Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 48

Quyển 2 - Chương 8: Ủy Khuất
“Tiểu thư, nếu ngươi biết có người làm chuyện xấu, tại sao không nói a? Không công lại gánh chịu một tiếng xấu như vậy, sau này phải làm sao bây giờ a?” Hạ Thiền nóng nảy.

Ôn Uyển gật đầu cười, chỉ chỉ Bình phủ, lắc đầu, làm tư thế.

“Tiểu thư nói, nàng không thích Bình phủ. Người ở bên trong, cũng không phải là người tốt, đều cùng nhau lén liên kết hại nàng. Nàng muốn về Vương phủ, trở lại tìm Vương gia.” Hạ Hà cố ý lớn tiếng nói.

“Đúng vậy, cái địa phương ăn thịt người này. Tiểu thư mới đến ba ngày, liền bị nhiều ủy khuất như vậy. Sau này, dù thế nào cũng không trở lại. Bây giờ không được, phải đi tìm hoàng thượng, để cho hoàng thượng làm chủ cho tiểu thư. Lần trước thiếu chút nữa làm cho tiểu thư mất mạng, lần này lại tới vu oan, phủ đệ như vậy, thật sự làm cho người ta sợ hãi a!” Cố ma ma kêu càng lớn lớn.

“Không đúng, tiểu thư, làm sao ngươi biết bọn họ cùng nhau gài tang vật hãm hại ngươi?” Hạ Hà hỏi.

Ôn Uyển đầu óc vừa chuyển , ngồi làm tư thế ngủ, sau đó lại ở đây chỉ chỉ trời, làm ra bộ dáng cúng bái, lại chỉ chỉ đầu mình.

“A, tiểu thư, ngươi là nói, là Bồ Tát nói cho ngươi biết, những người đó muốn hại ngươi” Cố ma ma vừa nghe, thanh âm kêu càng lớn.

“Nguyên lai là Quan Âm Bồ Tát báo mộng cho người. Tiểu thư, người có Bồ Tát phù hộ, những kẻ hại người, nhất định sẽ nhận được báo ứng.” Hạ Hà kêu được thanh âm càng lớn.

Ôn Uyển nghe được lời này, cảm thấy không đúng. Vội vàng để cho phu xe đi, nói muốn đi Trịnh Vương phủ. Cố ma ma thấy, biết trì hoãn sẽ có chuyện, phải vội vàng trở về phủ. Cùng phu xe nói, càng nhanh càng tốt, mau sớm tới Trịnh Vương phủ, cho gấp năm lần tiền. Phu xe kia vừa nghe, lập tức lái xe ngựa rời khỏi.

“Quốc Công Gia, thập tiểu thư mang theo nha hoàn đi rồi. Nói là quay về phủ Trịnh Vương.” Quản gia được tin tức, thì kinh hãi. Bây giờ nếu như trở về Trịnh Vương phủ, Quốc Công gia nhất định phải ăn liên lụy rất lớn.

“Còn nói cái gì, lập tức sai người đi tìm người trở về. Liền để cho Bình Thường đi.” Quốc Công gia ở tại chỗ đã kêu lên. Thật là, trong phủ giờ tất cả đều đã loạn thành một đoàn sợi gai rồi. Còn cho thêm phiền phức.

Trên đại lộ:

Mấy người đi chưa tới một khắc đồng hồ, người Quốc Công phủ đuổi theo. Cầm đầu chính là nam tử khôi ngô mày rậm mắt to. Vô cùng cứng rắn, muốn đem Ôn Uyển mang trở về.

“Thập tiểu thư, người không cần làm cho tiểu nhân khó xử. Quốc Công gia nói, nếu như không thể đem Thập tiểu thư trở về, chúng ta, cũng không cần trở về. Xin Thập tiểu thư thương cảm chúng ta.” Nam tử ngoài miệng nói thương cảm, nhưng trên thực tế, ánh mắt rất kiên định. Nếu như Ôn Uyển nói không, vậy nàng lập tức sẽ bị ép buộc mang đi.

