#Ma_Búp_Bê – Tác Giả Trường Lê.
#Chap48 : Ngải Quật
“ Roạt “…
Vừa kéo được tấm rèm cửa lại thì bà Kiều giật mình, quay người lại đằng sau, nhìn lên trên giường thấy con gái đang ngồi hướng mặt về phía mình cười ngây dại, bà Kiều hốt hoảng. Trong bóng tối bởi điện của bệnh viện vừa mất, lóe lên trong ánh chớp giật, bà Kiều sợ hãi suýt nữa thì hét toáng lên bởi khuôn mặt của Ngọc Anh lúc này vô cùng ghê rợn.
“ Tách “
Điện đã có trở lại, ánh đèn trong phòng sáng bừng, dụi dụi mắt thì đúng thật Ngọc Anh đã tỉnh và đang ngồi vắt vẻo ngay cạnh giường. Nhưng khuôn mặt lúc này có phần ngây dại, buồn bã, khác hẳn với lúc mới đây khi mất điện. Bà Kiều vội bước lại gần con, nhưng bà không hiểu, làm cách nào mà Ngọc Anh lại có thể thoát ra khỏi những tấm băng cố định cơ thể mà bác sỹ đã sử dụng lúc chiều trong khi tay chân cô đều bị khóa lại. Nghĩ bụng có lẽ do bác sỹ nới lỏng nên Ngọc Anh mới có thể ngồi dậy được. Khẽ vuốt tóc con gái, bà Kiều hỏi :
— Con thấy trong người thế nào..?
Ngọc Anh không trả lời, cô cứ ngồi đó rồi hướng ánh mắt về phía ban công nhìn một cách vô định. Bây giờ đã là nửa đêm, nhưng bác sỹ nói Kiều Anh phải sáng mai mới tỉnh, lo lắng có điều gì bất thường, bà Kiều vội vàng bấm nút ngay cạnh giường để gọi cho bác sỹ đến kiểm tra. Nhưng lạ thay, cái nút đó ban chiều khi bác sỹ chỉ cho bà Kiều, khi bấm nó sáng lên đèn đỏ thì bây giờ, mặc cho bà Kiều bấm đi bấm lại nó vẫn không sáng đèn. Cũng chẳng có tiếng kêu nào cả, vừa lúc đó, máu từ những vết thương trên người Ngọc Anh đang rỉ ra một lúc một nhiều hơn. Vết thương được băng bó từ chiều tưởng chừng đã được cầm máu thì lúc này máu thấm ướt đẫm băng gạc chảy ròng ròng nhỏ tong tong xuống nền nhà.
Hoảng sợ bà Kiều hét lên, bà dùng tay bóp chặt phần băng bó mong sao có thể cầm máu cho con nhưng không được, máu vẫn cứ thể chảy không ngừng….Bà Kiều nhìn con đầy lo lắng, vậy mà gương mặt của Ngọc Anh vẫn như một kẻ vô hồn không có cảm xúc. Không thể để như thế, bà Kiều vừa nói vừa khóc :
— Con…con ngồi ở đây chờ mẹ….Mẹ chạy đi gọi bác sỹ….Mẹ….mẹ sẽ quay lại ngay…
Dứt lời bà Kiều mở cửa chạy vùng ra ngoài, phòng trực của bác sỹ cách đó cũng không quá xa bởi bệnh viện này mỗi tầng đều có bác sỹ trực riêng.
“ Rầm…rầm…rầm”
Bà Kiều đập cửa phòng khiến cho cô y tá bên trong phải giật mình, đi ra cô ta nói :
— Kìa bác, nửa đêm rồi bác nhẹ tay một chút. Có chuyện gì vậy ạ..?
Bà Kiều hốt hoảng giơ tay lên, cô y tá cũng xanh mặt khi thấy tay bà Kiều toàn máu là máu. Bà Kiều vừa thở vừa cố gào :
— Phòng…..503…..mau lên….con gái tôi…con gái tôi nó tỉnh lại….nhưng người nó chảy nhiều máu lắm…..Gọi bác sỹ ngay cho tôi.
Biết phòng 503 là phòng đặc biệt, cô y tá vội gọi ngay cho bác sỹ phụ trách phòng đó cũng như ca trực này. Y tá cùng với bà Kiều vội vã quay về phòng trước, nhưng khi đến nơi thì trong phòng chẳng có ai cả. Ngọc Anh đã đi đâu mất từ lúc nào, vị bác sỹ cũng hớt hải chạy đến, bác sỹ hỏi :
— Tình trạng bệnh nhân thế nào rồi..?
