Sau Khi Bị Cả Nhà Đọc Được Tiếng Lòng Thiên Kim Giả Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 1: Không thể hạ dược

Ôn Nhan đọc một cuốn tiểu thuyết.

Nữ xứng pháo hôi trong sách là con gái nuôi của gia tộc giàu có Thẩm gia.

Sau khi cô con gái ruột thất lạc trở về, cô ta vì để ở lại hào môn đã dứt khoát hạ dược con trai cả nhà họ Thẩm. Về sau kế hoạch thất bại, lộ ra bản chất thật, cô ta bị người Thẩm gia chán ghét hoàn toàn, đuổi đi, cuối cùng tuyệt vọng tự sát.

Ôn Nhan nhìn thấy cái kết này mà tức giận không nói lên lời. Gia tộc giàu có kia không phải đã cho cô ta một căn biệt thự cao cấp cùng vô số đồ xa xỉ sao? Đống đồ đấy tùy tiện bán đi vài cái cũng thu về được mấy vạn rồi! Đúng là bùn nhão không thể trát lên tường!

Nếu như đổi lại là cô, cô chắc chắn thoái vị từ lâu, nhường cho ai thích tranh thì tranh.

Kết quả ngủ dậy một giấc, cô thật sự xuyên sách rồi!!!

Hơn nữa còn xuyên đến thời điểm nguyên chủ chuẩn bị hạ dược anh cả Thẩm Cảnh Tu!

EXM???

Nhìn chằm chằm ly nước cam đã được bỏ thuốc trong tay, Ôn Nhan lựa chọn thay đổi cốt truyện.

Không ngờ vừa mới quay người lại, một giọng nam trầm và lạnh lùng vang lên từ phía sau cô.

"Có chuyện gì à?"

"À..." Ôn Nhan bất đắc dĩ quay đầu lại, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn người đàn ông trước mặt, "Chào buổi tối, anh cả. Em đang tản bộ, tình cờ đi ngang qua trước cửa phòng anh. Anh muốn ra ngoài sao? Xin lỗi, em cản đường rồi.”

Nói xong, Ôn Nhan bước sang một bên nhường đường.

Thẩm Cảnh Tu liếc nhìn cô một cái, cau mày.

Nửa đêm nửa hôm đi tản bộ đến tận phòng anh?

Tuy nhiên anh và cô em gái nuôi này trước giờ cũng không qua lại nhiều, kệ cô.

Anh nhấc chân đi xuống lầu, không nói thêm lời nào.

Nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, Ôn Nhan lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng cũng không khỏi nghĩ [Còn may Thẩm Cảnh Tu này là một tên mặt lạnh không thích nhiều lời]

Thẩm Cảnh Tu:...???

Anh còn chưa đi xa mà cô đã ở sau lưng anh nói xấu rồi?

Thẩm Cảnh Tu lạnh mặt quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt tươi cười nịnh nọt của Ôn Nhan.

Cùng lúc đó, anh lại nghe thấy được giọng của Ôn Nhan!

[A a a, sao đột nhiên lại quay đầu lại, làm người ta sợ muốn chết!]

Nhưng lần này, Thẩm Cảnh Tu nhìn thấy rõ ràng môi cô không hề cử động, vẫn đứng đấy duy trì nụ cười đó.

Những gì anh vừa nghe giống như là suy nghĩ của cô vậy!

Lông mày Thẩm Cảnh Tu càng nhíu chặt hơn, chẳng lẽ gần đây tăng ca nhiều, mệt đến mức thấy ảo giác rồi?

Ôn Nhan không dám nhìn anh, cầm ly nước cam chạy đi hướng khác.

Trong lòng có tâm sự, Ôn Nhan hoàn toàn không nhìn đường, đang đi thì đυ.ng phải một người phụ nữ mặc sườn xám khí chất ưu nhã thanh lịch.

Tô Dạng bị cô đυ.ng trúng hơi cau mày: “Nhan Nhan, con đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao đi đứng lại không nhìn đường?”

Ôn Nhan lúc này mới tỉnh táo lại.

Sau khi phản ứng lại, cô nhận ra người trước mặt mình là mẹ nuôi Tô Dạng.

Năm 11 tuổi, Ôn Nhan được người Thẩm gia nhận nuôi, mãi cho đến năm 18 tuổi, cô ấy chính là con gái duy nhất của Thẩm gia, được Tô Dạng vô cùng yêu chiều.

Thẳng đến ngày sinh nhật của cô, sự độc sủng này đã bị phá vỡ.

