Chương 17
KHÔNG PHẢI CÔ ẤY KHÔNG THOÁT RA ĐƯỢC, MÀ LÀ KHÔNG MUỐN THOÁT RA
Phó Thời Lẫm đỡ lấy cô theo phản xạ. Cơ thể cô gái trong vòng tay anh mềm mại như không có xương vậy, toàn thân nóng rực.
Anh thoáng do dự một giây, cuối cùng vẫn bế cô lên, đặt vào trong giường.
Giản Thù ngủ rất chập chờn không yên, lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như không còn chút sắc máu, hoàn toàn không có vẻ rạng rỡ ngông nghênh của thường ngày nữa.
Phó Thời Lẫm đưa tay ra chạm nhẹ lên trán cô, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Mùi thuốc lá mát lạnh xộc vào khoang mũi, hơi thở của đàn ông nồng đậm tựa như bao phủ lấy cô. Ý thức của Giản Thù vụn vặt, ngắt quãng, cảm giác cơ thể càng sốt cao hơn thì phải.
Cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại như nặng nghìn cân vậy, làm thế nào cũng không tách ra nổi.
Trong cả một khoảng không tối tăm u ám, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Thình thịch, thình thịch…
Không biết qua bao lâu, đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù mới cảm thấy cả thế giới yên tĩnh lại.
Cô trở mình, vùi mặt vào trong gối đầu.
…
Lúc Giản Thù tỉnh lại một lần nữa, ngoài trời đã tối hẳn rồi. Tuy cơ thể cô vẫn chưa có sức lực gì, nhưng hiển nhiên cảm giác đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Cô ngồi ngẩn người trên giường một lúc mới nghe thấy có âm thanh vang lên từ phòng bếp.
Chú cún con đứng ngay ngoài cửa, nhìn vào bên trong, ra sức mà vẫy đuôi, mặt đầy vẻ hào hứng.
Đầu Giản Thù vẫn hơi hỗn loạn. Cô liếc mắt nhìn thấy trên tủ đầu giường có cốc nước và thuốc cảm đã bị bóc ra. Là Cố Chiêu đến à?
Cô vén chăn ra, dịch chân bước xuống giường, bế chú cún con lên. Ánh đèn trong bếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho mắt cô cay cay xót xót. Cô hơi nheo mắt lại, rồi chợt nhìn chằm chằm bóng người cao to vạm vỡ ở trong đó không chớp mắt.
Trái tim trống rỗng của cô, giống như được một thứ gì đó nhồi đầy vào.
Cô còn tưởng lúc trước là mình nằm mơ nữa chứ?!
Tay Giản Thù khe khẽ vuốt ve đầu chú cún con, nhẹ liếʍ đôi môi khô khốc của mình. Xem ra, cô thực sự nên lên một kế hoạch dài hơi rồi.
Phó Thời Lẫm múc cháo ra bát, quay lại nhìn thấy cô đang đứng ngây người ở cửa, bèn nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Giản Thù gật đầu. Ngửi thấy mùi cháo, bụng cô cũng kêu rồn rột.
“Ăn cơm đi.”
Giản Thù đặt chú cún con xuống đất. Đang định lấy túi đồ ăn ra cho nó, cô lại nhìn thấy túi đồ ăn đã đóng kín. Cô còn nhớ trong lúc mơ màng tỉnh dậy kia hẳn là túi đồ ăn không đóng mà nhỉ…
Hơn nữa, lúc trước mỗi khi cô đổ đồ ăn cho tên nhóc này, lần nào nó cũng chạy vòng vòng bên chân cô, thế nhưng lần này nó lại nằm trong ổ của mình gặm đồ chơi, xem ra nó không đói rồi.
Nghĩ đến một khả năng, Giản Thù hơi cong môi, đi tới ngồi xuống bên bàn ăn.
