lần này không được, ta liền đi nhảy xuống vực.”
“……”