#Ma_Búp_Bê – Tác Giả Trường Lê.
#Chap35 : Cái Chết Trong Cơn Mưa Nặng Hạt.
“ Roạt…Roạt “…
Trinh kinh hãi khi mà cổ chân của cô đang cảm nhận rõ một thứ gì đó nhơ nhớp, ướt át vừa khẽ chạm vào mình.
“ Hư….ư….ư…..hư….”
Đằng sau lưng phía ngôi mộ đang phát ra những tiếng rên như của người đang bị bóp cổ. Trinh lúc này sợ đến bất động, trời càng lúc càng âm u hơn, nơi nghĩa địa hoang vắng làm gì còn ai khác, Trinh lẩy bẩy khẽ quay đầu lại nhìn, cô thét lên những tiếng thất thanh, chứa đựng nỗi kinh hoàng thảm khốc :
— Á…..á……buông….buông….tôi…ra…
Đang túm lấy chân của Trinh là một cánh tay dính bê bết bùn đất với những mẩu thịt đang thối rữa trơ ra lớp xương có màu trắng đục quyện lẫn màu bùn. Đáng sợ hơn cánh tay ấy đang trồi lên rồi vươn dài ra từ chính cái lỗ trên mộ mà Trinh vừa mới đào ban nãy.
Từ trong ngôi mộ phát ra một phát ra một giọng nói u uất, lạnh ngắt mang theo cái buốt giá của cõi âm ty địa ngục :
“ Tại…sao…..tại…sao….cô…lại….làm…như…vậy…”
Dù cho giọng nói đó có ma quái thế nào thì Trinh vẫn nhận ra đó chính là giọng nói của cô bạn đã từng là bạn thân nhất của mình.
“ ̀m… ̀m..”
Trời đất sáng bừng lên trong khoảnh khắc mà tiếng sấm nổ động trời kèm theo những tia chớp giật như muốn xé tan khoảng không gian đáng sợ nơi nghĩa địa.
“ Bục…bục…”
Trinh mặt cắt không còn một giọt máu khi mà từng mảng đất của ngôi mộ đang khẽ nứt ra, tiếng rên phát ra từ mộ mỗi lúc một lớn.
“ Tách…Tách…”
Mưa bắt đầu rơi sau khoảng thời gian gầm gừ, đe dọa của ông trời. Quỳ sụp xuống nền đất bùn nhão nhoét, Trinh chắp tay dập đầu van xin :
— Nhi…Nhi..ơi….tha…tha…cho…tớ…..Tớ….không…cố ý…hại cậu đâu….Tha cho…tớ..
“ Đoàng “
Tia sét từ trên trời đánh thẳng xuống một cái cây cách ngôi mộ của Nhi một khoảng không xa, Trinh sợ đến tiểu cả ra quần, cứ thế lạy sùm sụp trước mộ của Nhi. Nhưng rồi trong đầu Trinh vang lên một giọng trẻ con :
“ Rời..khỏi…đây….thôi…mẹ..”
“ Hi..hi..hi…Xong…rồi…”
Trinh khẽ ngẩng đầu lên, cánh tay dài ngoằng thòng từ ngôi mộ ra đã biến mất, những tiếng rên cũng không còn nữa, chỉ có điều từ những vết nứt của ngôi mộ, máu đang rỉ ra vô cùng đáng sợ, cứ như thể ngôi mộ ấy là một cơ thể người còn sống và cái cơ thể đó đang bị rạch cắt những vết sâu hoắm, sắc lẹm khiến máu đang chảy ra thành dòng.
Trên tấm bia mộ viết tên Nhi cũng đã bị nứt, Trinh run rẩy bò dậy, khung cảnh trước mặt Trinh giờ đây vô cùng ghê rợn. Máu từ mộ càng lúc chảy ra càng nhiều, cả ngôi mộ bị nhuốm một màu dỏ tươi. Trinh nuốt nước bọt, miệng lắp bắp Trinh cố gắng nói những lời cuối cùng trước khi rời khỏi khu nghĩa địa :
— Đừng….trách…tớ….Tớ…làm…vậy…là…vì….anh Quân…
Trời đổ cơn mưa rào, Trinh vội vã chạy bán sống bán chết ra khỏi nghĩ địa. Lên xe oto Trinh vẫn còn run cầm cập. Toàn thân ướt sũng, nhìn xuống quần áo, giày vẫn còn dính lớp bùn đất của ngôi mộ, Trinh sợ hãi cởi bỏ tất cả rồi cho vào một túi linon đen, Trinh đáp toàn bộ ra bên ngoài bụi cỏ. Lái xe rời khỏi khu vực nghĩa địa một đoạn, Trinh dừng lại rồi với tay lấy cái balo. thay bộ quần áo khác, Trinh quyết định sẽ quay thẳng về Hà Nội, không ghé lại nhà của bà Ngoãn ( mẹ Nhi nữa ). Vừa mới trải qua cảnh tượng quá hãi hùng, tâm trí của Trinh bây giờ chỉ muốn thoát khỏi mảnh đất này càng sớm càng tốt. Mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù, đôi tay cầm vô lăng vẫn khẽ giật lên từng hồi mỗi khi Trinh rùng mình.