Phó Thời Lẫm đặt bát cháo trắng trước mặt cô, cầm áo khoác trên ghế sô-pha lên: “Tôi về trước đây.” WebTru yenOn linez . com
Giản Thù cạn lời.
Một giây trước cô còn tưởng rằng anh ấy thay đổi, nào là mua thuốc, nấu cháo cho cô, lại còn cho con cún con của cô ăn nữa.
Thế nhưng một giây sau anh ấy đã lạnh nhạt chào tạm biệt rồi, hoàn toàn chẳng có chút tình cảm gì sất.
Giản Thù có cảm giác như vừa từ thiên đường rơi thẳng tắp xuống địa ngục vậy.
“Đội trưởng Phó này.” Cô gọi anh lại.
Phó Thời Lẫm dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Có chuyện gì à?”
“Cảm ơn anh chuyện hôm nay nhé. Nếu không có anh, có khi em chết trong nhà cũng không ai biết mất.”
“Nếu còn có lần sau, thì nhớ gọi điện thoại…”
Mấy chữ ‘với người nhà’ suýt chút nữa buột ra khỏi miệng. Anh hơi khựng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Nhớ gọi điện thoại cho người có thể liên lạc được.”
Sắc mặt Giản Thù u ám hơn vài phần: “Em chẳng có ai có thể liên lạc được cả.”
Môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, một tay đút vào túi quần, giọng điệu hơi trầm xuống: “Giản Thù, đây là do chính bản thân cô.”
Tự mình giam mình trong một chiếc l*иg giam vĩnh viễn không ra ngoài được, còn tròng lên hết lớp khóa này đến lớp khóa khác.
Không phải cô không thể thoát ra được, mà là cô không hề muốn ra.
Giản Thù uể oải dựa vào bàn ăn, cụp mắt xuống, hàng lông mi dài tạo thành một bóng râm trên khuôn mặt cô. Một lát sau, cô mới khàn giọng nói: “Đội trưởng Phó, anh nhận ra em đúng không?”
Chương 17
KHÔNG PHẢI CÔ ẤY KHÔNG THOÁT RA ĐƯỢC, MÀ LÀ KHÔNG MUỐN THOÁT RA
Phó Thời Lẫm đỡ lấy cô theo phản xạ. Cơ thể cô gái trong vòng tay anh mềm mại như không có xương vậy, toàn thân nóng rực.
Anh thoáng do dự một giây, cuối cùng vẫn bế cô lên, đặt vào trong giường.
Giản Thù ngủ rất chập chờn không yên, lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như không còn chút sắc máu, hoàn toàn không có vẻ rạng rỡ ngông nghênh của thường ngày nữa.
Phó Thời Lẫm đưa tay ra chạm nhẹ lên trán cô, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Mùi thuốc lá mát lạnh xộc vào khoang mũi, hơi thở của đàn ông nồng đậm tựa như bao phủ lấy cô. Ý thức của Giản Thù vụn vặt, ngắt quãng, cảm giác cơ thể càng sốt cao hơn thì phải.
Cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại như nặng nghìn cân vậy, làm thế nào cũng không tách ra nổi.
Trong cả một khoảng không tối tăm u ám, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Thình thịch, thình thịch…
Không biết qua bao lâu, đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù mới cảm thấy cả thế giới yên tĩnh lại.
Cô trở mình, vùi mặt vào trong gối đầu.
…
Lúc Giản Thù tỉnh lại một lần nữa, ngoài trời đã tối hẳn rồi. Tuy cơ thể cô vẫn chưa có sức lực gì, nhưng hiển nhiên cảm giác đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Cô ngồi ngẩn người trên giường một lúc mới nghe thấy có âm thanh vang lên từ phòng bếp.
Chú cún con đứng ngay ngoài cửa, nhìn vào bên trong, ra sức mà vẫy đuôi, mặt đầy vẻ hào hứng.
