Chương 17: Bạch Tử Họa tìm được Thiên Tầm
Thiên Tầm đi thẳng một đường qua mấy gian miếu tràn đầy hương khói nhưng quạnh quẽ không bóng người. Nàng cảm thấy kì lạ liền hỏi Lỗ Lão Lục và Tiểu Thất, những gian miếu đó không biết là dùng để làm gì.Hai người cười nhạo Thiên Tầm, nói: “Sư phụ ngươi chính là thần tiên đó, miếu để làm gì mà cũng không biết sao?! Miếu đương nhiên là để cúng bồ tát, cúng thần tiên, người phàm dùng hình thức này để bày tỏ sự tôn trọng của họ, cũng hi vọng bồ tát và thần tiên có thể hưởng dụng được hương khói mà tiên thọ vĩnh diên.”
Thiên Tầm không lên tiếng, cố gắng ghi nhớ trong lòng.
Buổi tối, ba người cùng ăn ngủ chung trong một sơn động. Đến khi Lỗ Lão Lục và Tiểu Thất đều vang lên tiếng gáy động trời đất, Thiên Tầm mới lặng lẽ đứng dậy, rút kiếm ra chém một phát vào cái cây, rồi sau đó lấy ra một miếng gỗ, nàng muốn làm gì ?
Chỉ thấy nàng đem miếng gỗ gọt dũa tỉ mỉ sau đó cẩn thận viết vài chữ ở phía trên.
Tiên vị của tôn sư Bạch Tử Họa !
Sau đó lại khắc miếng gỗ ra hình dáng của một bài vị giống như những thứ mà ban ngày nàng nhìn thấy trong miếu. Nàng đặt bài vị lên phía trên, còn ngắt hoa tươi, lấy nước sạch đem tới, cực kì cung kính. Sau đó lại còn quỳ xuống bái bài bị ba bái, sau khi xong xuôi nghi thức, nàng lấy một khối tịnh bố cẩn thận bao bọc bài vị lại rồi cất vào trong lòng.
Một loạt động tác này của Thiên Tầm, Bạch Tử Họa đứng ở một nơi bí mật gần đó đã xem hết tất cả. Lòng Bạch Tử Họa như thác nước đang chảy mạnh, tiểu đồ nhi này của hắn thật sự là hiếu tâm đến cảm động trời đất, nàng cho rằng hắn muốn hưởng dụng hương khói hay sao ?
Thật ra, Bạch Tử Họa đã tìm ra bọn họ mấy ngày trước, chỉ là luôn luôn ẩn thân. Thiên Tầm từ khi xuất thế đã luôn ở Vân Sơn cùng hắn, tâm tư
của hắn luôn muốn đem nàng đặt ở bên mình, thứ nhất là muốn tạo giấc mộng cho bản thân hắn, hai là sợ Thiên Tầm không thích ứng được khi xuống núi.
Bây giờ nàng lại một mình xuống trần, lại còn có thể kết giao bằng hữu, đi vào những nơi nguy hiểm cực khổ, so với lúc ở Vân Sơn và Trường Lưu đã kiên cường hơn rất nhiều nên hắn liền nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt cho nàng. Nếu hắn xuất hiện, Thiên Tầm chắc chắn sẽ muốn về Trường Lưu với hắn, như vậy sẽ lãng phí cơ hội tốt này.
Còn nữa, buổi nói chuyện ở quán trà với Đông Phương cũng khiến hắn nghĩ lại, hắn thật lòng mong muốn xem Thiên Tầm là Tiểu Cốt thật sao ? Đến cuối cùng hắn vẫn muốn cùng Thiên Tầm có quan hệ như vậy sao ?
Nhìn Thiên Tầm ngủ say, Bạch Tử Họa lẳng lặng đi đến trước mặt nàng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ của nàng, lòng hắn bỗng dưng trở nên phức tạp. Đang lúc đắn đo suy nghĩ, khóe mắt hắn bỗng hiện lên một điểm sáng, chính là hạc giấy hắn đã niêm trụ ở Trường Lưu, quanh thân hạc giấy tỏa ra ánh sáng, cánh không ngừng vỗ.
Bạch Tử Họa mở hạc giấy ra, bên trong là chữ viết của Ma Nghiêm “Tử Họa, lập tức trở về Trường Lưu, thiên tướng khác thường, yêu thần muốn xuất thế!”
Bạch Tử Họa nhíu mày nhìn Thiên Tầm vẫn đang ngủ, đưa tay lên vận công vẽ nói tiên chú lên người nàng, nghĩ đến lúc nãy liền lấy bài vị bằng gỗ trong lòng nàng ra, sau đó biến hình ẩn thân, nhanh chóng ngự kiếm trở về Trường Lưu !
Trong đêm tối, một bóng áo trắng phảng phất phía chân trời như sao băng vụt qua.
Ngày thứ hai Thiên Tầm ngốc tỉnh lại, việc đầu tiên là đưa tay vào sờ lòng mình, ôi ? Ngày hôm qua nàng vất vả làm bài vị sao bây giờ sờ không thấy ? sao lại thế này ?
Tiểu Thất thấy nàng sờ loạn trên người, ngáp một cái rồi hỏi nàng : “Thiên Tầm, ngươi làm gì vậy? Mất gì sao ?”
Thiên Tầm ngượng ngùng không dám nói mình đã làm một cái bài vị cho sư phụ, liền vội ứng phó : “Không, không có gì đâu!”
Khụ, nàng thật là hồ đồ, buổi tối làm lại cái khác vậy !
Nàng đâu có biết chính Bạch Tử Họa đã cầm nó đi !