Nhìn mười mấy hộ vệ, Ôn Uyển biết, mình trở về không được. Chỉ có thể làm động tác vô cùng bất đắc dĩ, sau đó hướng về phía Cố ma ma các nàng làm mấy động tác.

“Không được, ta được Vương gia phân phó, phải bảo hộ ngươi thật tốt. Như vậy, Hạ Thiền, ngươi trở về, đem chuyện nơi này nói cho Vương gia biết. Ta cùng Hạ Hà phụng bồi tiểu thư trở về.” Cố ma ma vừa nói như thế, hai nha hoàn lập tức gật đầu. Nam tử kia có chút chần chờ, Ôn Uyển thấy hắn còn muốn cản, lạnh lùng nhìn hắn một cái.

“Đem cái nha hoàn này ngăn lại, không cho bất luận kẻ nào rời đi.” Nam tử vừa thấy vẻ mặt của Ôn Uyển, ngược lại càng thêm kiên định không cho phép Hạ Thiền đi.

“Các ngươi tại sao phải cản đường của ta, ta là đi ra từ phủ Trịnh Vương, cũng không phải là nô bộc của Bình gia các ngươi. Ngươi nếu là dám ngăn cản đường của ta, hôm nay ra liền đi ra ngoài bằng bất cứ giá nào.” Hạ Thiền không cam lòng yếu thế kêu.

“Chúng ta chẳng qua là phụng mệnh làm việc, có để cho ngươi trở về Trịnh Vương phủ hay không. Trở về Quốc công phủ, để cho Quốc Công gia quyết định.” Nam tử tuyệt không lui bước.

“Tốt, khi dễ tiểu thư của chúng ta không có thân mẫu đúng không! Ta sẽ đánh cỗ xe này đi ngay bây giờ, xem một chút, dưới chân thiên tử, còn có vương pháp hay không. Đường đường là con gái ruột của Công chúa, cháu ngoại ruột thịt Của hoàng thượng, mà lại bị người bức bách đến mức độ như vậy. Giỏi, giỏi ột cái Quốc Công phủ.” Ma ma giận quá thành cười.

“Tiểu thư, không cần sợ bọn họ. Ngươi quên thế tử nói rồi sao? Ngươi là cháu ngoại ruột của Hoàng thượng, trên người ngươi chảy huyết thống cao quý nhất. Trong thiên hạ, chỉ có thể là nô tài sợ chủ tử, nói nơi nào có chủ tử sợ nô tài. Tiểu thư, mặc dù ngươi không có được sắc phong, nhưng ngươi dù sao cũng là người hoàng gia, trong thân thể ngươi giữ lại huyết mạch của hoàng gia, ngươi không thể để mất thể diện của hoàng gia. Tiểu thư, coi như trời sập xuống, còn có Hoàng thượng vì ngươi làm chủ. Nô tài không tin, Hoàng thượng để cho người ta thấy ngươi bị khi dễ sỉ nhục như vậy, nhìn ngươi sống sờ sờ mà bị bọn họ bức tử.” Hạ Hà cũng phát ra hung ác. Những người này, thật là khinh người quá đáng. Những người này chính là muốn bức tử tiểu thư.

Không sai, trời sập xuống còn có cậu Vương gia đội lên, nếu không được, còn có Hoàng đế ông ngoại đội lên, mình có cái gì phải sợ. Nghĩ như vậy, Ôn Uyển đột nhiên rất nắm chắc khí thế.

“Bốp” dứt lời, một chiếc roi đánh xuống, quất vào trên cổ nam tử này.

Roi ngựa này bên trên có đâm gai, đánh ở trên người sẽ rất đau. Thì ra cũng là vì phòng ngừa người Quốc Công phủ khi dễ mình, mang ở trên người, cùng hai hài tử kia lộ chân tướng đánh nhau, đó là tình huống khẩn cấp không dùng tới. Thật ra cũng là Ôn Uyển không muốn dùng, nàng đã nghĩ để cho các nàng đem mình đánh cho sưng mặt sưng mũi. Nhưng mà lúc này, không thể không dùng.