Đầu Giản Thù vẫn hơi hỗn loạn. Cô liếc mắt nhìn thấy trên tủ đầu giường có cốc nước và thuốc cảm đã bị bóc ra. Là Cố Chiêu đến à?
Cô vén chăn ra, dịch chân bước xuống giường, bế chú cún con lên. Ánh đèn trong bếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho mắt cô cay cay xót xót. Cô hơi nheo mắt lại, rồi chợt nhìn chằm chằm bóng người cao to vạm vỡ ở trong đó không chớp mắt.
Trái tim trống rỗng của cô, giống như được một thứ gì đó nhồi đầy vào.
Cô còn tưởng lúc trước là mình nằm mơ nữa chứ?!
Tay Giản Thù khe khẽ vuốt ve đầu chú cún con, nhẹ liếʍ đôi môi khô khốc của mình. Xem ra, cô thực sự nên lên một kế hoạch dài hơi rồi.
Phó Thời Lẫm múc cháo ra bát, quay lại nhìn thấy cô đang đứng ngây người ở cửa, bèn nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Giản Thù gật đầu. Ngửi thấy mùi cháo, bụng cô cũng kêu rồn rột.
“Ăn cơm đi.”
Giản Thù đặt chú cún con xuống đất. Đang định lấy túi đồ ăn ra cho nó, cô lại nhìn thấy túi đồ ăn đã đóng kín. Cô còn nhớ trong lúc mơ màng tỉnh dậy kia hẳn là túi đồ ăn không đóng mà nhỉ…
Hơn nữa, lúc trước mỗi khi cô đổ đồ ăn cho tên nhóc này, lần nào nó cũng chạy vòng vòng bên chân cô, thế nhưng lần này nó lại nằm trong ổ của mình gặm đồ chơi, xem ra nó không đói rồi.
Nghĩ đến một khả năng, Giản Thù hơi cong môi, đi tới ngồi xuống bên bàn ăn.
Phó Thời Lẫm đặt bát cháo trắng trước mặt cô, cầm áo khoác trên ghế sô-pha lên: “Tôi về trước đây.” WebTru yenOn linez . com
Giản Thù cạn lời.
Một giây trước cô còn tưởng rằng anh ấy thay đổi, nào là mua thuốc, nấu cháo cho cô, lại còn cho con cún con của cô ăn nữa.
Thế nhưng một giây sau anh ấy đã lạnh nhạt chào tạm biệt rồi, hoàn toàn chẳng có chút tình cảm gì sất.
Giản Thù có cảm giác như vừa từ thiên đường rơi thẳng tắp xuống địa ngục vậy.
“Đội trưởng Phó này.” Cô gọi anh lại.
Phó Thời Lẫm dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Có chuyện gì à?”
“Cảm ơn anh chuyện hôm nay nhé. Nếu không có anh, có khi em chết trong nhà cũng không ai biết mất.”
“Nếu còn có lần sau, thì nhớ gọi điện thoại…”
Mấy chữ ‘với người nhà’ suýt chút nữa buột ra khỏi miệng. Anh hơi khựng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Nhớ gọi điện thoại cho người có thể liên lạc được.”
Sắc mặt Giản Thù u ám hơn vài phần: “Em chẳng có ai có thể liên lạc được cả.”
Môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, một tay đút vào túi quần, giọng điệu hơi trầm xuống: “Giản Thù, đây là do chính bản thân cô.”
Tự mình giam mình trong một chiếc l*иg giam vĩnh viễn không ra ngoài được, còn tròng lên hết lớp khóa này đến lớp khóa khác.
Không phải cô không thể thoát ra được, mà là cô không hề muốn ra.
Giản Thù uể oải dựa vào bàn ăn, cụp mắt xuống, hàng lông mi dài tạo thành một bóng râm trên khuôn mặt cô. Một lát sau, cô mới khàn giọng nói: “Đội trưởng Phó, anh nhận ra em đúng không?”