Đánh xe quay lại con đường để rời khỏi xã, trong cơn mưa tầm tã, cơn mưa còn lớn hơn cả buổi trưa ngày hôm nay. Trời đã xẩm tối từ lúc nào, mưa phủ trắng xóa trên con đường làng vắng vẻ không có lấy một bóng người qua lại. Trinh lái xe trong tình trạng không ổn định, Trinh suy nghĩ :
“ Mình….mình…phải ra khỏi…chỗ này…ngay…lập…tức…”
Đang bấn loạn, lo lắng xen lẫn hoảng sợ bởi những việc mình vừa làm, cũng như những thứ mà mình đã nhìn thấy thì một tiếng động bởi sự va chạm mạnh khiến cho Trinh thất thần, bàn chân trần đạp mạnh vào chân phanh một cách bất thình lình khiến cho chiếc xe oto dừng gấp lại đột ngột.
“ Rầm “
Trinh vừa đâm phải một thứ gì đó, điều này càng khiến Trinh hoảng loạn hơn. Trinh nói run run :
— Cái…cái…gì…vậy…?
Nhưng cơn mưa to quá, ánh đèn xe cũng chỉ mập mờ trong cơn mưa nặng hạt. Không biết mình vừa đâm phải thứ gì nhưng Trinh hi vọng đó chỉ là một con vật như chó hay mèo gì đó….Bởi vì, trong đầu Trinh lúc này biết, xe của Trinh vừa va chạm với một vật thể cứng như kim loại. Khẽ mở cửa xe, Trinh bước xuống, nằm cách chiếc xe oto khoảng chừng 2m về phía trước có một vật thể màu đen không rõ ràng bởi tầm nhìn đang bị cơn mưa hạn chế.
Bước thêm vài bước, Trinh giật mình bởi thứ mà cô đang nhìn thấy đây chính là một chiếc xe đạp, chiếc xe đạp có phần quen thuộc, hình như Trinh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi…..Nhìn sang bên vệ đường, Trinh há hốc mồm, Trinh ú ớ khi nhận ra nằm sõng soài trên vũng máu đang túa ra hòa cùng với nước mưa chính là một người phụ nữ, người phụ nữ bị xe oto đâm nằm đó bất động, mặt bà ta úp xuống đất…..Trên người bà ta đang mặc một chiếc áo mưa màu tím than. Nhìn mái tóc dài, nhìn cái xe đạp, nhìn đôi dép lê vẫn còn đi trên chân người phụ nữ.
Trinh run rẩy lùi về sau rồi ngã ra mặt đường, Trinh đưa tay định lật người phụ nữ ấy lại, nhưng rồi Trinh rụt tay lại, miệng mấp máy từng chữ “
— Bá…bác…..Ngo…..Ngoãn….
“ Xoẹt… ̀m… ̀m…”
Một ánh chớp lóe lên khiến cả con đường trong giây lát trở nên sáng lòa, trong ánh chớp giật ấy, Trinh nhìn rõ nửa khuôn mặt máu đang úp xuống đường kia chính là bà Ngoãn, mẹ của Nhi…..Trinh bò lùi lại, tay Trinh khẽ chạm vào chiếc xe đạp khiến cho Trinh giật mình kinh sợ, bên cạnh chiếc xe đạp bị đâm méo méo là một cái áo mưa màu vàng cam. Con đường này dẫn đến nghĩa địa, bà Ngoãn mặc áo mưa, đạp xe đạp, trên xe còn giắt thêm một cái áo mưa khác…..Chắc có lẽ, sau khi đi chợ về, thấy trời sắp mưa nhưng chưa thấy Trinh về, bà Ngoãn định bụng đem áo mưa ra nghĩa địa để cho Trinh mặc tránh ướt khi quay lại oto…..Nhưng rồi khi đang đi giữa đường, cũng trong cơn mưa ấy bà bị chính xe oto của Trinh đâm phải.
