Editor: sukiee
Mọi người đều nói Quân Dụ cùng Cố Thanh Thịnh là một đôi đối thủ một mất một còn, là oan gia ngõ hẹp, gặp mặt là một giây liền động thủ.
Nhưng lại không có người nào biết được, kỳ thật đây vẫn là một đôi hảo cơ hữu (1)
(1) Cặp người yêu đồng tính
“A Dụ, ngươi có thể hay không nhẹ một chút, tê.” Cố Thanh Thịnh nhe răng nhếch miệng.
Quân Dụ chính là đang vén quần áo của hắn, kiểm tra miệng vết thương ở sau lưng của hắn.
“Ngươi bị thương lúc nào, đã bị thương sao còn tới cùng đánh nhau với ta? Ngươi không muốn sống nữa à?” Quân Dụ giận mà hung hăng đem dược sát lên miệng vết thương của hắn, khiến Cố Thanh Thịnh đau đến nghẹn một hơi.
“Biết đau? Biết đau sao còn làm cho chính mình bị thương.” Quân Dụ lạnh mặt giáo huấn hắn.
“Là cùng người khác đánh nhau, không cẩn thận nên mới bị thương……” Nhìn đến vẻ mặt không tin của Quân Dụ, hắn vội vàng bổ sung, “Thật sự, thật là không cẩn thận, đối phương năm đánh một, lại còn đánh lén…… sau lại bị ta đánh chạy!”
“Sau đó cũng không thượng dược, liền chạy tới trên đường chặn ta?”
Quân Dụ như cũ, sắc mặt vẫn đen.
“Ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn. Gặp ở trên đường, có chút ngứa tay……” Cố Thanh Thịnh vẻ mặt vô tội.
Ở ngoại môn của Đạo Tông, mỗi người đều cảm thấy Quân Dụ cùng Cố Thanh Thịnh có quan hệ kém, cũng không phải không có lý do.
Để tạo thành cái hiểu lầm này, đại bộ phận đều từ Cố Thanh Thịnh mà ra.
Cái tên đánh nhau cuồng ma này, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quân Dụ, đều không kìm nén không được xúc động mà động thủ.
Từ năm đó bảy tuổi đó, từ ngày đầu tiên hai người cùng bái nhập ngoại môn Đạo Tông, hai người liền đánh nhau từ nhỏ đến lớn.
Đánh ra cảm tình, đánh ra thưởng thức lẫn nhau.
Đến bây giờ, hai người còn có thể coi là trúc mã cùng nhau lớn lên, thực sự quen thuộc đối phương. Mà trên cơ bản đánh nhau thành phương thức chào hỏi khi gặp mặt của hai người.
Trên đường gặp được, đánh một trận liên lạc một chút cảm tình.
Nghe nói ngươi đột phá, đánh một trận chúc mừng một chút.
Hai ngày không đánh, có điểm nhớ, tới đánh một trận.
Quân Dụ có chút tâm mệt.
Y mới không phải loại người chiến đấu cuồng ma như Cố Thanh Thịnh. Chính là Cố Thanh Thịnh cùng y đánh nhau nhiều đến mức nghiện.
Giống như vừa rồi, Cố Thanh Thịnh đứng ở giữa đường, đầy mặt đều là hơi thở viết “Tới nha tới nha, đánh ta nha”.
Quân Dụ tự nhận là người có tính nhẫn nại tốt, trừ bỏ lúc đối mặt với Cố Thanh Thịnh.
Không đánh một trận, tên này là tuyệt đối không có khả năng thành thật.
Như vậy dần dà, quan hệ Quân Dụ cùng Cố Thanh Thịnh không tốt dần dần được truyền đi, làm mọi người ai cũng đều biết.
Quân Dụ đắp cho Cố Thanh Thịnh loại dược tốt nhất, sắc mặt mới đẹp một chút.
Ai, có được tên bằng hữu luôn có thể gây chuyện, y thật sự rất mệt tâm.
Y chưa từng thấy qua một ngày mà Cố Thanh Thịnh có thể sống yên ổn một chút, nơi nơi gây chuyện thị phi, bị thương quả thực là chuyện thường ngày.
Vẻ mặt Cố Thanh Thịnh vẫn như cũ chẳng hề để ý, sửa sang lại quần áo, lại tiến đến trước mắt Quân Dụ: “Thân quần áo hôm nay ta mặc là ta vừa mới làm ở Chức Nữ Các, tốn mất 3 vạn cân chỉ vàng, khảm mất 300 viên lưu li thanh kim, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“So với mặt trời còn muốn loá mắt.” Quân Dụ không nghĩ mà phun tào phẩm vị của Cố Thanh Thịnh.
Đỏ tía là phong cách trương dương nhất quán của Cố Thanh Thịnh, hiện giờ lại tiến hóa thành kim sắc, Quân Dụ cảm thấy vẫn còn tiếp thu được.
“Ta cũng cảm thấy không tồi, từ sau liền đổi thành kim sắc đi.” Cố Thanh Thịnh vẫn nghĩ Quân Dụ đang khen hắn, đối với một thân ánh vàng rực rỡ này thực sự rất vừa lòng.
Hắn nhất định phải làm viên tinh lóa mắt nhất làng trên xóm dưới.
Địch nhân có thể đánh bại hắn ở mặt vũ lực, nhưng tuyệt đối không thể lóa mắt, phong tao hơn hắn.
Lúc Cố Thanh Thịnh còn đang ôm đao, ngắm nghĩa quần áo của mình, Quân Dụ đã bắt đầu đả tọa nhập định.
Cố Thanh Thịnh liếc mắt nhìn y, không dấu vết mà di chuyển vị trí, ngồi ở một vị trì mà nếu xảy ra chuyện cũng có thể lập tức ra tay bảo hộ Quân Dụ, mới tiếp tục một mình ngẩn người.