Chương 17
KHÔNG PHẢI CÔ ẤY KHÔNG THOÁT RA ĐƯỢC, MÀ LÀ KHÔNG MUỐN THOÁT RA
Phó Thời Lẫm đỡ lấy cô theo phản xạ. Cơ thể cô gái trong vòng tay anh mềm mại như không có xương vậy, toàn thân nóng rực.
Anh thoáng do dự một giây, cuối cùng vẫn bế cô lên, đặt vào trong giường.
Giản Thù ngủ rất chập chờn không yên, lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như không còn chút sắc máu, hoàn toàn không có vẻ rạng rỡ ngông nghênh của thường ngày nữa.
Phó Thời Lẫm đưa tay ra chạm nhẹ lên trán cô, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Mùi thuốc lá mát lạnh xộc vào khoang mũi, hơi thở của đàn ông nồng đậm tựa như bao phủ lấy cô. Ý thức của Giản Thù vụn vặt, ngắt quãng, cảm giác cơ thể càng sốt cao hơn thì phải.
Cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại như nặng nghìn cân vậy, làm thế nào cũng không tách ra nổi.
Trong cả một khoảng không tối tăm u ám, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Thình thịch, thình thịch…
Không biết qua bao lâu, đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù mới cảm thấy cả thế giới yên tĩnh lại.
Cô trở mình, vùi mặt vào trong gối đầu.
…
Lúc Giản Thù tỉnh lại một lần nữa, ngoài trời đã tối hẳn rồi. Tuy cơ thể cô vẫn chưa có sức lực gì, nhưng hiển nhiên cảm giác đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Cô ngồi ngẩn người trên giường một lúc mới nghe thấy có âm thanh vang lên từ phòng bếp.
Chú cún con đứng ngay ngoài cửa, nhìn vào bên trong, ra sức mà vẫy đuôi, mặt đầy vẻ hào hứng.
Đầu Giản Thù vẫn hơi hỗn loạn. Cô liếc mắt nhìn thấy trên tủ đầu giường có cốc nước và thuốc cảm đã bị bóc ra. Là Cố Chiêu đến à?
Cô vén chăn ra, dịch chân bước xuống giường, bế chú cún con lên. Ánh đèn trong bếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho mắt cô cay cay xót xót. Cô hơi nheo mắt lại, rồi chợt nhìn chằm chằm bóng người cao to vạm vỡ ở trong đó không chớp mắt.
Trái tim trống rỗng của cô, giống như được một thứ gì đó nhồi đầy vào.
Cô còn tưởng lúc trước là mình nằm mơ nữa chứ?!
Tay Giản Thù khe khẽ vuốt ve đầu chú cún con, nhẹ liếʍ đôi môi khô khốc của mình. Xem ra, cô thực sự nên lên một kế hoạch dài hơi rồi.
Phó Thời Lẫm múc cháo ra bát, quay lại nhìn thấy cô đang đứng ngây người ở cửa, bèn nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Giản Thù gật đầu. Ngửi thấy mùi cháo, bụng cô cũng kêu rồn rột.
“Ăn cơm đi.”
Giản Thù đặt chú cún con xuống đất. Đang định lấy túi đồ ăn ra cho nó, cô lại nhìn thấy túi đồ ăn đã đóng kín. Cô còn nhớ trong lúc mơ màng tỉnh dậy kia hẳn là túi đồ ăn không đóng mà nhỉ…
Hơn nữa, lúc trước mỗi khi cô đổ đồ ăn cho tên nhóc này, lần nào nó cũng chạy vòng vòng bên chân cô, thế nhưng lần này nó lại nằm trong ổ của mình gặm đồ chơi, xem ra nó không đói rồi.
Nghĩ đến một khả năng, Giản Thù hơi cong môi, đi tới ngồi xuống bên bàn ăn.