Cứ như vậy, cổ của nam tử kia đều thấm máu chảy ra ngoài. Ôn Uyển âm thầm đáng tiếc, vốn là muốn đánh trên mặt, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ dùng qua. Bất quá như vậy cũng tốt, sau này phải luyện tập nhiều hơn .

Mà lúc roi đầu tiên đánh ra đã làm tất cả mọi người đều mờ mắt. Cái này, thoạt nhìn nhu nhược, cũng là nghe nói tính tình Thập tiểu thư mềm mại hòa nhã, làm sao lúc này hung hãn như vậy.

Xem ra, con thỏ nóng nảy cũng cắn người, quả nhiên không giả.

Nam tử âm tình bất định nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển lại vẫn sắc mặt bình thản, không tức giận không nổi cáu, dường như cây roi ban nãy không phải giống như nàng đánh ra. Thấy vẻ mặt bình thản như vậy, cùng bộ mặt be` gái ngây thơ. Nam tử cảm thấy xương cổ phát lạnh, không khỏi sờ sờ cổ.

Nam tử bất động, những người khác, lại càng không dám động. Nam tử ngó chừng mấy người mang đến, không có một người dám đi lên. Chuyện này, vạn nhất thật sự đến tai Hoàng thượng nơi đó, cái đầu khẳng định phải dọn nhà.

“Tốt, tiểu thư cùng chúng ta trở về, để cho cái nha hoàn này xuống xe ngựa.” Nam tử kia đành nhượng bộ.

Ôn Uyển lại tự mình xuống xe ngựa, làm động tác phất tay. Hạ thiền gật đầu, để cho phu xe đi nhanh hơn, mình phải nhanh đi mật báo.

Nam tử gấp gáp thúc giục Ôn Uyển trở về, Ôn Uyển liền đứng ở chỗ đó, nhìn nam tử kia. Đại khái qua mười phút đồng hồ. Mới từ từ đứng dậy, vừa lúc, cỗ kiệu cũng đến. Nha hoàn bà tử để cho Ôn Uyển nhanh chóng vào kiệu. Ôn Uyển cũng không có để ý những người này.

Vừa đi, vừa nhìn phong cảnh chung quanh. Kỳ quái, làm sao lại không có người bán hàng rong gì đó. Bằng không, có thể mua chút ít đồ chơi tốt trở về. Mọi người thì lại nhìn Ôn Uyển giống như là nhìn quái vật. Dưới tình huống như vậy, nàng còn an nhàn thoải mái nhìn kiến trúc chung quanh. Chẳng lẽ, thật sự là người hoàng gia, lá gan lớn không có ranh giới.

Chân tướng là ,trong thân thể này, đã là một cái linh hồn của người trưởng thành hai mươi bốn tuổi. Làm sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ này liền nhớn nhác, hoặc thụt lùi về phía sau đây! Ban nãy cũng không có biện pháp, vốn không muốn lưu lại danh tiếng ngang ngược, có thể tưởng tượng một mực thối lui, đổi lấy sẽ chỉ là kiêu căng lớn lối hơn. Còn không bằng nghênh đón khó khăn mà lên.

Mình phải sống thật tốt, dù cao hứng, khổ sở, thương tâm, thống khổ, tất cả cũng chỉ là vì người mình quan tâm. Những người không liên quan khác, vẫn không nên lãng phí tế bào tình cảm.

Nghĩ tới đây, Ôn Uyển đột nhiên rất cảm tạ ông trời. Nếu không phải lão nương của mình là công chúa, ông ngoại là hoàng đế, cậu là Vương gia. Đổi lại là hài tử nhà người bình thường, đoán chừng trở về thì phải đem mình đánh chết! Hoặc là, trực tiếp đối với người ngoài nói, mình bị mắc bệnh điên rồi, phải giam lại kẻ điên, cho bớt nhiều việc.

Nhưng bởi vì trên người có lưu huyết mạch hoàng gia, bởi vì ông ngoại là hoàng đế, những người đó, tức giận cũng không dám phát. Tối đa cũng là nói mấy câu châm chọc, ngoài việc khua môi múa mép ra, thật đúng là không dám làm gì nàng.

