Chương 36
Ewan khẽ huýt sáo, âm thanh dội lại trong đêm tối tĩnh mịch. Nghe thấy tín hiệu từ xa vọng lại, Ewan rón rén bò tới trước, hai người em trai theo phía sau.Họ đã đợi trăng lên suốt bốn ngày sau khi mất ba ngày đến lãnh địa Cameron và nghiên cứu cẩn thận sơ đồ của pháo đài này. Ewan không thể đợi thêm giây phút nào nữa. Họ đã quan sát và chờ đợi mấy ngày dài đằng đẵng trôi qua nhưng không thấy bóng dáng Mairin đâu. Duncan đang canh nàng rất cẩn mật.
Sau khi chọn căn phòng mà Mairin có khả năng ở nhất, Ewan cùng mọi người đi vòng quanh pháo đài. Cùng với em trai mình, Ewan leo lên tường đá, đi qua đám lính gác đang ngủ, hướng đến ngọn tháp hiện ra lờ mờ trước mặt.
Trong bóng tối, Ewan quăng lên tường sợi dây thừng đã gài sẵn móc sắt. Phải mất năm lần chàng mới móc được vào ngưỡng cửa. Kéo mạnh sợi dây để chắc chắn nó có thể giữ vững, chàng nhanh chóng bò lên đến cửa sổ.
Mairin đứng cạnh cửa sổ và cúi thấp đầu, nỗi tủi thẹn cho hoàn cảnh của mình đổ xuống vai nàng nặng trĩu.
Một thỏa thuận của ác quỷ. Mạng sống của con đổi lấy mạng sống của chính nàng. Cuộc sống của con đổi lấy cuộc sống của nàng bên Ewan. Nàng không hối hận quyết định của mình, nhưng nàng tiếc cho tất cả những gì đã mất.
Những gì nàng sẽ không bao giờ có.
Quá nhiều sóng gió trong suốt một tuần vừa qua. Nàng đã vô phương kế. Nàng không dám ăn vì sợ Duncan thay đổi quyết định và không giữ lời hứa. Nàng sợ hắn bỏ thuốc độc vào đồ uống hay thức ăn khiến nàng mất đi đứa con của mình.
Nàng sống trong nỗi sợ hãi thường trực phải dâng hiến mình cho người đàn ông mà bây giờ gọi nàng là vợ. Nàng cựa mình một cách mệt mỏi và quay về giường. Nàng không thể tiếp tục như thế này. Nó không tốt cho con, nhưng nàng lại không có lựa chọn nào khác.
Nước mắt lấp lánh trên gò má khi nàng không thể nén được nỗi sầu khổ đang khắc sâu tận đáy tâm hồn mình. Làm sao nàng có thể sống khi nàng đã được biết về một tình yêu quá sâu sắc khiến nàng đau nhói mỗi khi nhớ đến như vậy? Làm sao nàng có thể dối lòng để sống với một người đàn ông khác sau khi đã gần gũi vơi Ewan?
Cuối cùng, khi đã kiệt sức, nàng bò vào trong chăn và vùi đầu xuống gối để không ai nghe thấy tiếng thổn thức của mình.
Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Khi cảm thấy có bàn tay lướt từ cánh tay đến vai mình, nàng lùi lại và quay đầu, sẵn sàng tự vệ trước sự tấn công của Duncan.
“Suỵt, là ta, Ewan đây,” chàng thì thầm.
Nàng ngước mắt nhìn chồng trong bóng tối, không thể tin rằng chàng đang ở đây, trong căn phòng này.
Chàng chạm vào gò má ướt đẫm của nàng và lau đi dòng nước mắt. Giọng chàng lạc đi và lời nói như được xé ra từ trong chính tâm can chàng. “Mairin, hắn đã làm gì nàng?”
“Ewan?”
“Đúng, là ta đây.”
Mairin nhổm dậy và vòng tay quanh cổ Ewan ôm thật chặt. Nếu đang mơ thì nàng không bao giờ muốn tỉnh dậy. nàng muốn sống trong thế giới của giấc mơ này, nơi mà vòng tay của Ewan ôm chặt lấy nàng và nàng có thể mùi hương đàn ông tráng kiện của chàng.
Chàng ép chặt nàng vào lòng, bàn tay ôm lấy đầu nàng đang run lên khiến cho mái tóc rối của nàng lại càng rối hơn.
“Ewan.” Nàng nghẹn ngào. “Chúa ơi, Ewan, Ewan,”
Chàng tìm đến môi nàng và đặt một nụ hôn cháy bỏng như thể đây là nụ hôn cuối cùng của hai người. Hai đôi môi quấn vào nhau và nước mắt của nàng quyện vào lưỡi họ. Nàng hít lấy hơi thở của chàng. Trong giây phút này nàng như sống lại, với lấy tất cả những gì tưởng như đã mất, những gì nàng mong có nhất.
“Suỵt, đừng khóc. Nàng làm tim ta đau nhói. Chúng ta không có nhiều thời gian. Ta phải đưa nàng ra khỏi đây.”