Phó Thời Lẫm đặt bát cháo trắng trước mặt cô, cầm áo khoác trên ghế sô-pha lên: “Tôi về trước đây.” WebTru yenOn linez . com
Giản Thù cạn lời.
Một giây trước cô còn tưởng rằng anh ấy thay đổi, nào là mua thuốc, nấu cháo cho cô, lại còn cho con cún con của cô ăn nữa.
Thế nhưng một giây sau anh ấy đã lạnh nhạt chào tạm biệt rồi, hoàn toàn chẳng có chút tình cảm gì sất.
Giản Thù có cảm giác như vừa từ thiên đường rơi thẳng tắp xuống địa ngục vậy.
“Đội trưởng Phó này.” Cô gọi anh lại.
Phó Thời Lẫm dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Có chuyện gì à?”
“Cảm ơn anh chuyện hôm nay nhé. Nếu không có anh, có khi em chết trong nhà cũng không ai biết mất.”
“Nếu còn có lần sau, thì nhớ gọi điện thoại…”
Mấy chữ ‘với người nhà’ suýt chút nữa buột ra khỏi miệng. Anh hơi khựng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Nhớ gọi điện thoại cho người có thể liên lạc được.”
Sắc mặt Giản Thù u ám hơn vài phần: “Em chẳng có ai có thể liên lạc được cả.”
Môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, một tay đút vào túi quần, giọng điệu hơi trầm xuống: “Giản Thù, đây là do chính bản thân cô.”
Tự mình giam mình trong một chiếc l*иg giam vĩnh viễn không ra ngoài được, còn tròng lên hết lớp khóa này đến lớp khóa khác.
Không phải cô không thể thoát ra được, mà là cô không hề muốn ra.
Giản Thù uể oải dựa vào bàn ăn, cụp mắt xuống, hàng lông mi dài tạo thành một bóng râm trên khuôn mặt cô. Một lát sau, cô mới khàn giọng nói: “Đội trưởng Phó, anh nhận ra em đúng không?”
Chương 17
KHÔNG PHẢI CÔ ẤY KHÔNG THOÁT RA ĐƯỢC, MÀ LÀ KHÔNG MUỐN THOÁT RA
Phó Thời Lẫm đỡ lấy cô theo phản xạ. Cơ thể cô gái trong vòng tay anh mềm mại như không có xương vậy, toàn thân nóng rực.
Anh thoáng do dự một giây, cuối cùng vẫn bế cô lên, đặt vào trong giường.
Giản Thù ngủ rất chập chờn không yên, lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như không còn chút sắc máu, hoàn toàn không có vẻ rạng rỡ ngông nghênh của thường ngày nữa.
Phó Thời Lẫm đưa tay ra chạm nhẹ lên trán cô, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Mùi thuốc lá mát lạnh xộc vào khoang mũi, hơi thở của đàn ông nồng đậm tựa như bao phủ lấy cô. Ý thức của Giản Thù vụn vặt, ngắt quãng, cảm giác cơ thể càng sốt cao hơn thì phải.
Cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại như nặng nghìn cân vậy, làm thế nào cũng không tách ra nổi.
Trong cả một khoảng không tối tăm u ám, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Thình thịch, thình thịch…
Không biết qua bao lâu, đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù mới cảm thấy cả thế giới yên tĩnh lại.
Cô trở mình, vùi mặt vào trong gối đầu.
…
Lúc Giản Thù tỉnh lại một lần nữa, ngoài trời đã tối hẳn rồi. Tuy cơ thể cô vẫn chưa có sức lực gì, nhưng hiển nhiên cảm giác đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Cô ngồi ngẩn người trên giường một lúc mới nghe thấy có âm thanh vang lên từ phòng bếp.
Chú cún con đứng ngay ngoài cửa, nhìn vào bên trong, ra sức mà vẫy đuôi, mặt đầy vẻ hào hứng.