Ha ha, sợ cái gì, trời sập xuống, có ông ngoại chưa thấy mặt đẩy lên cho. Cùng lắm thì, phá cửa ra, cùng cậu đi đất phong, vậy còn thỏa mãn nguyện vọng của mình đây. Có cái gì phải sợ, muốn sợ cũng là bọn họ phải sợ mới đúng. Tim của Ôn Uyển, thoáng cái yên tâm.

Cảm giác có người làm núi dựa thật sự rất tốt, Ôn Uyển đột nhiên tâm thần sảng khoái. Chẳng lẽ, chính Ôn Uyển trước kia biết điều, cũng là giả vờ, hoặc là nói do hoàn cảnh bức ra. Thật ra thì từ trong xương, cũng là kiêu ngạo càn rỡ, bản thân mình, cũng có tiềm chất làm con nhà giàu. Nếu như ông ngoại hoàng đế có thể làm núi dựa của mình, làm một chút quần áo lụa là cũng tốt. Ít nhất cũng sẽ không sống giống như hai ngày ủy khuất vừa rồi. Mặc dù không cần thiết, nhưng mà, đúng là vẫn còn khó chịu a. Trong đầu Ôn Uyển nghĩ tới chuyện khác thường.

Quốc công phủ:

“Quốc công gia, người đã đưa về tới nơi rồi. Bây giờ đã trở về Hà Hoa Viện.” Người nam tử lớn tuổi đưa về đến nội viện, liền vội vàng đi qua bẩm báo nói. Bình Quốc Công hỏi, hài tử kia, có phản ứng gì.

“Kỳ quái chính là, Thập tiểu thư không có phản ứng. Không tức giận, cũng không phẫn nộ. Ngược lại hai hạ nhân kia, vô cùng lợi hại. Nói mấy câu, Thập tiểu thư liền rút ra cây roi quất ta. Bất quá, còn nhỏ nên lực đạo yếu, bằng không, nô tài không thể không trọng thương.” Nam tử cười khổ.

“A, trái lại sau đó, lúc trở lại, ta cảm giác tâm tình của tiểu thư dường như không tệ. Không biết chuyện gì xảy ra.” lần lượt đem sự tình trải qua, đều nói một lần.

“Đoán chừng, ầm ĩ một trận như vậy, nàng đã hoàn toàn không đem Bình gia trở thành nhà của mình đi! Nàng cho là Trịnh Vương, có thể đem nàng mang đi, cho nên mới rất vui vẻ. Đại quản gia, để cho ngươi điều tra sự tình thế nào?” Quốc Công gia hỏi.

“Lão nô cẩn thận hỏi qua, không có tra ra cái vấn đề lớn gì nảy ra. Về phần Ngũ lão gia, quả thực là ngựa bị hoảng sợ, người chăm sóc ngựa cũng bị Ngũ phu nhân loạn côn đánh chết. Thất tiểu thư đột nhiên điên, đại phu nói là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cho kê đơn thuốc, an thần. Thiếu gia rơi xuống nước, là ở bên cạnh ao chơi đùa, không cẩn thận rơi xuống đi. ” Đại quản gia đem tin tức mình tìm được lần lượt bẩm báo.

“Hài tử kia khắc gia, ngươi tin tưởng sao?” Quốc Công gia cúi đầu hỏi. Đại quản gia không nói chuyện, chẳng qua là cúi đầu.

“Ha ha, khắc gia? Đứa bé kia ở trong Vương phủ nán lại thời gian dài như vậy, cũng ở An Nhạc phủ thời gian dài như vậy, đều một chút chuyện cũng không có. Vừa về tới Bình phủ, liền náo loạn. Người ngoài sẽ nghĩ, đứa nhỏ này có phải chỉ cùng Bình gia tương khắc hay không, hoặc giả thuyết, thật ra là Bình gia chứa không được đứa bé này.” Bình Quốc Công đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Trước triều cẩn thận từng li từng tí, bây giờ còn phải quan tâm hậu viện.