Chưa biết bà Ngoãn sống hay chết, nhưng vũng máu đang bị nước mưa làm nhạt đi vẫn đang chảy ròng không dừng lại. Bà Ngoãn nằm đó bất động như một xác chết….Trinh hoảng hồn chống tay đứng dậy, những tưởng Trinh sẽ đỡ bà Ngoãn lên xe rồi đưa đi cấp cứu, hoặc đưa về nhà….Nhưng không, Trinh quay lưng, cố bước những bước chân loạng choạng trở lại xe oto….Con đường tối om như mực, tất nhiên là vẫn không có lấy một bóng người qua lại, đường ra nghĩa địa vốn dĩ đã vắng, nay còn thêm cơn mưa như bão, họa chăng có điên hay có việc cần như bà Ngoãn thì mới có người mò ra đây.
Mắt trợn ngược, toàn bộ cơ thể đang run lên vì sợ, cách đây tầm 30 phút, Trinh đã đóng đinh vào mộ của bạn, sau khi rời khỏi nghĩa địa, Trinh dường như đã lái xe đâm chết luôn cả mẹ của bạn. Một người phụ nữ trưa nay mới được Trinh cho một khoản tiền lớn, có lẽ cũng bởi vì số tiền đó mà bà Ngoãn chấp nhận mưa gió, lặn lội đạp xe ra tận nghĩa địa để đem áo mưa cho Trinh…..Nhưng rồi, bà đang nằm bất động trong vũng máu của mình dưới cơn mưa rào nghiệt ngã. Chiếc xe oto lạnh lùng, tàn nhẫn phóng vượt qua thân thể hãy còn đang cử động được một vài ngón tay của bà Ngoãn sau khi bị xe đâm một lúc. Có lẽ lúc này tâm trí bà mới cảm nhận được rằng mình còn sống….Đáng thương thay, đáng tiếc thay chẳng có ai cứu lấy mạng sống của bà được nữa….Máu vẫn cứ chảy, bà Ngoãn thấy mình đang lạnh dần đi, mắt bà mở trợn trừng nhìn về phía chiếc xe đạp, bà không còn cảm giác được điều gì nữa…..Mắt vẫn mở nhưng bà Ngoãn đã trút hơi thở cuối cùng.
“ Hú….hu…..u….u…u…”
Gió giật mạnh, tiếng gió hú oan nghiệt như đang khóc thương cho một kiếp người. Cơn mưa cuốn trôi tất cả, cuốn phăng đi những vết máu đang lăn dài trên con đường hướng về nghĩa địa.
Tại nhà bà Ngoãn, tiếng sấm động trời khiến cho ông Hiến mấy tháng qua nằm như người sống thực vật bỗng mở to mắt giật mình. Ông không thể đi lại được, cơ thể đã bị liệt đến nửa thân người, chẳng hiểu sao nước mắt ông giàn dụa, ông dồn tất cả sức lực vào phần thân trên để cố di chuyển, nhưng cố đến thế nào thì ông cũng chỉ có thể lăn rồi rơi từ trên giường rơi xuống, ông Hiến kêu lên những tiếng đau đớn :
— Ư…ư….bà….nó….đâu….rồi…
“ Rầm…Xoảng…Choang…Choang…”
Chẳng biết vì sao, nhưng ban thờ của Nhi gắn trên bức tường bỗng dưng nứt gãy rồi rơi xuống đất…..Bát nhang vỡ tan tành, một kết cục không thể bi thảm hơn đã xảy đến với gia đình bà Ngoãn…..Sáng sớm ngày hôm sau người ta mới phát hiện bà Ngoãn nằm chết bên vệ đường, rồi khi người ta đưa xác bà về nhà thì cảnh tượng còn đau thương hơn khi thấy ông Hiến cũng nằm sõng soài dưới đất với cơ thể lạnh ngắt.
Nhưng hàng xóm láng giềng ai cũng thất kinh bạt vía khi ông Hiến chết trong nhà với cái ban thờ sập gãy, những mảnh vỡ bát nhang tung tóe cùng tàn tro đã chuyển sang một màu đen kịt như than củi. Họ kháo nhau bà Ngoãn bị tai nạn, nhưng đến cả ông Hiến cũng chết trong ngày hôm đó khiến cho dân làng tin vào một chuyện kinh dị, ma mị đáng sợ hơn với cái ban thờ bị đổ vỡ.
Một màu u ám bao phủ lên ngôi nhà cấp 4 sập xệ, chỉ có bà hàng xóm hình như biết được một điều gì đó, nhưng tận mắt chứng kiến 2 cái chết không nhắm mắt của hai vợ chồng Hiến Ngoãn khiến cho bà ta không dám ho he hay đả động gì đến chuyện cô gái thành phố mà bà đã gặp buổi trưa ngày hôm nay cả.