Đầu Giản Thù vẫn hơi hỗn loạn. Cô liếc mắt nhìn thấy trên tủ đầu giường có cốc nước và thuốc cảm đã bị bóc ra. Là Cố Chiêu đến à?
Cô vén chăn ra, dịch chân bước xuống giường, bế chú cún con lên. Ánh đèn trong bếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho mắt cô cay cay xót xót. Cô hơi nheo mắt lại, rồi chợt nhìn chằm chằm bóng người cao to vạm vỡ ở trong đó không chớp mắt.
Trái tim trống rỗng của cô, giống như được một thứ gì đó nhồi đầy vào.
Cô còn tưởng lúc trước là mình nằm mơ nữa chứ?!
Tay Giản Thù khe khẽ vuốt ve đầu chú cún con, nhẹ liếʍ đôi môi khô khốc của mình. Xem ra, cô thực sự nên lên một kế hoạch dài hơi rồi.
Phó Thời Lẫm múc cháo ra bát, quay lại nhìn thấy cô đang đứng ngây người ở cửa, bèn nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Giản Thù gật đầu. Ngửi thấy mùi cháo, bụng cô cũng kêu rồn rột.
“Ăn cơm đi.”
Giản Thù đặt chú cún con xuống đất. Đang định lấy túi đồ ăn ra cho nó, cô lại nhìn thấy túi đồ ăn đã đóng kín. Cô còn nhớ trong lúc mơ màng tỉnh dậy kia hẳn là túi đồ ăn không đóng mà nhỉ…
Hơn nữa, lúc trước mỗi khi cô đổ đồ ăn cho tên nhóc này, lần nào nó cũng chạy vòng vòng bên chân cô, thế nhưng lần này nó lại nằm trong ổ của mình gặm đồ chơi, xem ra nó không đói rồi.
Nghĩ đến một khả năng, Giản Thù hơi cong môi, đi tới ngồi xuống bên bàn ăn.
Phó Thời Lẫm đặt bát cháo trắng trước mặt cô, cầm áo khoác trên ghế sô-pha lên: “Tôi về trước đây.” WebTru yenOn linez . com
Giản Thù cạn lời.
Một giây trước cô còn tưởng rằng anh ấy thay đổi, nào là mua thuốc, nấu cháo cho cô, lại còn cho con cún con của cô ăn nữa.
Thế nhưng một giây sau anh ấy đã lạnh nhạt chào tạm biệt rồi, hoàn toàn chẳng có chút tình cảm gì sất.
Giản Thù có cảm giác như vừa từ thiên đường rơi thẳng tắp xuống địa ngục vậy.
“Đội trưởng Phó này.” Cô gọi anh lại.
Phó Thời Lẫm dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Có chuyện gì à?”
“Cảm ơn anh chuyện hôm nay nhé. Nếu không có anh, có khi em chết trong nhà cũng không ai biết mất.”
“Nếu còn có lần sau, thì nhớ gọi điện thoại…”
Mấy chữ ‘với người nhà’ suýt chút nữa buột ra khỏi miệng. Anh hơi khựng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Nhớ gọi điện thoại cho người có thể liên lạc được.”
Sắc mặt Giản Thù u ám hơn vài phần: “Em chẳng có ai có thể liên lạc được cả.”
Môi Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, một tay đút vào túi quần, giọng điệu hơi trầm xuống: “Giản Thù, đây là do chính bản thân cô.”
Tự mình giam mình trong một chiếc l*иg giam vĩnh viễn không ra ngoài được, còn tròng lên hết lớp khóa này đến lớp khóa khác.
Không phải cô không thể thoát ra được, mà là cô không hề muốn ra.
Giản Thù uể oải dựa vào bàn ăn, cụp mắt xuống, hàng lông mi dài tạo thành một bóng râm trên khuôn mặt cô. Một lát sau, cô mới khàn giọng nói: “Đội trưởng Phó, anh nhận ra em đúng không?”