Nhưng nhìn vào trong không thấy người đâu, bà Kiều bám bàn tay đầy máu vào chiếc áo blouse trắng của vị bác sỹ kêu gào :
— Con tôi…con tôi đâu rồi….Nó vừa ở đây cơ mà.
Nhìn xuống dưới chân, những giọt máu vương vãi khắp sàn nhà. Lần theo vết máu, bà Kiều cùng với cô y tá và vị bác sỹ kia chạy lên đến tầng thượng của bệnh viện. Vị bác sỹ cũng như y tá nhìn nhau đầy thắc mắc bởi vì bình thường, vào buổi tối khu vực hành lang đi lên tầng thượng sẽ bị khóa. Nhưng lúc này cánh cửa lại đang mở bung ra.
Mặt tái mét, bà Kiều nước mắt dàn dụa lao vội ra sân thượng của bệnh viện, bà khóc thét lên :
— Ngọc Anh…Con ở đâu….Con ơi……Con.
Trên sân thượng lúc này trời đất tối om, gió thổi rất mạnh….Những cơn gió vù vù táp vào mặt kèm theo đó là những tiếng sấm ầm ầm khiến cho những ai đang có mặt ở đây phải cảm thấy rùng mình. Cô y tá hét lên rồi chỉ tay về phía lan can sân thượng :
— Kia….cô ấy kia phải không..?
Ánh chớp lóe lên sáng rực, nhìn theo hướng chỉ tay của cô y tá, bà Kiều nhận ra đang đứng ngay sát mép lan can chính là Ngọc Anh, con gái của bà…..Bác sỹ vội nói với y tá :
— Không ổn rồi, bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, cô chạy xuống gọi ngay tất cả bảo vệ ca trực, khẩn trương chuẩn bị công tác cứu hộ…..
Thấy bà Kiều định lao về hướng đó, vị bác sỹ kéo người bà Kiều lại, ông ta nói :
— Đừng….đừng vội vàng quá…..Hiện tại tâm lý của cô ấy không được bình thường, chỉ cần một tác động nhỏ thì mọi chuyện không cứu vãn đươc nữa đâu. Bình tĩnh lại, từ từ thôi.
Cả hai từng bước chậm rãi tiến lại gần, trong màn đêm u tối, lạnh lẽo, Ngọc Anh đứng sát mép lan can sân thượng, tóc cô bị những cơn gió giật thổi rối rung lên.
“ U…u…..u…”
Tiếng gió hú đầy ai oán, khi mà cả vị bác sỹ lẫn bà Kiều còn chưa biết phải tiếp cận Ngọc Anh thế nào thì đột nhiên Ngọc Anh lên tiếng :
— Mẹ….ơi..
Bà Kiều nghe thấy con gọi mình thì gào lên :
— Mẹ đây…mẹ đây con ơi……Con đi vào đi….đừng làm mẹ sợ.
Ngọc Anh đáp :
— Không, con không vào được nữa rồi….Con sắp phải đi rồi mẹ ạ….Con xin lỗi.
Bà Kiều đưa tay ra, bà định chạy lại ôm lấy con nhưng khi bà vừa di chuyển thì Ngọc Anh đã đứng lên mép sắt của lan can sân thượng. Bà Kiều thét lên :
— Không……đừng……đừng…..đừng con ơi….mẹ….mẹ không đến….mẹ không đến.
Cảnh tượng kinh hoàng đến thót tim đang diễn ra ngay trước mắt vị bác sỹ. Ông không dám chớp mắt vì ông không thể tin được Ngọc Anh lại có thể đứng được trên cái mép lan can với mặt phẳng của thanh sắt nhỏ như vậy.
Vị bác sỹ ngăn bà Kiều lại bởi ông sợ rằng chỉ một tác động nhỏ thôi cũng sẽ khiến cho Ngọc Anh rơi từ trên tầng thượng xuống mặt đất. Đúng lúc đó hai người bảo vệ được cô y tá đưa lên, họ soi đèn pin về phía Ngọc Anh. Chính họ cũng phải giật mình khi đang đứng trên thành lan can là một cô gái mặc áo bệnh nhân, tóc xõa dài với cơ thể đầy máu vẫn đang chảy ròng ròng.