Cô con gái ruột nhà họ Thẩm đã được tìm về sau 10 năm lưu lạc bên ngoài.

Để bù đắp cho con gái ruột, vợ chồng Thẩm Viễn và Tô Dạng đã dành rất nhiều thời gian và tình cảm cho cô ta.

Kỳ thật đấy đều là chuyện thường tình dĩ nhiên, Tô Dạng cũng không vì thế mà bỏ rơi nguyên chủ. Đáng tiếc nguyên chủ lòng tham không đáy, càng muốn càng nhiều, vẫn luôn tranh giành với thiên kim thật, cuối cùng tự đẩy bản thân vào chỗ chết.

Nhưng bây giờ Ôn Nhan đã tiếp nhận cơ thể này, cô sẽ không lẩm những chuyện ngu ngốc giống vậy nữa.

Cô lập tức xin lỗi Tô Dạng: “Xin lỗi mẹ, vừa rồi ở bữa tiệc con uống hơi nhiều, có chút choáng váng nên xuống bếp lấy ly nước trái cây.”

Mặc dù ngoài miệng Ôn Nhan gọi mẹ, nhưng trong lòng vẫn không thể coi đó là mẹ mình được.

Rốt cuộc chính cô cũng có mẹ, chẳng qua bà ở thế giới khác thôi.

Nhưng điều này cũng không cản trở Ôn Nhan thành tâm khen ngợi Tô Dạng trong lòng.

[Tô nữ sĩ thật xinh đẹp, nói bà ấy mới ngoài ba mươi cũng không quá, thật là đẹp mắt!]

Tô Dạng nhíu mày.

Bà cảm giác mình nghe thấy gì đó.

Bởi vì bà nghe thấy giọng nói của Ôn Nhan khen mình, nói bà thoạt nhìn chỉ mới ba mươi thôi, nhưng thực tế bà đã năm mươi rồi.

Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ do bà say quá sao?

Tô Dạng lắc đầu, nhìn Ôn Nhan lần nữa, phát hiện mình không còn nghe thấy âm thanh kỳ quái kia nữa.

Hiện tại bà có thể xác định vừa rồi chỉ là ảo giác của bản thân.

Hôm nay là sinh nhật bà, trong buổi tiệc bà cũng uống khá nhiều rượu.

Hơn nữa, Ôn Nhan sao lại kêu bà là ‘Tô nữ sĩ’ được, trước giờ con bé vẫn gọi mình là ‘mẹ’ .

Nghĩ đến đây, Tô Dạng gật đầu nói: “Nếu uống nhiều thì về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai hãy dậy sớm một chút, đừng quên báo với ba con ngày mai đi công ty.”

“Dạ…” Ôn Nhan đối với việc đi làm công ty gì đó cũng không có hứng thú lắm. Nguyên chủ là thấy thiên kim thật vào tập đoàn Thẩm gia làm việc nên cũng nháo đòi đi làm theo.

Nhưng mà lúc này tô Dạng tựa hồ có chút không thoải mái, cô cũng không muốn làm phiền bà.

Chờ sáng mai mọi người nghỉ ngơi tốt rồi nói việc này cũng không muộn.

—————

Sau khi trở về phòng của nguyên chủ, Ôn Nhan lập tức thu dọn hành lý.

Cô năm nay 22 tuổi, đã tốt nghiệp đại học, có đủ lý do để dọn ra khỏi biệt thự của Thẩm gia, không cần thiết phải lưu lại nơi này làm cản trở tầm mắt của người khác, ngăn cản cha mẹ Thẩm đoàn tụ với con gái ruột của họ.

Lúc cô đang bận rộn phân loại đồ của nguyên chủ, điện thoại di động trên giường bỗng vang lên hai tiếng chuông.

Cô cầm lên xem, là tin nhắn Wechat của một người tên là Kiều Khả Hân gửi tới.

Căn cứ theo trí nhớ ban đầu, Kiều Khả Hân là người bạn duy nhất của nguyên chủ trong vòng hào môn này, cũng là người bạn thân duy nhất.

Sau khi dùng vân tay mở khóa điện thoại, Ôn Nhan đọc được nội dung của tin nhắn gửi tới.

“Thế nào rồi Nhan Nhan, cậu thành công chưa? Có ngủ được với Thẩm Cảnh Tu không?”

“Đừng quyên chụp lại ảnh, tốt nhất là quay video, nhớ chọn góc chụp ái muội một chút.”