Lời của chàng thấm vào nỗi buồn sâu sắc đang bủa vây lấy nàng. Nàng ngước mắt nhìn chàng, không dám tin chàng là thật, rằng chàng đang ở đây mà không phải là hình ảnh tưởng tượng thân thương nhất của nàng. Chàng bế nàng ra khỏi giường, nàng ôm chặt vai chàng khi nhìn xuống khoảng không cao ngất giữa ngưỡng cửa và mặt đất.
“Nàng nghe đây,” giọng chàng đầy trìu mến. Chàng hôn lên thái dương của nàng và ép chặt nàng vào ngực. “Chúng ta sẽ đi xuống bằng một sợi dây thừng từ cửa sổ phòng nàng.”
Nàng ngước đầu lên lo sợ. “Ewan, em không thể! Còn con nữa. Em quá to và vụng về.”
Chàng ôm lấy cằm nàng và đưa những ngón tay vuốt ve lên má nàng khi cúi xuống nhìn. “Ta sẽ ở bên nàng từng bước đi. Ta sẽ đưa nàng xuống trước. Alarie và Caelen đang đợi ở dưới. Nếu nàng ngã đã có hai người đỡ. Ta muốn nàng hãy tin vào ta.”
Nàng nhổm người để chạm mặt chàng, trong lòng tràn ngập tình yêu thương và niềm tin. “Em sẽ bay nếu chàng muốn.”
Chàng trao nàng nụ hôn cháy bỏng rồi đỡ nàng xuống sàn.
Ewan nhanh chóng buộc sợi dây thừng quanh chân Mairin để nó vừa vặn như một bàn đạp ngựa. Rồi chàng buộc sợi dây từ chân đến cổ tay nàng, thắt quanh cổ và lòng bàn tay để nàng có thể giữ chặt.
Chàng buộc đầu kia vào hông mình rồi đứng ngay phía trong cửa sổ.
“Nàng hãy bước lên ngưỡng cửa. Đặt chân thật cẩn thận lên tường và giữ chúng như thế để không bị va quệt vào đá khi ta hạ nàng xuống. Hãy cố giữ ở tư thế đứng thẳng.”
Những gì chàng đang yêu cầu nàng làm thật là điên rồ, nhưng nàng vẫn leo lên cửa sổ, ôm chặt vai chàng.
Chàng túm lấy sợi dây tại vị trí chỉ cách tay nàng vài xen-ti-mét và dốc hết sức khi nàng bắt đầu trèo qua. Nàng hạ chân xuống từng ít từng ít một cho đến khi nó chạm vào bức tường đã.
“Đúng rồi. Chậm và thật cẩn thận. Ta giữ được nàng rồi. Ta sẽ không buông ra đâu.”
Trườn qua ngưỡng cửa là việc khó khăn nhất mà nàng đã từng làm. Nhưng nàng bắt đầu dẫn bước. Nàng từ từ đi xuống, hai chân đạp vào tường trong khi cố gắng giữ thăng bằng. Nàng ngẩng đầu lên và thấy Ewan đang dùng hết sức để hạ nàng xuống. Sợi dây chắc hẳn đã làm bỏng đôi tay chàng, nhưng chàng vẫn giữ chặt.
Nàng ép chặt hai chân vào tường và dùng hết sức mạnh bám lấy dây. Đến giữa đường, cuối cùng nàng cũng điều khiển được bằng cách dùng hai bàn chân bước xuống. Khi nàng gần xuống đến nơi, Alarie và Caelen vươn lên ôm lấy hông nàng. Họ hạ nàng xuống đất và nhanh chóng cởi dây để Ewan có thể kéo trở lại.
“Anh ấy sẽ xuống bằng cách nào?” Nàng vội hỏi nhỏ.
Họ lờ đi và ngước nhìn lên đợi Ewan. Vài phút sau, nàng thấy bóng chàng đang di xuống sợi dây, hai tay bám chặt, hai chân đạp lên tường giống như nàng lúc trước. Khi đến một khoảng cách an toàn, chàng bỏ phần còn lại và chạm đất với một cú nhảy nhẹ nhàng bên cạnh nàng. Nàng lần tìm đôi tay chàng, và đúng như nàng nghĩ, chúng trầy xước và chảy máu. Nàng nghẹn ngào hôn lên hai lòng bàn tay, nâng niu chúng trong tay mình.
“Đi thôi.” Alarie nói khẽ. “Gannon và ngựa đang đợi.”
Họ cúi đầu xuống và chạy về phía bức tường đá đằng xa. Alarie tung một sợi dây khác và cái móc va vào gờ đá phía trên tạo nên một tiếng keng. Không để mất thời gian, Alarie bò lên tường và nằm soài trên đỉnh với tay xuống cho Mairin nằm.
Ewan nhấc bổng nàng qua đầu và giục nàng với lấy tay Alarie. Những ngón tay họ sượt qua nhau trước khi cuối cùng Alarie giữ được tay nàng và trượt những ngón tay xuống ôm lấy hông nàng.