Bà Kiều van xin hai người bảo vệ :
— Cứu…cứu…con tôi với….Mọi người ơi…cứu con tôi với.
Nhưng trong lúc này, tất cả những người có mặt ở đây đều không biết phải xử trí ra sao. Bò lê dưới mặt đất, bà Kiều gào đến lạc cả giọng :
— Con ơi….con làm sao vậy….Hư…hư…hư….Đi..xuống đi con…..Mẹ sợ….mẹ sợ lắm rồi….hu hu hu.
“ ̀m “
Một tiếng sấm khiến cho tất cả mọi người có mặt trên sân thượng thất kinh bạt vía, tiếng sấm dường như làm cho đất trời rung chuyển. Nhưng ngay sau tiếng sấm, gió ngừng thổi, không gian tĩnh lặng một cách quái dị. Ngọc Anh vẫn đứng cheo leo trên thành lan can nguy hiểm đó. Khi không còn một tiếng động nào, người ta có thể nghe được cả nhịp tim cũng như hơi thở của nhau. Bà Kiều thấy tim mình đập thình thịch, bà cất tiếng nói thều thào phá tan sự im lặng kinh khủng :
— Con…con…ơi.
Từ trên thành lan can, Ngọc Anh khẽ quay đầu lại, ánh đèn pin từ phía bảo vệ chiếu thẳng vào mặt cô. Trong ánh sáng đèn pin, cô y tá phải hét lên những tiếng kinh hoàng :
— Á…..Á…..Á…..
Hai người bảo vệ cũng như vị bác sỹ kia rùng mình giật lùi người lại. Bởi gương mặt của Ngọc Anh lúc này vô cùng ghê rợn, gương mặt trắng bệnh. nhợt nhạt. hai tròng mắt trợn ngược đang chảy xuống nơi hai gò má là hai dòng huyết lệ đỏ au. Kinh dị hơn khi Ngọc Anh nhoẻn miệng cười một điệu cười ma quái :
— He he he….hi…hi…hi…he he he…
Bà Kiều đứng tim khi nhìn thấy con gái mình giờ đây tựa hồ như ma quỷ. Nhưng bà vẫn bò lại phía con, miệng khóc nấc lên :
— Hu…hu…hu….Con…ơi…Con…ơi.
Nhưng tiếng nói cuối cùng mà bà được nghe từ miệng con gái mình lại là một câu nói ớn lạnh :
“ Mẹ…ơi…nó…giết…con…rồi “
Trên thành lan can không còn người nữa, tất cả những ai chứng kiến cảnh tượng đó đều quỵ gối xuống đất. Bà Kiều sững sờ đến bất động, chính mắt nhìn thấy con gái gieo mình từ trên tầng thượng của bệnh viện xuống, lúc này đây bà cũng phát điên. Bà Kiều vùng dậy lao về phía lan can sân thượng, nhưng vị bác sỹ cùng hai người bảo vệ đã kịp giữ bà Kiều lại.
Không còn sức để gào thét, khóc lóc…bà Kiều lịm dần đi bởi cú sốc tinh thần quá lớn.
“ Rào….Rào…Rào..”
Trời đổ mưa, sấm chớp ùng ùng…..Cả bệnh viện xôn xao bởi thông tin có người tự tử. Dù cho người của bệnh viện đã phong tỏa, hạn chế sự dòm ngó của những người không liên quan. Nhưng cái chết đầy ám ảnh của Ngọc Anh vẫn nhanh chóng được truyền đi khắp nơi trong bệnh viện.
Cả đêm đó người ta xôn xao vì một chủ đề :
“ Cô gái bị tâm thần nhảy từ tầng thượng bệnh viện xuống đất. Xác của cô ta nát bét với cái đầu cùng với tứ chi văng mỗi thứ một nơi. “
[……]
Đã qua 12h đêm….Bên trong phòng ngủ của Trinh đang vang lên những âm thanh đầy nhục dục :
— Ahh…..a…..ah….Đúng rồi….ah…chỗ…đó…chỗ…đó…Em…sướng…phát…điên mất.
Nhắm mắt lại, chìm trong cảm giác đê mê, thỏa mãn….Mặc cho Quân đang tỏ ra hoang dại, mạnh bạo…..Trinh bấu chặt mười đầu ngón tay vào cơ thể của Quân đến rướm máu….Trong khoái lạc của xác thịt, Trinh cười lớn :
— A…ha…ha…hi..hi..hi….Thật là…tuyệt….vời.