Ewan đẩy nàng cao hơn rồi Alarie kéo nàng lên với một sức mạnh lạ thường.
“Túm lấy gờ tường rồi bật lên,” Alarie rít lên.
Khi Alarie kéo lên, Mairin quăng mình lên tường và xoay người để bò ngày cạnh anh.
“Chị nghe này,” Alarie nói. “Ngồi dậy và dạng chân trên tường. Lùi lại càng yên lặng càng tốt, cho đến khi Caelen có đủ chỗ để trườn lên. Cậu ấy sẽ nhảy xuống rồi đến lượt chị. Em sẽ ở lại giúp Ewan trèo qua. Tay anh ấy bị thương nặng qua không thể leo bằng dây thừng được.”
Lưỡng lự giây lát, nàng quăng một chân để có thể dạng chân lên tường và nhanh chóng lùi lại đến khi có đủ không gian cho Caelen trèo lên.
Một lát sau, Caelen lên được gờ tường rồi thả mình xuống phía bên kia.
“Nắm lấy tay em, em sẽ đỡ chị xuống. Nghe theo Caelen, và khi cậu ấy ra hiệu thì thả người xuống. Cậu ấy sẽ đỡ chị.” Alarie hướng dẫn.
Nén nỗi sợ hãi, nàng túm chặt tay Alarie và trượt sang bờ bên kia. Nàng thả người xuống, hai bàn chân đạp lên tường để giảm đà. Alarie giật mạnh cổ tay nàng.
“Xuống đi,” Caelen gọi với lên. “Em sẽ đỡ chị, Mairin.”
Nàng nhắm mắt, đẩy chân khỏi bờ tường và thả tay Alarie.
Nàng không cần phải lo lắng. Caelen thậm chí không bị lảo đảo dưới trọng lượng của nàng khi đỡ nàng xuống. Mặc dù vậy nàng vẫn quàng tay quanh cổ anh, ôm lấy anh với một sự biết ơn sâu sắc đã không để nàng bị ngã.
Anh nhẹ nhàng gỡ cánh tay khỏi cổ và đặt nàng đứng dậy. Đầu gối nàng chùng xuống và nàng giữ chặt tay anh để không bị ngã.
“Giờ thì chị ổn rồi,” Caelen thì thầm quả quyết. Anh đỡ nàng bên cạnh mình để nàng có thể đứng vững trong lúc họ đợi Ewan và Alarie. Ewan xuống trước, Mairin lập tức lao vào vòng tay chàng. Nàng ôm chặt khiến chàng gần như nghẹt thở, nhưng nàng không quan tâm. Nàng đang ở bên chàng. Chàng đang đưa nàng thoát khỏi Duncan Cameron.
“Đi thôi,” Alarie thúc giục khi vừa chạm chân xuống đất. “Gannon và ngựa đang đợi.”
Họ chạy về phía những lùm cây. Gannon đang đứng trong rừng với bầy ngựa và Ewan giục Mairin lên ngựa của chàng.
Alarie và Caelen nhảy lên yên. Cormac và Gannon cũng đã leo lên ngựa của mình. Nhanh như chớp, Ewan nhảy lên ngựa rồi vươn người xuống kéo Mairin lên rồi đặt nàng ngồi trước mình. Nàng tựa đầu lên ngực Ewan và vòng tay qua eo chàng. Lúc này nước mắt nàng tuôn rơi, nhưng nàng cố không làm gì khiến chàng phân tâm. Nếu Cameron phát hiện ra nàng đã trốn thoát, hắn sẽ huy động toàn bộ lực lượng để đuổi theo, và Ewan sẽ bị chậm lại khi mang theo nàng.
Chỉ khi họ đã đi được vài dặm, nàng mới ngẩng mặt lên. “Ewan?”
Chàng hôn lêи đỉиɦ đầu nàng. “Không phải lúc này, tình yêu của ta. Chúng ta sẽ nói chuyện khi về đến địa phận McCabe. Ta sẽ không dừng lại đến khi tới biên giới. Nàng hãy ngủ đi.”
Suýt nữa thì nàng hỏi làm thế nào chàng lại nghĩ nàng có thể ngủ lúc này, nhưng trước khi họ đi thêm được một dặm nữa thì nàng đã kiệt sức. Sau qua nhiều đêm không ngủ vì lo sợ những chuyện Duncan có thể làm, bây giờ nàng đã được an toàn trong vòng tay của chồng. Nàng lại tựa đầu lên vòm ngực rộng lớn và để sự chuyển động đều đều của ngựa đưa nàng vào giấc ngủ.
Ewan điều khiển ngựa với một tay cầm dây cương, một tay ôm chặt lấy vợ. Chàng lệnh cho mọi người đi với tốc độ nhanh đến nỗi họ phải tập trung hết sức mới theo kịp. Họ sẽ không dừng lại để ăn hay ngủ cho đến khi đến được biên giới.